Hai bên cầu thang lên sân vận động có tám tên đàn ông mặc âu phục, đeo kính râm, còn cả hai anh mặc đồ cảnh sát nữa. Người mặc âu phục là bảo vệ tư nhân mà Thẩm Vạn thuê. Ba người Vu Minh bước vào sân bóng thì phát hiện bên trong đã có mười mấy người. Ở trung tâm của sân có một cái bục, xung quanh có bày ghế, trên mỗi ghế đều có đánh số thứ tự. Vu Minh và Hải Na đều tự tìm kiếm vị trí đánh số của mình. Đỗ Thanh Thanh thì trực tiếp đi tới bục. Một cô gái tiếp đãi Đỗ Thanh Thanh, sau khi kiểm tra máy tính và chứng minh thư, một anh bảo vệ dẫn Đỗ Thanh Thanh rời đi theo cửa sau của sân bóng.
Tám giờ, đội cảnh sát phụ trách duy trì trật tự an ninh tới, bọn họ chia một bộ phận ở ngoài sân vận động, một phần thì vào trong. Ngoài ra có bốn mươi bảo vệ cùng cảnh sát mặc thường phục cũng xuất hiện trong sân vận động. Nhưng số người tham gia tuyển chọn còn ít hơn cả tưởng tượng của Vu Minh, chỉ có hơn tám mươi người.
Những người khác đâu hết rồi? Vu Minh lại đúng. Đa số người tham gia, kể cả Lý Phục và Nghê Thu, đều bị kẹt trong đường hầm Hà Lĩnh. Cửa ra của đường hầm có chuyện, một chiếc xe tải trôi ra chặn đường đi. Từ sân vận động tới nội thành vốn không có mấy xe, nhưng từ nội thành tới sân vận động thì xe ô tô kéo dài tới vài cây số.
Lý Phục và Nghê Thu đi chung một xe, hai người nhìn hàng xe dài dằng dặc trước mặt. Lý Phục gọi điện cho Vu Minh. Vu Minh vừa nghe liền hiểu:
- Xe tải kia chính là đề thi. Chạy qua đường hầm, tìm xe taxi, hoặc chạy thẳng tới sân vận động.
- Ok! Lý Phục và Nghê Thu bỏ taxi lại, bắt đầu chạy. Bọn họ chạy như vậy trông có vẻ vô cùng nổi bật. Mọi người bàn tán hai ba câu, ngay lập tức có người cũng chạy theo. Người đi taxi thì không vấn đề gì, chỉ khổ cho những người tự lái xe tới. Xe căn bản không nhúc nhích được chút nào. Người nào quyết đoán thì bỏ xe lại chạy qua đường hầm, mà đa số những chủ xe khác thì chờ xe tải bị kéo đi.
Lý Phục chặn một chiếc taxi lại, hai người đang định lên thì một cô gái chạy tới:
- Xin lỗi, tôi có chuyện gấp.
- Đương nhiên. Lý Phục để cô ta lên xe, còn giúp đóng cửa xe lại.
Cô gái cảm kích:
- Anh đúng là người tốt.
Nghê Thu nổi giận:
- Anh bị bệnh à?
- Lady first! Lý Phục nhìn xung quanh, xem ra không thể bắt được chiếc taxi nào nữa:
- Thôi chúng ta chạy bộ đi, chỉ mất chừng bốn mươi phút thôi.
- Mợ! Nghê Thu cũng đành chịu, cùng chàng thân sĩ Lý Phục cùng chạy tới sân vận động. Hai tuyển thủ đã từng tham gia Ma-ra-tông không phải là kém.
Chạy được mười phút thì Vu Minh gọi tới:
- Bên trái cửa đường hầm có cửa hàng cho thuê xe đạp.
Lý Phục và Nghê Thu nhìn nhau một lúc lâu, Lý Phục nói:
- Tôi hận tên này quá.
- Tôi cũng thế.
Rồi lại tiếp tục chạy.
Đúng tám giờ năm mươi phút, hai người chạy tới nơi. Khi vào sân vận động, Lý Phục học khôn gọi cho Vu Minh trước. Vu Minh nói:
- Vị trí của anh ở tay trái cửa, chổ ngồi ở tổ thứ ba. Mà chỗ của Nghê Thu ở bên phải tổ hai.
Trên đài chủ tịch vang lên tiếng loa:
- Còn mười phút cuối, trong mười phút này nếu ai chưa tìm được chỗ ngồi, hoặc còn đứng thì sẽ bị loại.
Vu Minh nhìn sân vận động, có chừng một nghìn người, đều ở phía nam của sân vận động.
Chín giờ đúng, bảo vệ đóng cửa. Hơn mười người vừa tới, chưa tìm được chỗ ngồi đều bị bảo vệ mời ra ngoài. Người trên đài chủ tịch lại nói:
- Lần tuyển chọn cho hoạt động tầm bảo do Thẩm Vạn tiên sinh khởi xướng, nhưng quản gia của Thẩm Vạn tiên sinh, người phụ trách chủ trì tuyển chọn đang bị kẹt xe, phải tầm mười giờ mới tới đây được. Tôi thay mặt ban chủ tịch xin lỗi mọi người trước. Hôm nay mọi người tới nơi này từ sớm nên có thể là chưa ăn uống gì, Thẩm Vạn tiên sinh dặn chúng tôi chuẩn bị bánh ngọt. Đến trưa thì chưa chắc khi nào mới được ăn, cho nên mong mọi người ăn lót dạ trước. Mọi người yên tâm, nhân số thực chỉ có một nghìn ba trăm người, chúng tôi chuẩn bị hơn hai nghìn suất ăn, nên ai cũng có phần.
Nói xong, ba mươi tình nguyện viên bắt đầu phân phát đồ ăn. Mỗi người được một cái bánh, một lọ nước khoáng.
Ồ? Các người bố trí đề thị khiến người tham dự tuyển chọn bị lỡ, vì sao quản gia cũng bị kẹt xe? Vu Minh cầm điện thoại nhắn tin:
- Cẩn thận đồ ăn.
Cầm lấy đồ ăn, Vu Minh liền biết có mánh lới. Nắp chai nước khoáng bị vặn mở ra. Đó là bình thường, nhưng mà vô số người lại thua ở điều bình thường này. Tàu hỏa, gặp gỡ, quán ăn đêm. Khi đồ uống hoặc đồ ăn rời khỏi tầm mắt của bạn, đừng dùng lại nữa. Đặc biệt là nữ giới. Mặt khác nếu có ai nhiệt tình giúp bạn mở chai nước thì đó không phải là phong độ thân sĩ, mà là hành vi vô cùng không lễ phép. Điều này cũng giống như bạn vô tình đụng phải một quý cô khiến cô này làm rơi túi xách, đồ đạc bên trong rơi hết ra ngoài. Theo lễ nghi bình thường thì không phải là giúp cô ta nhặt đồ, mà là dùng cơ thể ngăn cản ánh mắt của những người khác để quý cô tự mình nhặt.
Đây là chút thủ đoạn hơi bị thô thiển, vậy cái bánh này thì sao? Đóng gói rất kỹ, dường như không có gì. Vu Minh nhìn người xung quanh, có người ăn bánh, có người vừa ăn vừa uống. Chỉ có một tên đội mũ rộng vành ngồi cách mình ba ghế cũng giống Vu Minh, không làm gì cả. Người này trông có vẻ quen quen… Vu Minh không dám khẳng định. Như vậy hẳn là đã gặp người này mấy lần. Cho dù cách vài năm, chỉ cần diện mạo không thay đổi nhiều thì Vu Minh gần như có thể nhận ra. Nhưng nghĩ mãi, hắn vẫn không nhận ra người này là ai.
Nhóc con, thông minh đấy. Biết đây là bánh mặn, ăn xong sẽ khát. Người đội mũ chính là Át Bích. Sau đó điều khiến Át Bích trợn tròn mắt là, Vu Minh bắt đầu ăn bánh. Không phải chứ, tên oắt này chỉ được như thế thôi sao.
Át Bích nói rất đúng, bánh mì mặn này khiến người ta khát nước. Có một số người không hề nghi ngờ gì nước khoáng, vừa khát lại nghẹn liền cầm chai nước khoáng vừa ăn vừa uống. Vu Minh ăn vài miếng, xong thò tay vào cặp công văn lấy ra một lon Cô ca.
Để Cô ca trong cặp công văn? Lần đầu tiên nhìn thấy, coi như mi lợi hại. Át Bích dời tầm mắt. Hơi đói. Át Bích đạp xe tới đây nên hơi đói, nhìn bánh mì trước mặt, lòng thầm nguyền rủa Thẩm Vạn. Một giờ, không biết khi nào mới được ăn trưa…
Lại nhìn Vu Minh, thấy hắn cất lon Cô ca vào cặp công văn. Át Bích nuốt nước miếng cái ực, lại nhìn chiếc bánh trước mặt, ăn sẽ khát, không ăn thì đói. Vu Minh nhìn gã, hỏi:
- Anh muốn uống Cô ca không?
- Không cần. Át Bích lạnh lùng trả lời, mình còn lâu mới có cái hứng thú đi dùng chung đồ uống với tên khác.
Một người ở phía sau lấy ra hai mươi tệ, nói:
- Người anh em có đồ uống hả? Giang hồ cấp cứu.
Vu Minh thò tay vào cặp, lấy ra một lon Cô ca chưa bật nắp đưa cho người kia, thuận tay nhận lấy hai mươi tệ nhét vào trong ví tiền.
Móa! Át Bích hối hận không kịp, không ngờ còn chai mới. Đành nuốt nước miếng giải khát cho đỡ đói. Cặp này hẳn là không nhét được ba lon Cô ca mà không lồi ra nhỉ?
- Anh chàng đẹp trai, còn Cô ca không? Một cô gái đi xuống, hỏi.
- Còn. Vu Minh lại lấy ra một lon Cô ca từ trong túi áo đưa cho cô gái, nhận lấy hai mươi tệ.
Vẫn còn? Át Bích hỏi:
- Này, Cô ca.
Vu Minh lắc đầu:
- Hết rồi.
-… Bạn nói cái thằng này có đáng đánh hay không? Át Bích dùng một chiêu Thăng Long quyền tưởng tượng đánh bay Vu Minh. Không ăn thì không ăn.
- Mỹ nữ, còn đồ uống không? Bạn của tôi cũng muốn. Cô gái kia lại tới.
- Còn nước ngọt. Vu Minh lấy chai nước ngọt chuẩn bị cho Đỗ Thanh Thanh đổi lấy hai mươi tệ. Vu Minh là người phúc hậu, chuẩn bị hết đồ uống cho hắn, Đỗ Thanh Thanh và Hải Na.
Không có lý do, không có lý do để mình không đập cho hắn một trận. Không có, hoàn toàn không có.