- Anh đang rao giá trên trời à!
Đỗ Thanh Thanh bất mãn nói:
- Có bán tôi thì cũng không đủ hai triệu đô.
- Hừ, có bán cô thì cũng phải đi vay hai triệu nữa. Diệp Chiến trả lời.
Đỗ Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu ý thì Vu Minh thiện ý nhắc nhở:
- Đỗ tiểu thư, hắn nói chính là cô không đáng một xu đấy.
Đỗ Thanh Thanh quay qua nhìn Diệp Chiến, nhưng hắn cũng không để ý:
- Vu Minh, cậu làm được không? Được thì ký tên đi.
- Tôi ký? Vu Minh kinh ngạc hỏi:
- Tôi cũng không có hai triệu đâu.
- Cậu có thể làm công cho tôi, tôi trả lương cao lắm. Một trăm ngàn đô còn thêm phần trăm hoa hồng.
- Anh đùa tôi à, anh nói với cả bốn người rồi, lại chỉ muốn một mình tôi bán mình để giữ bí mật là sao?
Diệp Chiến nói:
- Lúc trước tôi nói với cậu rồi còn gì, ai bảo cậu bảo làm việc với Đỗ tiểu thư.
- Tôi… Vu Minh không nói được gì đành cầm bút lên.
Đỗ Thanh Thanh vỗ tay lên hiệp ước rồi nói:
- Xin lỗi chúng ta không thể hợp tác.
Diệp Chiến nhìn Đỗ Thanh Thanh:
- Là vì tôi sỉ nhục cậu ta sao? Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Mà tôi cũng không cho rằng cô có thể giúp được cái gì.
- Không, tôi biết năng lực bản thân mình. Nhưng tôi nhất định sẽ không để cho Vu Minh làm những chuyện phiêu lưu như thế này.
- Có vẻ hay.
Diệp Chiến xé hợp đồng đi:
- Vậy cứ thế đi, tôi hy vọng mấy người có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, Vu Minh, đây là thiết bị cho cậu.
Diệp Chiến lấy một cái túi để lên bàn, sau đó cứ thế rời đi.
Sau khi mở túi ra thì thấy bên trong có máy bộ đàm, máy tính siêu nhỏ, thiết bị Gps, kính viễn vọng, máy ảnh các loại, còn có một cái Usb, bên trong ghi lại những tin tức có liên quan với Kim Hỉ Hỉ, cùng với tình báo đã có hiện tại. Lý Phục nhìn qua liền thấy kinh ngạc:
- Những thứ này đều là tiêu chuẩn dùng cho nhân viên của FBI.
- Tốt lắm sao?
- Cũng không hẳn, những thứ này bên trong nội bộ bọn họ. Chỉ là chúng đạt đến tiêu chuẩn chống khủng bố mà thôi. Nhưng xem ra là hàng tốt đấy. Vu Minh à, ý của Diệp Chiến hẳn là lần này cậu làm chỉ huy rồi.
Vu Minh cười gượng:
- Tôi đến tổ trưởng còn chưa làm bao giờ…. Mà giờ vẫn còn sếp mà.
Đỗ Thanh Thanh phóng khoáng nói:
- Vu Minh, giao hết cho cậu đấy.
Cô cũng hiểu bản thân còn không biết nên bắt đầu từ đâu, trong lòng lại có vài phần chờ mong, bởi nghe Diệp Chiến giới thiệu thì mới biết được, cái nghề điều tra này lại là một thế giới mới.
- Vậy được! Vu Minh gật đầu.
….
Mọi người bắt đầu rời khỏi công ty, Vu Minh bắt đầu nghiên cứu cái đám tư liệu kia. Đây là lần đầu tiên hắn chỉ đạo một hoạt động. Hắn liền lấy toàn bộ những thứ mà mình có ra, sau đó liệt kê ra những thứ mà Kim Hỉ Hỉ cần. Dần theo tư liệu bắt đầu suy đoán về Kim Hỉ Hỉ, buổi sáng ngày hôm sau, Vu Minh tổ chức cuộc họp đầu tiên, đem những chi tiết của kế hoạch báo cho mọi người.
Ngày thứ ba, Lý Phục tới một khách sạn ở trong thành phố A, phòng 2015 bắt đầu phỏng vấn.
Người tới phỏng vấn cũng không ít, đều là những nhân viên mà công ty du lịch bên trong thành phố A phái tới. Công việc này có thời gian là mười ngày, thù lao mỗi ngày là hai ngàn tệ, có thể nói là đãi ngộ vô cùng cao… Yêu cầu cũng không cao, tiếng Anh với tiếng Trung, cùng với hiểu rõ về thành phố A.
Đỗ Thanh Thanh cầm một tấm bảng đi vào bên trong phòng khách, nói với quản lý đại sảnh hai câu. Sau đó quản lý cầm bảng tới bên một cánh cửa lớn. Biển bên trên có ghi: Phòng phỏng vấn du lịch chuyển thành phòng số 705.
Nghê Thu ngồi ở phòng 705, bắt đầu phỏng vấn. Mà ở phòng 2015 chỉ có bốn người vào phỏng vấn. Trong phòng 705, Nghê Thu mặc tây phục, trông rất thật. Hắn cũng không nói gì, chỉ đưa tới một tờ báo tiếng Anh để cho người phỏng vấn đọc. Sau đó chỉ dùng một câu duy nhất, đúng âm điệu tiếng Anh mà nói:
- Rất tốt, xin hãy đợi điện thoại của tôi.
Trong phòng 2015, Kim Hỉ Hỉ cảm thấy khá là hài lòng với Lý Phục, chỉ có vấn đề quen thuộc thành phố A thì có chút khiếm khuyết. Chỉ là chờ một hồi lâu không có một ai tiến vào phỏng vấn, Kim Hỉ Hỉ liền gọi điện cho Lý Phục: - Anh được nhận, ba giờ chiều, tới phòng đó tìm tôi.
- Được rồi, cám ơn Kim tiểu thư. Lý Phục cúp điện thoại.
Vu Minh nhìn thời gian phỏng vấn nói:
- Thu bảng đi.
Đỗ Thanh Thanh đi vào trong sảnh lớn, mang cái bảng kia về, cất sau ô tô. Sau đó cô ngồi trong ô tô, chờ một lúc rồi báo:
- Kim Hỉ Hỉ ra ngoài rồi.
Vu Minh thông báo:
- Đã nhận, Hải Na, đổi đi!
- Ok!
Hải Na lập tức cho mọi người bắt đầu thay đổi, từ Tinh Tinh công ty, biến thành công ty du lịch Hà Mễ.
Kim Hỉ Hỉ xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đây quả là một tòa nhà cao tầng. Đi vào trong sảnh lớn, nhìn giới thiệu bên thang máy thì tầng 21 là công ty du lịch Hà Mễ. Kim Hỉ Hỉ liền lên tầng 21, nhìn qua một hồi rồi hỏi nhân viên tiếp tân: - Lý Phục có ở đây không?
Nhân viên tiếp tân trả lời:
- Xin lỗi, Lý Phục sáng nay có việc, cho nên cô có thể gọi điện thoại cho anh ấy, hoặc là cô để lại số điện thoại, tôi sẽ báo anh ấy gọi cho cô.
- Không cần, cảm ơn. Kim Hỉ Hỉ gật đầu rồi rời đi.
Vu Minh ở lầu một bắt đầu quét rác, từ trong tài liệu, hắn biết Kim Hỉ Hỉ này rất là đa nghi. Đây chỉ là một kế hoạch đã dùng, nhưng không nghĩ tới có thể có được công dụng. Trừ việc an bài công ty ra, thì nhân viên tiếp tân, bảo vệ, toàn bộ đều đổi thành người của công ty con. Điều này đối với phân công ty lại khá được, bởi đó là việc kiểm tra khả năng ngụy trang của nhân viên. Dù sao thì trong việc điều tra, nằm vùng có tác dụng vô cùng quan trọng.
Đỗ Thanh Thanh cùng với Lý Phục cảm thấy toát hết cả mồ hôi, bởi bọn họ cho rằng Vu Minh dùng kế hoạch này toàn là điều thừa. Nhưng thực sự nghĩ không ra lại có tác dụng. Bọn họ cũng không biết trong lòng Vu Minh đang kêu gào bản thân thực là may mắn, may mắn vì nghĩ tới khả năng này.
Ba giờ chiều, Lý Phục đi ô tô tới đúng giờ hẹn, anh ta tháng trước đã dùng hộ chiếu của Mỹ, qua được việc kiểm tra, nhận lại được hộ chiếu Trung quốc. Ngược lại, hộ chiếu của Vu Minh thì tháng sau mới có thể lấy được. Lý Phục với Kim Hỉ Hỉ đi vào trong một cái siêu thị bách hóa. Sau khi xuống xe, hai người bọn họ cùng đi vào trong. Cùng lúc đó, Nghê Thu liền đi sát qua người Kim Hỉ Hỉ, rồi Lý Phục dẫn cô ta tới một khu nữ trang, rồi hắn ở một bên mà chờ, Lý Phục liền gọi điện thoại:
- Thế nào rồi?
Vu Minh nói: - Lý Phục đừng có chủ động gọi điện thoại. Mau xóa ghi chép về cuộc gọi này, sau đó gọi lại cho công ty du lịch vũ trụ.
- Xin lỗi. Lý Phục cũng không trách Vu Minh làm gì, chỉ là xin lỗi vì sự không cẩn thận của bản thân.
Vu Minh gọi Nghê Thu:
- Tốc độ.
- Ok.
Nghê Thu đáp, sau đó phóng xe về phía khách sạn lớn thành phố A. Sau đó đi tới phòng 2015, dùng thẻ điện tử ăn cắp được, cắm vào, rồi đi vào phòng.
Vu Minh nhìn tần số mà Nghê Thu truyền lại nói:
- Cẩn thận, đám người này đều có đặt cạm bẫy ở trong phòng.
- Anh trẻ a, vừa muốn nhanh, lại còn cẩn thận, khó chết người đấy a…
Nghê Thu đội mắt kính lên:
- Không xong, có phấn dạ quang.
Ở trên mặt thảm có phấn huỳnh quang, bản thân hắn dẫm lên đã in lại dấu chân.
Vu Minh gọi Diệp Chiến:
- Tôi cần phấn dạ quang.
- Mợ nó, các người không có?
Diệp Chiến bất đắc dĩ nói:
- Vị trí.
Nghê Thu nhìn cái laptop trên bàn, sau đó báo về:
- Vu Minh, laptop có bảo vệ, tôi mà lật lên là sẽ bị phát hiện.
Đỗ Thanh Thanh cùng lúc báo:
- Lý Phục với Kim Hỉ Hỉ đi ra rồi, bọn họ tựa như đi về phía khách sạn.
Nhanh vãi lụa? Cô có phải là phụ nữ không đấy? Vu Minh đưa tay áo lau mồ hôi:
- Nghê Thu, mau lấy máy ảnh ra chụp đi, chụp toàn bộ mọi thứ.
Nối máy qua Diệp Chiến:
- Tới chưa?
- Rồi, đang ở cửa. Diệp Chiến trả lời.