Trong màn mưa mùa hạ rền vang sấm sét, một chiếc Porche màu đen chạy trên đường ở vùng quê. Lái xe là một người thấp bé, đội một chiếc mũ mà vành mũ kéo xuống rất thấp. Người ngồi ghế phụ là một người đeo kính và mặc âu phục. Còn ở ghế sau thì chỉ có một người đàn ông ngồi, người này tuổi tầm bốn mươi, khuôn mặt trông rất hung dữ, thân hình khá vạm vỡ, ngón tay thì đang gõ nhẹ lên một chiếc phong bì.
Tới trước một cái thôn vắng, xe chạy chậm dần, đi được khoảng một cây số thì thấy một con đường đất hẹp, cuối đường là một ngôi nhà trông khá cũ kỹ.
Xe chạy đến trước nhà thì dừng lại, người ngồi ở ghế phụ lấy ô xuống xe, rồi mở cửa xe ở hàng ghế sau ra. Người đàn ông vạm vỡ bước ra, đi về phía ngôi nhà. Lái xe quay đầu xe lại rồi cũng xuống xe đi vào theo.
Người đàn ông vạm vỡ đẩy cửa gỗ ra, nhìn thấy trong nhà có đặt một chiếc bàn, một thiếu niên ngồi bên cạnh bàn, bên cạnh cậu ta là một ông già tuổi chừng sáu mươi. Thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần, còn ông già thì tiến lên chào đón:
- Xin chào, Giám đốc Vương!
- Hừ! Giám đốc Vương chính là người đàn ông vạm vỡ kia, ông ta kéo một chiếc ghế dựa tới rồi ngồi xuống, cầm phong bì đập rầm một cái xuống bàn, sau đó lại rút một con dao găm ra cắm phập xuống bàn:
- Tôi là kẻ làm việc gì cũng thích thẳng thắn dứt khoát. Tôi cứ nói trước thế này, nếu các người là phường lừa gạt, tôi sẽ lấy của mỗi kẻ một bàn tay. Nhưng nếu các người thực có tài tiên đoán, những gì trong phong bì này chính là của các người.
Thiếu niên mở mắt ra, trong đôi mắt ấy như lóe lên tia chớp. Giám đốc Vương dù là kẻ to gan lớn mật thì cũng không nhịn được mà ngửa người ra sau.
Lái xe nhìn quanh phòng, thấy nơi này cực kỳ đơn giản. Đây là nhà tổ của trưởng thôn gần đây, không có người ở, cũng không để bất cứ ai vào ở. Nửa tháng trước, hai người này chuyển vào đây ở.
Thiếu niên nhắm mắt lại:
- Ông muốn biết cái gì?
- Ha ha.
Giám đốc Vương nhìn xung quanh, cười to:
- Không phải cậu biết tính sao? Không phải cậu tính ra con dâu trưởng thôn ngoại tình, sao lại không tính được tôi tới đây làm gì?
Thiếu niên thản nhiên nói:
- Tám cái mạng người, tôi tính ra thì làm được gì? Dẫu sao tôi cũng không phải thầy tướng số giang hồ, tôi chỉ có thể nhìn thấy tương lai của ông mà thôi.
- Ồ? Giám đốc Vương cười hỏi:
- Vậy tương lai của tôi ở đâu?
- Nhà tù.
Thiếu niên mở mắt nhìn Giám đốc Vương, rồi lại nhắm mắt lại.
Giám đốc Vương vỗ bàn quát to:
- Nói nhăng nói cuội cái gì đó?
- Trốn không thoát đâu, hãy đi tự thú đi.
Thiếu niên nói:
- Nhưng sau này ra tù, ông sẽ không lo chuyện áo cơm, lại có vinh hoa phú quý.
Giám đốc Vương nhìn thiếu niên một lúc, rồi vẫy tay khiến lái xe và thư ký tới gần ông ta. Giám đốc Vương nói:
- Vậy phiền cậu xem giùm tôi hai người này có phải cũng vào tù?
Thiếu niên mở mắt ra nhìn thư ký một lúc lâu, rồi nói:
- Anh ta sẽ không vào tù, nhưng năm năm sau sẽ chết đuối.
Thư ký định chửi thì bị Giám đốc Vương ngăn lại, rồi hỏi tiếp:
- Vậy còn tài xế của tôi?
Thiếu niên nhìn lái xe một cái liền nhắm mắt lại:
- Tôi thấy anh ta cùng một người đàn ông bước vào lễ đường. Lúc đó anh ta là nữ, hôn lễ tổ chức ở một nhà thờ ven biển.
Lái xe hỏi với giọng nữ:
- Nhà thờ gì?
Thiếu niên vẫn nhắm mắt, đáp:
- Không biết, tôi không biết tiếng Anh, nhưng có thể thấy nhà thờ này khá cổ, hai bên có gieo trồng hoa Tuy-líp. Hình như phía sau còn có một vườn hoa.
- Tránh ra. Lái xe khẽ quát.
Giám đốc Vương ngoan ngoãn đứng dậy, đứng ở phía sau lái xe. Lái xe hỏi:
- Vậy sau đó thì sao?
- Tôi chỉ có thể thấy được thời khắc hạnh phúc nhất và đau khổ nhất của con người, chứ không đoán được toàn bộ tương lai.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử vốn đỏ ngầu đã bình thường trở lại.
Nhưng thế là đủ rồi, ba người này rời đi, không chỉ để lại một phong bì, mà còn để lại một phong bì chứa đầy tiền khác.
Ông già đứng ở cửa nhìn xe kia chạy đi xa trong màn mưa đêm, quay đầu thấy thiếu niên chấm nước bọt đếm tiền, liền quát:
- Bỏ tiền xuống.
Thiếu niên không thèm để ý, vừa đếm vừa nói:
- Chú à, cháu thấy phải làm thế này mới đúng. Phải làm vài vố lớn vào. Nửa tháng liền kiếm được cả trăm nghìn tệ, đủ cho chúng ta chi tiêu trong bốn năm. Cướp nhà giàu chính là nghĩa vụ của mỗi một người học sinh phải làm.
- Tao bảo bỏ xuống.
Thiếu niên bất đắc dĩ để tiền xuống bàn. Đúng vậy, hắn chẳng phải Huyết đồng gì, lại càng chẳng biết đoán tương lai, mà đây chỉ là trò lừa bịp mà thôi. Chi tiết thì không tiện nói rõ, chủ yếu là thả mồi, chờ cá cắn câu, rồi kéo câu. Không hẳn là người có tiền là sẽ có chỉ số thông minh cao. Mà chỉ số thông minh cao chưa chắc sẽ không mắc mưu. Mấu chốt ở chỗ biết nắm chắc chi tiết. Bọn họ đã mất cả một tháng trời để tìm hiểu mục tiêu và người bên cạnh mục tiêu.
Thiếu niên dựa vào ghế, nói:
- Chú nè, chú đã dám làm vố lớn, vì sao ngày lễ ngày tết, nghỉ đông rồi nghỉ hè, với cả cuối tuần nữa, đều kéo cháu đi kiếm sống?
Thiếu niên nhớ tới mánh khóe lúc trước, thu mua nấm đỏ ở chợ của thành phố A, sau đó mang tới chợ ở thành phố B bán. Một người bán giá sáu trăm tệ một cân, người kia thì bán giá một nghìn tệ, dùng cái giá và chất lượng đối lập mà kiếm tiền chênh lệch ở giữa. Chỉ một ngày, bán tới mệt mỏi liền kiếm được một nghìn tệ.
- Tao chưa từng kể cho mày nghe chuyện của tao phải không?
Thiếu niên gật đầu.
Ông già ngồi xuống:
- Hôm nay tao sẽ kể cho mày nghe. Tao vốn tên là Yến Tam, đừng thấy tao giờ nghèo túng thế này, chứ hơn hai mươi năm trước tao cũng từng là một gã nhà giàu đẹp trai. Dùng ngôn ngữ của hiện tại, tao là một tay tội phạm chuyên đi lừa gạt. Tao mặc âu phục, lấy đi tiền của đám người khát khao nhanh chóng phất tài, người trong nghề gọi tao là Đỉa, không hút no nê thì không chịu nhả ra.
- Chuyện này, đúng là không thể nhìn ra được.
Thiếu niên cũng phải thừa nhận có lúc mình nhìn nhầm, lại tò mò hỏi:
- Vậy vì sao chú lại mai danh ẩn tích, sống trong cái thôn tin tức không thông như thế này trong nhiều năm?
- Vì mày chứ ai.
- Vì cháu ạ?
- Hai mươi năm trước, tao làm một vố lớn, cuốn sạch toàn bộ tiền bạc của một công ty nọ và của cả người thân của ông chủ công ty đó. Nhưng lần đó lại xảy ra điều ngoài ý muốn.
Ông già dừng lại một hồi lâu rồi mới chậm rãi kể tiếp:
- Bảy ngày sau, anh ta chết, nhảy lầu tự sát. Để lại một người vợ mới cưới và đứa con côi cút từ trong bụng mẹ. Ngày đầu tiên, đứa con trai của tao mắc bạo bệnh, cứu chữa mà không hiệu quả, chết. Ngày giỗ vào năm thứ hai kể từ khi anh ta chết, đứa con gái vừa trăng tròn của tao cũng chết.
Thiếu niên nhỏ giọng nói:
- Cháu nghe nói chú với thím của cháu là anh em họ.
- Ý mày là sao? Ông già hỏi.
- Không có gì, chú cứ tiếp tục đi.
- Thím của mày sụp đổ, phát điên. Cô ấy mắng tao là loại thất đức, hại chết con của mình. Bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc có một ngày thím mày định tới bờ sông quyên sinh, lúc đó mày đáp xuống từ thượng du.
- Chú à, đừng dùng từ đáp đó có được không. Mỗi lần nói về nguồn gốc của cháu là chú lại dùng từ này, cháu cảm thấy chẳng có cảm giác tồn tại gì cả.
- Đoạn này thì mày biết rồi đó, thím mày cho rằng mày là món quà mà ông trời ban cho cô ấy, vì thế mà mày mới ở đây. Ở được một tháng, mày bắt đầu phát sốt, thìm mày không cho tao dùng loại tiền không sạch nữa. Thế là kỳ tích xảy ra, mày lại khỏe lại. Lúc ấy tao mới tin rằng có nhân quả bảo ứng. Vì thế tao bắt đầu bán sức lao động kiếm tiền nuôi gia đình. Cho tới khi mày sáu tuổi, mày không hề mắc bệnh một lần nào. Thím mày không muốn mày dính dáng gì quá nhiều tới tao, sợ khắc mày, nên cô ấy để cho mày theo họ cô ấy. Nhưng mày lại sinh bệnh, đêm đó cũng mưa như đêm nay, thím mày tái phát bệnh cũ, lao ra khỏi nhà rồi không trở về nữa.
Thiếu niên nói:
- Căn cứ nghiên cứu của các nhà khoa học nước ngoài, giông tố vào đêm dễ khiến… Chú nói tiếp đi, nói tiếp đi.
- Tao vốn chẳng phải kẻ hợp cho lao động tay chân, thím mày đi rồi, đủ loại việc vặt chất đống đấy, tao lại chẳng thể làm mấy cái khuân vác nặng, nên tao lại quay về con đường lừa gạt. Có lẽ ông trời thương hại, tao lừa được ít tiền nuôi mày. Nhưng tao cũng nuôi mày thành một thằng nhóc lừa đảo.
- Năm lớp hai tiểu học, mày dám lừa cô giáo rằng tao sắp chết, nên hy vọng cô giáo có thể đem thành tích 30 điểm trên phiếu điểm đổi thành 100 điểm để tao có thể chết được nhắm mắt. Năm lớp bảy, mày giả bệnh nói rằng mình bị máu trắng, toàn trường đều quyên tiền cho mày, khiến cho tao phải chuyển trường cho mày. Đến lớp 8 thì mày lại càng tệ hại hơn, bắt đầu tiến hành trộm bài thi, lừa gạt đánh cuộc, bán thuốc lá giả, còn lấy quan hệ bất chính làm lý do để uy hiếp nặc danh hiệu trưởng.
Thiếu niên nói:
- Nhưng tới trung học cháu cải tà quy chính rồi, mà môn Toán với Lý của cháu cũng đạt tiêu chuẩn còn gì.
- Bởi vì mày gặp được thầy giỏi. Ông già nói:
- Mặt khác, Toán và Lý của mày đạt tiêu chuẩn thuần túy là ăn gian, đừng cho là tao không biết. Cho dù thế nào, có thầy Hoàng giúp đỡ, mày mới tốt nghiệp được trung học.
- Sau đó chúng ta làm một vố.
Thiếu niên thở dài:
- Thành quả mà thầy Hoàng dày công bồi dưỡng bao năm đã bị chú hủy đi chỉ trong giây lát.
Ông già không nói câu nào, để bốn xấp tiền mặt ở trước mặt thiếu niên, lại để sáu xấp trước mặt mình. Ông ta cầm lấy ba xấp:
- Đây là tiền cho mày vào đại học. Trước mặt mày là học phí và phí sinh hoạt cho bốn năm đại học, ba mươi nghìn tệ còn lại là lộ phí của tao. Mày trưởng thành rồi, tao cuối cùng cũng có thể đi tìm thím mày.
Thiếu niên lắc đầu:
- Cháu không định học đại học.
- Tao thì định. Ông già nói:
- Học đại học hối hận bốn năm, mà không học thì hối hận cả đời.
Câu này nghe sao quen tai quá? Ông già này lại đạo văn từ đâu rồi?
Ông ta nói tiếp:
- Lên đại học, mày coi như đã trưởng thành, con đường tương lai phải tự dựa vào chính mình. Mày ngồi tù hay phơi thây đầu đường đều là do mày lựa chọn. Tao chậu vàng rửa tay rồi sẽ giao hết tiền bạc cho một người bạn sinh tử. Người đó hiện giờ đang ở Mỹ, anh ta sẽ dùng tiền của tao mở một quỹ đầu tư, hiện giờ đã là một con số thiên văn.
- Chú, lần trước số lượng mà chú hình dung bằng muỗi kia đã là nghìn con rồi. Kỳ thật, sẽ không quá hai mươi con đâu.
Ông già lấy điện thoại ra gọi đường dài quốc tế, lúc gác điện thoại được một lúc thì có tin nhắn. Thiếu niên ngó qua nhìn thì kinh ngạc tới ngây người:
- Oa, nhiều số 0 quá.
- Tiền này là của mày.
Thiếu niên cảm động hỏi:
- Đơn vị là đô-la Mỹ ạ?
- Cho dù là Nhân Dân Tệ thì cũng đủ cho mày tiêu xài cả đời. Ông già nói:
- Nhưng muốn có được số tiền đó thì có hai điều kiện. Điều kiện thứ nhất, trước ba mươi tuổi không có tiền án tiền sự.
- Điều kiện thứ hai…
Ông già bấm di động, rồi đưa cho bức hình cho thiếu niên xem:
- Cô gái này tên là Đỗ Thanh Thanh, là con gái của tay thương gia đã tự sát kia. Mẹ cô ta qua đời ba tháng trước, mày phải giúp tao trả món nợ này.
- Trả như nào?
Ông già sửng sốt, đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Ông ta thử hỏi:
- Ba điều ước?
- Cháu có phải thần Đèn đâu ạ. Lỡ điều ước thứ nhất của Đỗ Thanh Thanh này là cưới Châu Kiệt Luân thì cháu phải làm sao?
- Điều này… mày tự xử lý, nhưng đừng có làm chuyện có lỗi với lương tâm. Cũng đừng đưa cho cô ta vài đồng bạc cắc để cho qua.
Thiếu niên cười:
- Chú à, chú lạc hậu quá rồi. Giờ không có trăm tệ thì nào dám lấy ra tiêu. Được rồi, chú cứ yên tâm. Chú có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng cháu, nếu đây là tâm bệnh của chú, cho dù không có nhiều số 0 kia thì cháu cũng sẽ giúp chú trả món nợ này. Cô ta ở đâu?
- Tao gửi tới hòm thư của mày rồi. Đừng tưởng chỉ có mày biết dùng máy vi tính. Ông già nhìn thiếu niên một hồi, rồi nói:
- Tao không chăm cho mày nữa, hãy bay đi.
- Cháu có bay xa bao nhiêu thì vẫn là người thân của chú mà..
* Bốn năm bỗng chốc đã qua, thiếu niên năm ấy cũng thành thanh niên, khi người khác đang chìm đắm trong những bữa tiệc rượu tốt nghiệp, thì hắn đã đi về phía sân bay, ngồi máy bay thẳng tiến tới thành phố A.
Thành phố A là một đô thị hiện đại hóa tầm cỡ quốc tế, có tới hơn 18 triệu người cư trú nơi này, là thành thị hàng đầu mà đám học sinh sau khi tốt nghiệp đều lựa chọn để tìm kiếm việc làm.
Thanh niên ngước nhìn tòa cao ốc ba mươi ba tầng, trên đỉnh có một tấm biển khổng lồ, bên trên viết bốn chữ lớn “Đỗ thị quốc tế”. Đỗ thị quốc tế là một tập đoàn được liệt vào trong top mười của thành phố A, cho dù ở toàn cầu cũng có thể xếp vào hai trăm cường. Nghiệp vụ của bọn họ bao gồm các lĩnh vực như hoàng kim, vận tải đường thủy, khai thác mỏ, ô tô, âu phục… Trong cuộc điều tra trên mạng, “Đỗ thị quốc tế” cũng là một trong những xí nghiệp dân doanh được sinh viên tốt nghiệp khóa này mong chờ nhất.
Thanh niên tiến vào đại sảnh, ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn anh chăm chú có chút không tự nhiên, chiếc khăn lụa của người nhân viên tiếp tân này có thể mua toàn bộ quần áo của mình, gồm cả hơn ba trăm tệ tiền mặt có trong túi.
- Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?
Cho dù đối mặt với thanh niên đôi chút mộc mạc này, nhân viên tiếp tân cũng không toát lên chút chán ghét nào. Quả là khí phách của một tập đoàn lớn mà.
- Xin chào. Thanh niên buông túi du lịch xuống, lấy từ bên trong một tờ danh sách in từ máy tính ra, nói:
- Tôi tới tham gia phỏng vấn.
Nhân viên tiếp tân xem một hồi rồi chỉ dẫn:
- Anh quẹo trái rồi đi thẳng cho đến hết.
- Cảm ơn!
- Không có gì. Đi thong thả. Hi vọng chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp của nhau. Nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.
Dù cho tiếp viên hàng không cũng không có những lời nói ôn nhu như vậy khi gặp, thanh niên lúc ấy dù chưa vào được công ty nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ hăng hái.
Vẫn ghé vào trên mặt bàn trước nhân viên tiếp tân nhìn người thư tín, chọn lấy mấy bức tín kiện rồi rời đi. Nhân viên tiếp tân cúi người chào:
- Đỗ tiên sinh đi thong thả.
Nhìn theo Đỗ tiên sinh đi vào trong thang máy, nhân viên tiếp tân thở sâu ra một hơi.
Một người đàn ông đeo kính, mặc âu phục tay cầm một tờ đơn đến:
- Xin hỏi...
- Ở bên kia.
Nhân viên tiếp tân cũng không ngẩng đầu lên thu dọn lại chỗ thư tín bị Đỗ tiên sinh làm loạn.
“Đỗ thị quốc tế” có chút hữu danh vô thực. Anh ta cũng không nói gì, đi về phía bên trái.
...
Chuyên gia nói tỉ lệ có việc của sinh viên là trên 90%, người thanh niên cảm thấy nên mời chuyên gia đến xem sao. Ba vị trí làm việc, mà đã có tới tận 140 người ứng cử. Tại sao hắn lại biết rõ như vậy? Bởi vì công ty có một máy đánh số để bàn, mà hắn mang số 140.
Theo như thực nghiệm thì đây là một ngành mới sáng lập. Không có nhân viên tiếp đãi ngoài hai tên bảo vệ cao ốc duy trì an ninh trật tự.
Một người ngạc nhiên thán phục:
- Wow, cậu học ở đại học Bắc Đại?
Một người khác cũng có chút đắc ý, khiêm tốn gật đầu:
- Anh thì sao?
Người kia trả lời:
- Cambridge, Cambridge của Anh quốc.
- … Người kia cũng có chút không cam lòng:
- Nghe nói Cambridge lấy bằng thạc sĩ rất dễ dàng. Chứ đại học Bắc Đại của chúng tôi rất khó, tôi mới lấy được một danh hiệu thạc sĩ.
- Xem ra đúng là như vậy, bởi tôi cũng lấy được bằng tiến sĩ rất dễ dàng.
- Tiến sĩ? Tiến sĩ mà còn nộp đơn vào đơn vị này? Anh chí ít cũng có thể lên lầu mười.
- Là vàng luôn phát sáng, nhưng cũng nhất định phải được khai thác ra trước. Hiện tại mục tiêu của tôi là tiến vào “Đỗ thị quốc tế” cho nên dù là quét rác thì cũng làm.
Thanh niên nhẹ nhàng mở giấy chứng nhận tốt nghiệp của mình ra nhìn mà lại thấy chán nản. So sánh với nhau thực chẳng khác khóc người chết. Lẳng lặng nghe bàn tán, cơ bản đều là trường có tiếng, có kém đi nữa thì cũng là hạng hai, còn mình thì chỉ có một cái trường hạng ba rách nát... Tại sao không có hạng bốn? Như vậy thì bản thân cũng còn có thể đứng trên vài kẻ khác chứ.
Một người đeo kính mang số 141 ngồi xuống bên cạnh thanh niên. Người thanh niên liền liếc sang nhìn, có chút ngạc nhiên. Người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí chất nổi trội, tướng mạo anh tuấn. Một bộ âu phục tuy không có nhãn mác nhưng đầy vẻ sang trọng, ăn mặc đứng đắn đúng mực, có xịt thêm chút keo vuốt tóc, trông đầy vẻ tự tin.
Cần đến thế sao? Đã có nhiều thạc sĩ cùng tiến sĩ giẫm đạp lên mình thế này, ông trời lại còn sắp đặt một người như vậy đến chế nhạo mình sao?
Tuy nói thế nhưng thanh niên vẫn ngẩng đầu hướng mắt liếc nhìn vào bản lý lịch trên tay, sau đó lặng lẽ đứng lên, một mình chui vào trong góc mà vẽ vòng tròn. Massachusetts, là tiến sĩ của Massachusetts, tiến sĩ song học vị toán học và máy tính. Để cho người ăn cơm nữa hay không? Đám người Mỹ thực mong ta chết đói, lại phái ra một tên giỏi đến như vậy để đến tranh mấy công việc hạ cấp cùng với đám sinh viên Trung Quốc. Chẳng lẽ các người buộc chúng ta phải thành lập đoàn nhập cư trái phép đến Nhà Trắng kháng nghị hay sao?
...
Tốc độ phỏng vấn thật nhanh, mười người chỉ mất mười phút là xong.
Bảo vệ nói:
- Một trăm ba mươi lăm đến một trăm bốn mươi lăm xếp hàng.
Vậy là thanh niên không thể tránh được việc lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với vị song tiến sĩ kia.
Từng người lần lượt đi vào rồi lại lượt đi ra. Số một trăm bốn mươi xuất hiện, thanh niên đi vào văn phòng. Phòng làm việc chỉ có một cô gái, cô gái đã phỏng vấn một trăm ba mươi chín người rồi mà tinh thần vẫn bình thản đến đáng sợ.
Thanh niên ngồi xuống đưa đơn tới, cô gái đưa mắt nhìn số thứ tự, xem lại tư liệu của thanh niên rồi lại nhìn hắn. Đây là một chàng trai mới tốt nghiệp, khuôn mặt vẫn còn vương chút tính trẻ con, ngũ quan nghiêm chỉnh, gương mặt mỉm cười, trong ánh mắt có tới ba phần tự tin. Cô không biết rằng vốn dĩ thanh niên có mười phần tự tin, nhưng lại bị người đàn ông hoàn mỹ kia đánh bại chỉ còn ba phần.
Đỗ Thanh Thanh: hai mươi lăm tuổi. Trước khi sinh ra đã không còn cha, mẹ tái giá với thương nhân họ Vương, sau bởi Đỗ Thanh Thanh bị bạo lực gia đình, lúc sáu tuổi mẹ cùng thương nhân họ Vương ly hôn, một mình nuôi nấng Đỗ Thanh Thanh. Tầm tốt nghiệp trung học, mẹ vì bạo bệnh mà chết. Trước khi chết bà ta đã tìm vị Chủ tịch tập đoàn “Đỗ thị quốc tế” Đỗ Hành, mong có thể cho Đỗ Thanh Thanh gia nhập gia phả, khôi phục lại thân phận cho cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta về Đỗ thị nhậm chức. Năm vừa rồi thành phố A trở thành nơi thí điểm cho cơ quan thám tử tư nhân Tinh Tinh và Vạn Sự Thông. Đỗ Thanh Thanh làm giám đốc ở đây. Tháng năm năm nay, cơ quan điều tra Tinh Tinh Vạn Sự Thông, do nguyên giám đốc Lưu Mãng đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc của công ty điều tra cao cấp Vạn Sự Thông, Đỗ Thanh Thanh thành lập công ty thám tử thương mại Tinh Tinh.
- Vu Minh?
Đỗ Thanh Thanh hỏi.
- Vâng.
Vậy là anh bạn của chúng ta đã có tên, Vu Minh. Vu Minh dò xét Đỗ Thanh Thanh, hắn đã lén điều tra cô một khoảng thời gian, dùng những lời nói không được thỏa đáng để hình dung thì là: như lang như hổ, tràn trề sức lực. Phàm là nhân viên sẽ sợ nhất sếp kiểu này. Khi mà nhân viên ra sức làm việc còn sếp chơi gái thì nhân viên có thể thỏa sức nguyền rủa sếp mình không có nhân tính. Nhưng khi sếp không những không lười biếng mà còn làm việc hết sức thì nhân viên cũng đành phải liều mình theo sếp.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Hãy nói lý do cậu muốn gia nhập công ty?
Vu Minh đáp :
- Tôi cần một công việc.
Đỗ Thanh Thanh không ý kiến gì, chỉ hỏi:
- Vậy dựa vào cái gì mà công ty phải tuyển dụng cậu?
Vu Minh trả lời:
- Bời vì…
Một trăm bốn mươi người đằng trước xem chừng đều đem lời hay ý đẹp nói hết sạch rồi. Nếu như nói giống bọn họ thì tất nhiên kết quả sẽ thấp hơn, còn nói ra những lời mới thì cần phải có thời gian.
Đỗ Thanh Thanh gật đầu:
- Rất vui khi được biết cậu, hãy chờ thông báo.
Dứt lời định bấm máy đánh số.
Vu Minh vội vàng ngăn tay lại:
- Hãy cho tôi một cơ hội.
Đỗ Thanh Thanh thu tay về:
- Thực sự rất hiếm thấy sinh viên tốt nghiệp khóa này lại bình tĩnh như vậy. Coi như cũng có điểm sáng. Cho cậu ba mươi giây để có cơ hội thuyết phục tôi, hoặc là cậu có sở trường gì mà người khác không có.