Mười ngày sau, công ty trách nhiệm hữu hạn thám tử Tinh Tinh chính thức được thành lập, Đỗ Thanh Thanh nắm giữ 60% cổ phần công ty, là đại biểu về pháp nhân, Lý Phục, Vu Minh, Hải Na, Nghê Thu thì mỗi người 10%. Nghiệp vụ thì vẫn như cũ, lấy 10%.
Địa chỉ của công ty ở một văn phòng nằm cách Đỗ thị quốc tế khoảng 1 km. Đồng thời cũng có kênh truyền hình bản địa tuyên bố quảng cáo cho công ty với giá thấp. Cũng là nhờ lần trước Lý Phục giúp bọn họ một phần, cho nên mới được đối phương giúp lại.
Ngày đầu tiên khai trương, Đỗ lão tiên sinh, Đỗ tiên sinh, cha của Hải Na đều cho người mang lăng hoa tới mừng. Mặc dù là công ty mới, nhưng toàn là những gương mặt cũ, cho nên không hề hỗn loạn gì hết. Nhưng mà mọi người cũng cảm nhận được chỗ không hay khi mà treo biển hành nghề không có Đỗ thị quốc tế. Đám người tham gia ứng tuyển vào chức vụ thư kí chỉ có ba người, mà cũng khá là bình thường, không có gì nổi bật.
Trừ vấn đề này thì Vu Minh với Đỗ Thanh Thanh cũng chuyển nơi ở. Đỗ Thanh Thanh cũng hào phóng, thuê một căn phòng khác, mà nếu so ra thì không hề kém căn trước.
Khiến cho mọi người ngoài ý muốn chính là, ngày đầu tiên khai trương, đã có đơn hàng. Tiền thù lao mười vạn, mục đích chính là làm một vụ tang lễ.
Một vị tổng giám đốc công ty nào đó, tên là Trần Vũ Phàm, hắn có hai người vợ, một lớn, một nhỏ. Thêm với mấy vị tình nhân, tổng cộng có tới bảy đứa con. Từ hai năm về trước, hắn đã cảm thấy thân thể mình không tốt, cho nên bắt đầu làm di chúc. Di chú cũng là để phân phối vấn đề tài sản. Nói chung là cái vấn đề phân phối ở đây là chia làm hai kiểu, một kiểu thì phần nhiều là dành cho người có năng lực, còn lại thì cho những người một chút tiền mặt. Còn kiểu thứ hai là đưa toàn bộ cho đứa con có năng lực nhất.
Nhưng Trần Vũ Phàm lại có một dự tính thứ ba khác, đó chính là đưa toàn bộ tài sản cho người quan tâm mình nhất, yêu mình nhất. Vậy thì làm sao mới có thể nghe được những lời nói thật lòng đây? Cho nên ông ta dự tính tổ chức cho bản thân mình một cái tang lễ. Trước tang lễ, thì luật sư sẽ đem toàn bộ di chúc ra công bố, khiến cho toàn bộ tài sản được hiến cho tổ chức từ thiện. Những người phụ nữ khác với vợ hắn đều được nhận 1 triệu tiền mặt. Hắn cũng muốn xem con cái mình, những người phụ nữ bên cạnh mình thì ai là người quan tâm hắn nhất.
Vu Minh cò kè mặc cả:
- Trần tiên sinh, yêu cầu này của ông hẳn là ông cũng hiểu, bản thân không ở trong quan tài. Vậy biện pháp duy nhất là kiếm một cỗ thi thể. Mà cái này là chuyện phạm pháp. Hơn nữa…
- 200 ngàn có thể làm được chưa?
Trần Vũ Phàm hỏi.
- Có thể.
Đỗ Thanh Thanh lên tiếng đáp ứng.
- Đỗ tiểu thư…
Vu Minh bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, thì 200 ngàn. Chúng tôi chuẩn bị xong thì sẽ thông báo cho ông đi “chết”. Hiện giờ thì đóng tiền đặt cọc đã.
- Cám ơn.
Trần Vũ Phàm đi tới bàn làm việc của Nghê Thu, sau khi đóng dấu hợp đồng, song phương ký tên thì Trần Vũ Phàm cũng cáo từ.
Máy tính của Lý Phục sau khi kết nối với màn hình Plasma thì bên trên đó hiện ra một cái quan tài, hắn giới thiệu:
- Chúng ta có thể bố trí bên trong này một cái máy nghe trộm, trên nắp quan tài là camera, có thể đảm bảo ghi lại được toàn bộ những lời nói hay biểu cảm của đám người tới viếng. Nhưng mà làm sao có thể khiến cho đối phương không nghi ngờ di thể này đây?
Vu Minh nói:
- Trần Vũ Phàm chết là vì tai nạn xe cộ, chúng ta cần thông qua thợ trang điểm để báo cho người nhà bọn họ, là có chút biến dạng, cho nên cần phải dùng vải trắng che mặt. Hơn nữa những nét đặc thù trên mặt ông ta chúng ta cũng cần phải tạo ra. Tỷ như là sứt môi, nốt ruồi mỹ nhân, hay là sợi lông sau tai. Quan trọng nhất là bàn tay, bởi có người sẽ cầm tay ông ta mà khốc, cho nên móng tay, đặc thù bàn tay phải chú ý. Nghê Thu chỗ anh có vấn đề gì không?
Nghê Thu nói:
- Tôi có một người bạn làm thợ trang điểm ở nhà tang lễ, nhưng mà, đi tìm thi thể ở đâu đây?
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Bằng không thì làm người sáp?
- Người sáp thì ít nhất phải ba tháng mới thành hình, mà giá tiền quá đắt. Hay là chúng ta trộm một bộ thi thể?
Vu Minh hỏi.
- Không…
Mọi người lập tức lắc đầu.
Lý Phục nói:
- Tôi có ý này, hay là dùng toàn bộ kỹ thuật ngụy trang, để bên trong quan tài một cái máy chiếu, sau đó tạo ra một ảnh 3D tựa như là người thật ở bên trong đó. Trong trạng thái tĩnh thì yêu cầu với thiết bị cũng khá là thấp. Lúc trước tôi cũng xem xét giá cả thị trường, đại khái 20 ngàn là có thể thuê được, mà phần mềm thì tôi có thể viết được. Chọn quan tài bằng thủy tinh, để cho hình chiếu được phóng ra, cấm bọn họ chạm vào thi thể. Hơn nữa, không được lay động quan tài, nếu không sẽ lộ kế hoạch.
- Được đấy, quyết thế đi. Nghê Thu có thể làm bảo vệ ở đó, cấm toàn bộ những người khác, vì đau khổ mà động vào quan tài.
Đau khổ thì không chắc, nhưng mà phẫn nộ thì chuẩn xác.
Nghê Thu nói:
- Vấn đề cuối cùng. Làm sao để có thể chứng mình ông ta đã chết?
- Vậy chứng minh đã chết thì cần những cái gì?
Vu Minh hỏi.
- Một bản chứng minh, bên trên cần nguyên nhân, thời gian, số má, rồi cuối cùng là bác sĩ kí tên.
Vu Minh vỗ vai Nghê Thu cười:
- Đi trộm một tấm là được ròi… Chúng ta cần sửa lại kế hoạch. Trần Vũ Phàm là bị tai nạn xe cộ ở trong vùng ngoại thành, rồi được đưa tới một bệnh viện tuyến dưới. Nghê Thu sẽ trộm chứng minh tử vong ở đó. Thư ký của Trần Vũ Phàm sẽ phụ trách an bài hậu sự, lấy ví do là bộ mặt biến dạng, cho nên không để cho người nhà được thấy di thể. Bên trong quan tài thủy tinh bắt đầu phóng hình chiếu, rồi tổ chức truy điệu. Chi tiết là vậy, mọi người cảm thấy thế nào?
- Không ý kiến gì.
Mọi cảm thấy như vậy là đủ đối phó được rồi.
Chi tiết kế hoạch sẽ là: tạo ra hiện trường tai nạn, xe cấp cứu sẽ đưa Trần Vũ Phàm ra bệnh viện, rồi ông ta xuất viện, Nghê Thu trộm chứng minh tử vong, thư ký của Trần Vũ Phàm mang chứng minh tử vong đến cho người nhà ông ta. Đỗ Thanh Thanh sẽ giả làm bác sĩ, tới nói chuyện toàn bộ sự việc cho mọi người biết.
Vu Minh cầm điện thoại lên:
- Trần Bằng Xương, tôi cần một diễn viên chuyên nghiệp.
Trần Bằng Xương trả lời:
- Anh đây chính là một diễn viên chuyên nghiệp nè.
…
Ba ngày sau, Trần Vũ Phàm chết. Ông ta với thư ký đi ra ngoại thành ký hợp đồng, kết quả ô tô đâm vào vòng bảo hộ, đụng thẳng một cây lớn. Vị thư ký máu rơi đầy mặt, cùng với xe cứu thương đưa ông ta đi về bệnh viện trong vùng.
Trần Vũ Phàm ngồi ở ghế lại phụ trên xe của Vu Minh, nhìn bà vợ cả đang khóc tới mức sắp ngất đi mà cảm thấn:
- Nguyên phối vẫn là nguyên phối a.
Vợ bé cũng tới, hai người bọn họ ôm nhau mà khóc. Trần Vũ Phàm cảm thán:
- Phụ nữ a, đều là làm bằng nước a.
Tình phụ cũng tới, nghe thấy tin đó thì quỳ xuống mà khóc, nguyên phối an ủi. Trần Vũ Phàm lại cảm thán thêm lần nữa:
- Tôi cảm thấy mình thật là hạnh phúc.
Đám con cái tới, thương tâm cũng nhiều, đều tự an ủi mẹ của mình. Vu Minh phát hiện Đỗ Thanh Thanh rất là thừa thãi, căn bản là không có ai tới hỏi cô về tình huống cụ thể. Cô đành ở đó chờ một giờ, Trần Bằng Xương là người bạn ngoại thành của Trần Vũ Phàm xuất hiện, chào hỏi mọi người, rồi đau lòng mời mọi người quay về, để cho hắn cùng thư ký phụ trách hậu sự cho Trần Vũ Phàm.
Hai ngày sau, quan tài được dưa tới biệt thự, ở trong một phòng lớn bố trí thành một cái linh đường, Lý Phục điều chỉnh thử máy chiếu, thử máy nghe trộm cùng với máy ghi hình, tất cả đều xong, chỉ chờ cơ hội mà thôi.
Trước ngày hỏa táng một ngày, rất nhiều tân khách tới tham dự lễ truy điệu. Quan tài đặt ở trong viện, Lý Phục điều chỉnh lại thử, đám người tham gia lễ truy điệu ngồi hết cả trong sân. Mục sư bắt đầu đọc điếu văn, rồi luật sư tư nhân của Trần Vũ Phàm đi ra công bố di chúc.
Di chúc vừa được công bố, đám phụ nữ ngay tại đương trường ngất liền cả ba, vị bảo vệ Nghê Thu nói:
- Lần này thì đúng là ngất thật rồi.
Quan tài bắt đầu mở nắp, để cho các tân khách thay phiên nhau lên cáo biệt, sau khi chấm dứt lễ truy điệu thì bọn họ đều rời khỏi. Chỉ còn lại người của Trần gia mà thôi.