Đỗ Thanh Thanh lái xe, Lý Phục ngồi ở ghế phụ kế bên tay lái, Vu Minh ngồi ở hàng ghế sau. Hắn có cảm giác quan hệ giữa Đỗ Thanh Thanh với Lý Phục vì chuyện này mà tăng lên kha khá, việc này cũng không phải quá tốt. Vì bản thân còn chưa điều tra rõ về Lý Phục, bị tình cảm nam nữ cản trở thì càng thêm khó.
Ba người cũng ít lên tiếng, không ai nhắc tới vụ 100 ngàn kia nữa. Sau khi quay về công ty, không thấy Nghê Thu đâu, chỉ có một bảo vệ ở đó chờ:
- Đỗ tiểu thư, Đỗ tiên sinh nói muốn cô lên văn phòng gặp ngài ấy.
- Ừm.
Đỗ Thanh Thanh lên tới tầng 33, mười phút sau gọi điện cho bọn họ:
- Mấy người tới bộ phận Tài vụ tầng 10 đi.
Lý Phục với Vu Minh cũng không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đi thang máy lên tầng 10. Tầng 10 là khu hành chính, bảo vệ đang trông chừng bộ phận Tài vụ. Hai bên Nghê Thu có hai bảo vệ, mà trong phòng cũng có rất nhiều bảo vệ, còn có mấy người chạy khắp nơi như tìm kiếm cái gì đó.
Đỗ Thanh Thanh đi ra ngoài, tới bên hai người nói:
- Bọn họ nói Nghê Thu trộm nhẫn kết hôn của phó giám đốc bộ phận Tài vụ.
Bộ phận Tài vụ gọi điện thoại tới bảo công ty cho người lên bộ phận Tài vụ lấy thẻ lương cho ba công nhân mới. Lúc đó cũng chỉ còn một mình Nghê Thu, cho nên hắn phải tự mình đi. Lần đầu tiên tới bộ phận Tài vụ, cho nên chậm trễ một chút. Khi hắn đang chờ thang máy đi lên thì mấy người trong phòng chạy ra, không cho Nghê Thu rời đi. Rất nhanh, bảo vệ cũng chạy tới, thì ra là có một vụ mất trộm.
- Bắt người phải có chứng cớ, không tìm thấy nhẫn, cũng không thể vu cho Nghê Thu chuyện này. Việc này đã kinh động tới ban giám đốc cùng Đỗ tiên sinh.
Đỗ Thanh Thanh nhìn đám người đang tìm kiếm trong bộ phận Tài vụ, rồi chỉ vào hai người nói.
- Bọn họ là tứ đại kim cương của Vạn Sự Thông. Hắn là Vương Triều, hắn là Mã Hán. - Thanh Thanh, sao cô lại tới đây.
Lưu Mãng đứng trước cửa bộ phận Tài vụ nhiệt tình đưa tay về phía Đỗ Thanh Thanh nói:
- Chuyện nhỏ như này để người dưới làm là được rồi.
Phó tổng đang ở đây, Đỗ Thanh Thanh đành phải bắt tay Lưu Mãng, quay đầu nói:
- Các anh đi tìm xem, xem có phải giám đốc Trương để quên nhẫn ở chỗ nào.
Vu Minh đi về phía Nghê Thu, Vu Minh nhỏ giọng nói:
- Anh có lấy không?
- Tôi lấy hay không thì có quan hệ gì sao? Đám người này kiểu gì cũng nhất quyết bảo là tôi làm.
Nghê Thu cười như không cười trả lời. Hắn vừa rời đi liền mất trộm.
Vu Minh không nói lời nào, quay đầu đi vào bộ phận Tài vụ. Bộ phận Tài vụ có một cái cửa rất lớn, bởi vì bên trong còn chia làm nhiều phòng, nhân viên rất nhiều, đa số là phụ nữ. Mọi người đều đặt đồ lên trên bàn, những người khác sang một phòng khác. Bọn họ đều đồng ý để người khác kiểm tra mấy thứ đồ của mình.
Bên trong bộ phận Tài vụ có tám bảo vệ, còn có hai nhân viên của công ty Vạn Sự Thông. Vu Minh tới gần một bảo vệ hỏi:
- Xin hỏi, túi của Phó giám đốc Trương ở đâu?
- Kia là phòng làm việc của cô ấy, toàn bộ đều đặt ở bên trong.
Văn phòng đã tìm kiếm qua, Vu Minh không có hứng thú tìm kiếm ở chỗ người khác. Hắn nhìn hai bên một chút, ngồi xuống dùng bút cẩn thận đầy thùng rác ra xem xét. Sau đi đi tới văn phòng bên cạnh hỏi:
- Phó giám đốc Trương là ai vậy?
- Có chuyện gì sao?
Phó phòng Trương chừng ba mươi tuổi, thái độ đối với Vu Minh rất không kiên nhẫn. Tiểu miêu tiểu cẩu cũng làm như mình là đại nhân vật vậy.
Vu Minh mỉm cười đáp lại:
- Phó giám đốc kết hôn được mấy năm rồi?
- Ba năm.
Vu Minh hỏi:
- Có thể cho tôi nhìn xem di động một chút không?
- Di động? Cần thiết sao? Tôi chẳng lẽ có thể dấu nhẫn vào trong điện thoại di động? Cô ta cười.
Vu Minh kiên trì nói:
- Di động, cám ơn.
Phó giám đốc Trương mất hứng đưa di động cho Vu Minh, Vu Minh mở di động ra chậm rãi xem xét, sau đó trả lại cho phó giám đốc Trương:
- Cám ơn.
- Không có gì.
Vu Minh lễ phép như vậy, phó giám đốc Trương có chút ngượng ngùng.
Vu Minh đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Phó giám đốc bữa trưa không ăn cơm ở nhà ăn nhỉ?
- Không, nhà ăn không cần tìm.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, tiểu tử này không đi tìm, muốn làm gì? Chỉ thấy Vu Minh đi tới một góc, rồi gọi điện thoại. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Vu Minh hoàn toàn chây lười, bắt đầu thưởng thức phong cảnh tầng 10. Ước chừng 20 phút sau, Vu Minh nhận được điện thoại, rời khỏi tầng 10.
5 phút sau, Vu Minh trở về, hắn đặt cái nhẫn lên trên bàn, nói với vị phó tổng phụ trách việc này rằng:
- Tìm được rồi.
- Làm sao tìm được vậy? Phó tổng hỏi.
- Dù sao cũng là tìm được rồi.
Phó tổng nhìn phó phòng Trương, Trương phó phòng gật đầu khẳng định vật này của mình.
Phó tổng nói:
- Cậu phải nói cho rõ.
Vu Minh nói:
- Ít nhất chứng mình được Nghê Thu không lấy. Thời điểm mất trộm, ta đang ở phòng cảnh sát hình sự, cũng không thể lấy. Cho nên ta cho rằng cứ như vậy đi.
Lý Phục nói thêm:
- Ngoài ra bộ phận Tài vụ phải xin lỗi Nghê Thu.
Trưởng bộ phận Tài vụ là một người phụ hơn năm mươi tuổi, bà ta khinh miệt cười nói:
- Cậu đang nói đùa à?
- Không hề, các người vũ nhục anh ấy, tôi cho rằng xin lỗi là cần có.
Lý Phục kiên trì nói.
- Nếu không xin lỗi thì sao?
- Như vậy chỉ có thể chứng minh tố chất của quản lý cấp cao Đỗ thị quốc tế là rất thấp.
Lý Phục chân thành trả lời:
- Tôi cũng không quen với Nghê Thu, nhưng anh ấy là đồng nghiệp của chúng ta. Công việc là giống nhau, cho nên tôi cảm thấy bà nên đại biểu bộ phận Tài vụ xin lỗi Nghê Thu.
Đúng ra rất tích cực, Vu Minh trong lòng nói thầm.
- Đỗ Thanh Thanh giám đốc, cô có nghe thấy cấp dưới nói quản lý cấp cao của Đỗ thị quốc tế chúng ta là có tố chất thấp không?
Không đối phó được với tên này bà ta đành phải nã pháo tới Đỗ Thanh Thanh.
Đỗ Thanh Thanh cười cười làm lành nói:
- Chị Lý, vật đã tìm được rồi, tôi thấy chuyện việc này coi như không có xảy ra.
Lý Phục nhìn Đỗ Thanh Thanh nói:
- Vì sao? Cũng bởi vì bà ta là quản lý cấp cao, mà Nghê Thu là nhân viên bình thường sao? Làm sai thì là làm sai, cho dù là Bill Clinton cũng phải xin lỗi công chúng bởi chuyện tình yêu đương vụng trộm của mình.
- Đừng nói nữa, anh không hiểu đất nước này như thế nào đâu, phó tổng, chúng ta có thể đi chưa?
Vu Minh nói thầm vào tai Lý Phục.
Phó tổng đang gọi điện thoại, ý bảo chờ, sau một lúc mới nói:
- Tiểu Lý, Đỗ tiên sinh yêu cầu cô trong vòng ba ngày xin lỗi Nghê Thu bằng văn bản. Ngoài ra, Đỗ tiên sinh muốn gặp Vu Minh, 17h.
Bốn người đi thang máy xuống tầng trong ánh mắt chăm chú của mọi người. Tới tầng một, Đỗ Thanh Thanh liền vỗ trán, Lý Phục nghi hoặc, Vu Minh nói:
- Lý Phục anh làm như vậy chẳng khác gì đắc tội toàn bộ bộ phận Hành chính.
- Sao lại như vậy?
Vu Minh nói:
- Nhân viên nữ tuổi từ 45 tới 50 là đám người không thể đắc tội nhất. Bọn họ tinh lực dư thừa, đa số đều là những kẻ rảnh rỗi ngồi buôn thúng bán mẹt chém gió buôn chuyện đủ mọi việc. Bọn họ sẽ dùng những việc khó chịu nhất để làm khó dễ. Bọn họ sẽ nói xấu anh trước mặt công chúng, đây là nói cho mọi người biết anh là địch nhân của bọn họ. Điểm chết người nhất là, đám quản lý trong bộ phận hành chính, một nửa là đám phụ nữ từ 45 tới 50 tuổi.
- Nói ví dụ coi?
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Nói ví dụ như xin phép nghỉ dùng giấy A4. Nhưng quy định là phải dùng giấy A8, vì thế xin phép không có hiệu quả. Điền lương dùng bút máy, nếu chẳng may có chút vết bẩn, sẽ bắt anh phải viết lại. Nếu ngày lễ tết có thêm ít lộc ăn, thì số táo anh được ít nhất, mà có được chuối thì cũng là những thứ thối nát nhất. Khó khăn lắm mới kiếm được thẻ ưu đãi, dùng được chút thì phát hiện ra đã quá hạn…