Trương Dạ Nam nhìn về phía mọi người nói:
- Tôi muốn các vị hỗ trợ, gọi mọi người đều tập trung đến nhà ăn.
Một người nói:
- Chúng tôi còn phải tìm bảo.
- Đã có người chết mà các vị còn muốn tìm bảo? Trương Dạ Nam chất vấn nói:
- Tôi đi tìm Thẩm Vạn.
Có ai muốn đi tìm người không? Dường như mọi người không có hứng thú gì đối với việc tìm người trong bóng đêm. Nhưng mà Vu Minh lại khác. Vu Minh hỏi Lý Phục:
- Có nhìn thấy Đỗ tiểu thư không?
- Không thấy.
- Chúng ta cùng đi.
- Ừ! Lý Phục và Vu Minh cùng nhau rời đi, Lý Phục hỏi:
- Có manh mối nào không?
- Không có. Nhưng nếu là Đỗ tiểu thư, tôi cảm thấy hẳn là ở một chỗ hẻo lánh nào đó trên tầng ba.
Vu Minh giải thích:
- Đỗ tiểu thư tin tầng ba sẽ có manh mối. Còn tại sao lại ở chỗ hẻo lánh là vì Đỗ tiểu thư không tin tưởng vào thực lực của cô ấy, vì vậy mới muốn tìm ở mấy chỗ không có người đi. Nhưng lúc ở một mình thì cô ấy có vẻ nhát hơn, cho nên cô ấy sẽ không rời cầu thang chính quá xa, nếu như suy đoán của tôi không lầm, chắc là ở gần khu vực của nam, bắc hai cái cầu thang phụ. Phía bắc cầu thang phụ gần đó là sân tennis. Cho nên khả năng cô ấy ở phía nam cầu thang phụ có là rất lớn.
- Wow, Vu Minh. Tôi phải nhìn cậu với con mắt khác xưa a. Lý Phục thán phục:
- Cậu lại có thể dựa vào hiểu biết đối với Đỗ tiểu thư để đoán ra vị trí của cô ấy.
Vu Minh cười:
- Chưa chắc là đã đoán đúng, chúng ta cùng đi xem sao.
Đoán đúng thật không? Mấy năm nay Vu Minh đã để ý tới Đỗ Thanh Thanh, thêm những lúc ở chung hoặc khi làm việc, đối với cô ấy đã muốn rõ như lòng bàn tay. Đến phía nam tầng ba chỗ cầu thang phụ, Vu Minh gọi một tiếng, lập tức nghe thấy Đỗ Thanh Thanh trả lời:
- Ở chỗ này.
…
Quản gia Lâm dẫn Trương Dạ Nam đến phòng ngủ chính của Thẩm Vạn, nhưng nơi này hoàn toàn không phải là phòng ngủ của một người bình thường, nghênh đón Trương Dạ Nam là lấp kín cửa sắt. Trên cửa có lắp một cái dụng cụ bấm mật mã, quản gia Lâm ấn mật mã, sau đó nói: - Ông chủ, cảnh sát Trương muốn gặp ngài.
Khoảng chừng sau ba mươi giây, một nửa bên trái cửa sắt chuyển động theo đường thẳng, cửa được mở ra. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, quản gia Lâm giải thích:
- Phòng ngủ của ông chủ có chuẩn bị nguồn điện dự phòng.
Gian phòng rất xa hoa, thảm, đèn treo đều là đồ quý giá. Nhưng lại không có cửa sổ, chỉ có hai cái quạt hút gió. Không có tivi, máy tính, điện thoại. Thẩm Vạn ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một cái chăn lông. Trên thảm lông có một quyển sách. Bởi vì tác dụng phụ của việc trị bệnh bằng hoá chất, tóc của Thẩm Vạn đã rụng toàn bộ, lão rất gầy. Giọng nói đầy tang thương và vô lực của Thẩm Vạn vang lên:
- Chào cô, cảnh sát Trương.
- Ông Thẩm, hiện tại trong trang viên đã xảy ra vụ án giết người, tôi hy vọng ông lập tức ngừng lại trò chơi tìm bảo.
Thẩm Vạn không trả lời, hỏi:
- Cảnh sát Trương có tin tưởng vào chuyện con người gieo cái gì thì sẽ gặt được cái đó không?
- Không tin tưởng cho lắm.
- Cảnh sát Trương, người nào đã chết, chết như thế nào tôi cũng không quan tâm, luôn luôn sẽ có người gặt được những gì mà chính họ đã gieo. Thời gian của tôi không còn nhiều, nên tôi không quan tâm.
Trương Dạ Nam hỏi:
- Ông Thẩm, có thật là ông chỉ muốn tìm một cái kẹp caravat?
- Bọn họ thật sự chỉ là vì muốn lấy được ba trăm ngàn sao?
Thẩm Vạn cười, cảm giác như là phải cố hết sức, nói:
- Cảnh sát Trương có điều tra thân phận của bọn họ hay chưa? Cảnh sát Trương có khả năng không biết, trang viên của tôi còn có một truyền thuyết. Đó là nghe đồn lúc tôi làm hải tặc, cướp được hơn mười bức tranh đẳng cấp thế giới, bây giờ còn giấu ở trong trang viên. Những năm gần đây, có rất nhiều hải tặc ở trong và ngoài nước âm mưu đánh cắp chúng, bản thân tôi cũng có vô số kẻ thù muốn trả thù. Cho nên tôi căn bản là không quan tâm người khác chết sống thế nào.
- Ý ông nói là, có tội phạm xen lẫn trong đám người tìm bảo?
- Quản gia Lâm, người chết là ai?
- Số 041.
- Số 41. Thẩm Vạn đẩy xe lăn đến tủ sách, từ bên trong rút ra một bộ hồ sơ nói:
- Trần Hi, có Trung, Miến hai dòng máu, là sát thủ của đám xã hội đen.
Trương Dạ Nam kinh ngạc hỏi:
- Làm sao ông có những tài liệu này?
Thẩm Vạn đáp:
- Cảnh sát Trương, chỉ cần có tiền, cái gì đều đã có.
- Có tiền cũng mua không được mạng sống. Trương Dạ Nam vừa nói ra liền hối hận, lời này hơi ác độc.
Thẩm Vạn không thèm để ý nói:
- Ha ha, nếu không phải tôi có tiền, tôi cũng sống không đến hiện tại.
- Tôi muốn xem những hồ sơ này.
- Cảnh sát Trương, lời đồn đó là sự thật. Quả thật trong trang viên có mười bức tranh giá trị vượt qua ba triệu đô- la Mỹ. Trong đó bốn bức là tôi đoạt đến. Còn có sáu bức là về sau mới mua. Làm hải tặc cùng việc buôn bán, kẻ thù của tôi rất nhiều. Trong trang viên có các loại mật thất, bẫy rập. Những người này cũng xem như là người tài giỏi trong ngàn người, tôi muốn biết họ có thể tìm ra bảo tàng của tôi không.
- Vì sao? Trương Dạ Nam hỏi.
Thẩm Vạn nói:
- Mục đích của hoạt động này là thật sự, tôi muốn tìm thấy cái kẹp caravat.
- Kẹp caravat có quan trọng như vậy à?
- Quan trọng vô cùng, quan trọng đến mức tôi có thể bỏ qua tất cả tài sản của mình. Thẩm vạn đáp:
- Quản gia Lâm, tiễn khách. Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lúc.
- Xin mời cảnh sát Trương.
Trương Dạ Nam không còn cách nào khác đành phải rời đi.
…
Diệp Chiến một chân quỳ trên đất, lấy ra máy tính bảng, dùng ánh sáng từ đèn pin chiếu ra để so sánh. Sau đó khẳng định rằng trong đó có mật thất. Hắn nghiêng mình đi vào, đây là một phòng điêu khắc. Diệp Chiến sờ soạng kiểm tra từng bức tượng đá. Lúc sờ đến cái bệ của pho tượng Venus, Diệp Chiến đột nhiên có một ý nghĩ, đem pho tượng cùng cái bệ đẩy qua một bên, liền lộ ra một cái phiến đá. Diệp Chiến kéo phiến đá ra, dùng đèn pin chiếu xuống, một cầu thang âm u kéo dài xuống phía dưới.
Đột nhiên hắn nghe thấy hai tiếng súng vang lên, không chút do dự, hắn lập tức rời chỗ đó, che lại phiến đá, đem pho tượng dời về chỗ cũ. Đi ra ngoài, ở trong khoảng hai mươi mét hắn nhìn thấy một người mặc áo khoác dài màu đen, đang theo phía trước chạy trốn. Diệp Chiến quay đầu nhìn lại, cách chính mình khoảng mười mét, cô gái có số thứ tự 043 đang nằm trong vũng máu.
Diệp Chiến thấy người mặc áo khoác đã chạy mất, vội vàng đi đến nhìn xem cô gái. Cô gái giơ tay bắt được tay của Diệp Chiến thở hổn hển nói:
- Kẹp, kẹp caravat, xuống...
Đã chết. Diệp Chiến hô:
- Có ai không, có người bị giết rồi.
Gã đã để lại quá nhiều dấu vết tại hiện trường, không thể lặng lẽ rời đi.
Buổi tối mười giờ, đã chết hai người. Bên trong phòng ăn tại tầng một, cũng chỉ có mười người. Vu Minh uống Cô ca, nhìn quản gia Lâm. Quản gia Lâm không để ý tới. Còn Diệp Chiến thì ngồi bên cạnh, im lặng uống nước.
- Có ai không. Một người chạy nhanh xuất hiện ở cầu thang chính:
- Có người bị thương.
Người bị thương là Lưu Mãng, cái gáy của hắn bị vật nặng đánh vào, hiện giờ đã hôn mê. Mọi người mang hắn lên nhà ăn ở tầng một. Vu Minh nhìn Đỗ Thanh Thanh:
- Đỗ tiểu thư, cô đang cười trên nỗi đau của người khác hay là đang đồng tình đấy?
Đỗ Thanh Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: - Tôi cũng rất rối rắm. Hay là như thế này, lúc hắn còn đang hôn mê thì tôi đồng tình? Sau đó khi hắn tỉnh thì lại cười trên nỗi đau của hắn?
Trương Dạ Nam nói:
- Nghiêm túc chút đi, đây là giết người đấy.
Lý Phục kiểm tra, sau đó nói:
- Tôi không cho rằng kẻ gây án là cùng một người.
Trương Dạ Nam đồng ý:
- Vậy vì sao hắn lại bị đánh lén?
- Hỏi hắn là biết liền.
Vu Minh cầm ly nước ở trên bàn hắt lên mặt Lưu Mãng. Ơ ừm, Lưu Mãng không tỉnh. Biện pháp này không phải trên phim truyền hình hay dùng sao? Vu Minh nhìn cái ly không trong tay.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Để tôi tới thử.
Cô ấy rót một ly nước sôi, suy nghĩ một lúc, lại thêm chút nước lạnh, sau đó rót vào trong lỗ mũi của Lưu Mãng.
Biện pháp này thực sự có hiệu quả, Lưu Mãng ngồi bật dậy, miệng mũi không ngừng trào ra nước. Vừa ho khan vừa chảy nước mũi. Vu Minh nhìn cái ly của Đỗ Thanh Thanh, không lẽ ly nước có bỏ thêm mù tạc?
Lưu Mãng bình tĩnh lại, nhìn xung quanh một lúc, sau đó nhìn về phía tay của mình, đột nhiên hắn không khống chế được cảm xúc kêu to:
- Bức tranh của tôi đâu? Bức tranh của tôi đâu?
Trương Dạ Nam đem hắn vặn ngã xuống đất quát hỏi:
- Bức tranh gì.
- Tôi tìm được, một bức tranh sơn dầu.
- Anh dám ăn trộm. Đỗ Thanh Thanh chính nghĩa chỉ trích.
- Nói bậy, đằng sau bức tranh có dán tờ giấy, nói rằng người nào tìm được thì coi là của người ấy.
Mọi người nhìn về phía quản gia Lâm, quản gia Lâm mỉm cười nói:
- Đúng vậy, người nào tìm được thì đưa cho người đó. Mọi người cũng không cần đáng tiếc, có khả năng anh ta lấy được bức tranh sơn dầu là đồ dỏm
- Đồ dỏm? Mọi người hỏi.
- Trong mười bức tranh thì chỉ có một bức là thật. Quản gia Lâm nói:
- Ở trong lâu đài có rất nhiều mật đạo cùng mật thất, mọi người có thể tùy ý tìm tòi.