- Là ai thì các anh chị chắc cũng đoán được, nhưng vì không có chứng cứ nên chúng tôi không thể nói rõ.
Vu Minh cầm usb đưa cho điều tra viên của bộ phận Nội vụ:
- Tư liệu hợp đồng đều ở bên trong, các anh chị có thể gọi điện hỏi vị giám đốc này. Nhưng, sự riêng tư của khách hàng là rất quan trọng, nếu bị tiết lộ, chúng tôi sẽ khiếu nại lên Ban giám đốc.
Ý của Vu Minh là, nếu tiết lộ tin tức thì chắc chắn là trách nhiệm của hai người đã đọc tài liệu là các người. Nam nhân viên không nhận lấy usb kia, mà bấm điện thoại:
- Chào giám đốc Trình, tôi là bộ phận Nội vụ của Đỗ thị quốc tế, tôi muốn hỏi thế này, có phải ông ủy thác cho công ty Tinh Tinh? … Chúng tôi không muốn biết nội dung ủy thác, chỉ muốn biết có còn… còn phải không? Số tiền là bao nhiêu? Ông quên rồi à? Hợp đồng có ghi. Vâng, làm phiền ông rồi, chào ông.
Nam nhân viên cúp máy, bắt tay với Đỗ Thanh Thanh, nói:
- Xin lỗi Đỗ tiểu thư, đã làm phiền mọi người.
Chờ hai điều tra viên đi rồi, Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Thế này là sao?
Vu Minh giải thích:
- Hải Na thay đổi kế hoạch của công ty, tiến hành kiếm thành tích. Lý Phục và tôi cảm thấy không thỏa đáng, như vậy sẽ đưa nhược điểm cho người ta nắm. Vì thế để Hải Na liên hệ với công ty lắp đặt thiết bị trực thuộc tập đoàn Lâm Hải, làm phương án phòng bị.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Sao tôi không biết?
Vu Minh và Lý Phục đều sửng sốt:
- Hải Na không nói với cô sao?
- Không.
Đỗ Thanh Thanh hiểu ra, kiểu người như Hải Na căn bản không để ý chuyện này, có lẽ là định nói với mình, nhưng có việc trì hoãn là quên luôn. Hơn nữa Hải Na cho rằng Lý Phục và Vu Minh sẽ nói với Đỗ Thanh Thanh, như vậy mình còn giống sếp ở đây nữa không? Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Vậy các anh nói nửa đêm có người lẻn vào công ty là sao?
Vu Minh:
- Nghê Thu nói đi.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Nghê Thu, Nghê Thu bắt đầu nói:
- Bộ phận bảo vệ gọi điện nói có hai buổi tối camera an ninh ở văn phòng chúng ta xảy ra vấn đề, hỏi có phải chúng ta tháo ra không.
Đỗ Thanh Thanh lại hỏi:
- Sao tôi lại không biết gì?
Nghê Thu đáp:
- Tôi nói với Vu Minh rồi, tôi cho là anh ta ở cùng sếp nên sẽ báo cho sếp.
Vu Minh lau mồ hôi, nói:
- Anh có nghe điện thoại, tôi nghĩ rằng anh sẽ báo.
Đỗ Thanh Thanh nhẫn nhịn hỏi:
- Còn chuyện gì mà tôi là sếp mà không biết không?
Lý Phục nghĩ lại rồi nói:
- Tôi vừa phát hiện, Tổng giám đốc Lưu Mãng của công ty Vạn Sự Thông với Tứ đại kim cang đã đăng ký tham gia hoạt động tầm bảo của Thẩm Vạn. Ngoài ra Tổng giám đốc Lưu còn gửi email cho giám đốc Lý của bộ phận Tài vụ, chính là cái vị mà tôi đã đắc tội kia, làm cho giám đốc Lý tìm bộ phận Nội vụ mời điều tra chuyện công ty thám tử Tinh Tinh cày kéo thành tích.
- Còn gì nữa không?
Ba người nhìn nhau, cùng lắc đầu:
- Hết rồi.
Đỗ Thanh Thanh lặng im một lúc, nói:
- Tôi biết mình dốt, tôi hiểu cách làm của các anh.
Đoạn quay về văn phòng.
Lý Phục nhìn Vu Minh. Vu Minh nhún vai:
- Cô ấy nói thật đấy chứ. Kỳ thật chúng ta cảm thấy nói việc này cho sếp còn không bằng chúng ta tự xử lý thì thỏa đáng hơn.
Nghê Thu nói: - Được đấy Vu Minh.
Lý Phục gật đầu:
- Nói không sai, nhưng hai người không cảm thấy thế này là quá đáng sao?
- Ừ, là rất quá đáng. Nghê Thu và Vu Minh cùng gật đầu.
Vu Minh hỏi:
- Vậy tôi vào nói thật cho sếp nhé?
Nghê Thu nói:
- Nói thật rồi, sếp cũng phải hỏi ý kiến chúng ta thôi.
Lý Phục nghĩ lại:
- Thử một lần xem sao.
- Được rồi, hậu quả anh phụ trách. Vu Minh gõ cửa:
- Đỗ tiểu thư!
- Vào đi.
Vu Minh bước vào văn phòng, phát hiện Đỗ Thanh Thanh đang cầm khăn tay, có thể là khóc. Vu Minh nói:
- Đỗ tiểu thư, kỳ thật có chuyện chúng tôi còn chưa nói cho cô biết.
- Chuyện gì?
- Điện thoại trong văn phòng cô có máy nghe trộm…
Đỗ Thanh Thanh lập tức giật điện thoại ra, quả nhiên lấy ra được một cái máy nghe trộm. Đỗ Thanh Thanh nghiến răng:
- Lưu Mãng, anh khinh người quá rồi đấy. Nói xong liền bước chân đi.
Vu Minh đi ra văn phòng:
- Thấy chưa, nói thật đó, giờ chúng ta khỏi bắt được nhược điểm của Lưu Mãng nữa.
Lý Phục im lặng một hồi:
- Tôi cảm thấy công ty Vạn Sự Thông thật có phần quá đáng, bọn họ có thể trang bị những thứ này, bày những trò này, nhưng bọn họ làm thô như vậy, căn bản không tính che dấu, hoàn toàn không coi chúng ta là đối thủ.
Nghê Thu lạnh lùng nói:
- Mà chính là những hành vi rõ xoàng xĩnh này mà sếp của chúng ta lại không phát hiện. Các anh nói xem, Lưu Mãng với sếp của chúng ta rốt cuộc là có đụng chạm gì nhỉ?
Vu Minh đáp:
- Tôi lại hóng được vài tin từ vị đầu bếp ở nhà ăn.
Một vị mỹ nam, một vị mỹ nữ trở thành nhân viên chủ quản của công ty Vạn Sự Thông mới thành lập, người dẫn dắt bọn họ là một ông cảnh sát hình sự già. Mỹ nam có kinh nghiệm, mỹ nữ rất cần cù. Một tháng, mỹ nam hoàn thành bốn đơn hàng, mỹ nữ hoàn thành một đơn hàng. Mỹ nam có chút thông minh vặt, biết đơn hàng của mỹ nữ có phân lượng khá nặng nên ngầm động tay chân, kết quả mỹ nữ vì bị kẻ khả nghi phỉ bang, suýt nữa bị khởi tố. Đó là mở đầu cho mâu thuẫn giữa hai bên.
Mâu thuẫn kích phát là mỹ nữ điều ra một đơn hàng, mà đơn hàng này lại liên quan tới mỹ nam. Mỹ nữ trưng cầu ý kiến của vị cảnh sát già kia. Ông ta cho rằng mỹ nam nên tránh đi, không cho mỹ nam biết. Kết quả mỹ nữ đem báo cáo điều tra đưa cho cố chủ, cố chủ hủy hôn ước mà định một tháng nữa là kết hôn với mỹ nam.
Cao trào của mâu thuẫn là ở chỗ mỹ nam báo thù. Mỹ nữ có một người bạn trai cùng học đại học, đã yêu nhau được ba năm, mà anh bạn trai kia thì bị sắc đẹp dụ dỗ đi trật đường ray. Mỹ nam đem hành vi đó của bạn trai mỹ nữ phát vào mạng lưới nội bộ chỉ trong vỏn vẹn mười hai giây, còn nói rằng muốn cho mọi người nhìn rõ tên đàn ông đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ. Anh bạn trai kia nghỉ việc ở Đỗ thị quốc tế, cũng chia tay với mỹ nữ, rời khỏi thành phố A đi nước ngoài.
Mâu thuẫn giữa hai bên đã không thể nào hóa giải, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến mỹ nữ rời khỏi Vạn Sự Thông, tự mình mở công ty Tinh Tinh.
Vu Minh khen:
- Đầu bếp Lý à, anh biết nhiều thật đó.
Đầu bếp Lý hàm hậu cười đáp:
- Người bình thường đều coi tôi là không khí mà.
Anh ta là đầu bếp làm theo ca, qua thời gian ăn cơm là người ta đều lựa chọn lơ là anh ta.
- Thù này có vẻ lớn. Nghê Thu tỏ vẻ lý giải, bởi chính anh ta, một tên gian phu cũng là kẻ bị hại của tình yêu.
Lý Phục nói:
- Đây là Tổng giám đốc Lưu quá đáng. Trong cục cảnh sát, điều tra mà có liên quan tới cảnh sát A, hoặc là người thân của cảnh sát A có liên quan tới vụ án, anh ta không thể tiếp xúc tới tất cả người hoặc chuyện có liên quan tới cuộc điều tra.
Vu Minh hỏi:
- Lý Phục này, nếu một ngày nào đó có người thuê anh điều tra tôi thì sao?
Lý Phục đáp:
- Tôi sẽ điều tra anh, mà còn không để anh biết. Trừ phi tôi cho rằng có người muốn làm hại anh.
- Tôi ghét người thành thật như vậy. Vu Minh gượng cười, bán đứng đồng nghiệp mà còn có thể đúng tình hợp lý như vậy đó.
Điện thoại vang lên, Lý Phục tiếp điện thoại:
- Vâng, Đỗ tiên sinh.
Lát sau, Lý Phục gác điện thoại, nói:
- Đỗ tiểu thư tìm Đỗ tiên sinh, Lưu Mãng phủ nhận mình cài máy nghe trộm. Đỗ tiên sinh bảo tôi tới khuyên Đỗ tiểu thư về.
Vu Minh cười:
- Nhìn đi, đây là hậu quả của việc không giấu diếm đó.
- Không, tôi cảm thấy Đỗ tiểu thư nói rất đúng, cho dù hậu quả là thế này, chúng ta cũng không thể giấu diếm được. Đây là chữ tín. Lý Phục nói:
- Kết quả rất quan trọng, nhưng đúng và sai lại còn quan trọng hơn. Tôi sẽ xin lỗi Đỗ tiểu thư.
Lý Phục đi rồi Nghê Thu nhìn Vu Minh. Vu Minh nghĩ lại, hỏi:
- Từng làm kiểm điểm rồi?
- Còn anh? Nghê Thu hỏi lại.
- Ha ha, học trò mà chưa làm kiểm điểm bao giờ thì chẳng phải học trò ngoan.