Nghiêm Lăng An hấp hối bị treo trên giá gỗ trong phòng thẩm vấn.
Ở xương vai của hắn bị hai cái móc sắt xuyên qua, da tróc thịt bong. Tay buôn ma túy chắc là sẽ không nói nhân tình gì với người khác, tổn thương trên người do thẩm vấn chịu roi đã khô cạn, máu và mồ hôi dính lên người, trong tầng hầm âm lãnh đau như xé rách. Đau nhức cùng không có chút máu làm cho trước mắt hắn từng đợt biến đen.
Nghiêm Lăng An chỉ có thể liều mạng để đại não suy nghĩ, như vậy mới có thể không mất đi ý chí cầu sinh.
Những người khác bại lộ rồi ư? Nhóm hành động có nhận được tin hắn bị bắt không? Có làm ra mới kế hoạch không? Hiện tại Prasong đã dẹp nội loạn rồi chứ? Hắn chuẩn bị lúc nào tới đây xử quyết kẻ phản bội là hắn đây?
Tiếng súng trên đỉnh đầu đã... Không đúng!
Tiếng súng đã ngừng mười mấy tiếng đột nhiên lại vang lên như nổ tung trên đỉnh đầu của hắn. Do mất máu quá nhiều vẫn chưa được đưa đi Nghiêm Lăng An nhận ra, hắn nỗ lực nghe, nghe được tiếng bước chân hỗn loạn bên trên tầng hầm, có người dùng khẩu âm đặc tiếng Thái đang kêu: "Ma quỷ! Bắt bọn chúng lại! Bọn chúng giết đồ đệ của Azan!"
Trái tim Nghiêm Lăng An bắt đầu kịch liệt nhảy lên, hắn cắn một miếng da chết trên môi dưới, dùng cảm giác đau đớn chứa máu tươi kích thích mình bảo trì thanh tỉnh.
Chỉ cần có người, chỉ cần có người chống lại Prasong, mình sẽ có cơ hội ra ngoài!
Tiếng súng huyên náo chỉ duy trì không đến một phút đồng hồ, tiếng chạy bộ cũng lập tức dừng lại. Trong lòng Nghiêm Lăng An có một loại thất vọng khó tả.
Hắn hít sâu, ổn định lại tâm trạng của mình.
Lại sau một lúc lâu, đỉnh đầu đã hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên, "Két" một tiếng, cánh cửa lớn đã đóng chặt ba ngày bị đẩy ra, một luồng ánh sáng từ bên ngoài bắn vào, đau nhói đôi mắt đã quen với bóng tối của Nghiêm Lăng An.
Có tiếng bước chân từ trên bậc thang truyền đến, người đến đưa mắt đặt lên người hắn.
"Thế mà lại dằn vặt người ta thành như vậy, vừa rồi thực sự tiện nghi cho bọn chúng!" Lọt vào trong tai chính là tiếng Hoa Hạ có chút tức giận, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, không hề có chút khẩu âm.
Nghiêm Lăng An không quan tâm vết thương trên người, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Khoảnh khắc đó, ánh mặt trời cùng với thanh niên tóc bạc so với thái dương còn chói mắt dưới quang mang bao phủ cùng nhau tiến vào đáy mắt hắn.
Nghiêm Lăng An ngừng thở, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn không tin tôn giáo, lại cho rằng mình nhìn thấy thiên sứ.
...
Viên Tú bên cạnh: Ta đâu?
──
Cuối cùng Viên Tú vẫn chạy chân một hồi, từ chỗ ở tìm ngưu yêu tới làm sức chân. Đỡ cho hắn cùng Vân Tu phải mang theo một cảnh sát hôn mê trở về, dáng vóc còn rất khá như thế, tràn đầy một cảm xinh đẹp lăng ngược, cách xa mấy chục dặm như thế mà cũng có thể nghe thấy Cố Lâm Uyên sắp sửa tản ra mùi chua loét.
Ngưu yêu tuy là gian thương, nhưng đối với Cố Lâm Uyên thì có thể nói là toàn tâm toàn ý, không sợ khổ không sợ mệt, vác người bình ổn đi trong rừng rậm.
"Đáng tiếc Prasong và Azan áo đen cũng không ở đó." Vân Tu nói.
"Ra ngoài bàn công chuyện sớm nửa ngày, coi như bọn chúng vận khí tốt."
Viên Tú cũng tu phật, còn tu ma phật, cùng những sư hàng đầu cung tà phật nuôi tiểu quỷ này có chút không nói rõ cũng không tả sâu được, vì vậy càng thêm không ưa đức hạnh của bọn chúng.
Người tu ma không oán hận tu sĩ chính đạo, trốn dưới tầng ngầm cùng trùng xà lén lút làm bạn thì tính là chuyện gì xảy ra?
"Đúng đúng đúng, một đám chuột nhắt, đối lợi hại bằng ngươi." Vân Tu ném một trì dũ thuật lên người cảnh sát, đỡ cho vết thương trên người hắn nứt ra.
Y cảm thấy rất kỳ quái, "Cũng không có làm gì, vừa nãy còn rất tốt, sao đột nhiên lại hôn mê vậy?"
Viên Tú quay đầu nhìn Vân Tu một cái, bộc phát lương tâm, chắp hai tay niệm Phật: "A di đà phật. Lòng dạ từ bi, bần tăng cảm thấy ngươi chính là nên che chắn một chút thì ổn hơn."
Lực sinh mệnh của phàm nhân này cực kỳ ngoan cường, bị thương nặng như vậy mà không ngất, ba ngày không có nước vào cũng không còn ngất, lại bị sắc đẹp của Tinh Linh làm cho hôn mê nhanh chóng. Nếu như nửa đường tỉnh lại rồi bất ngờ nhìn một cái nữa, sợ rằng nhất định sẽ chết đất tha hương.
...
Cuối cùng Vân Tu tiếp nhận kiến nghị của Viên Tú.
Vì vậy đến khi nhóm bọn họ trở về, Cố Lâm Uyên thấy Tinh Linh phủ thêm cái áo choàng.
Cố Lâm Uyên: Không cao hứng.
Hắn nhìn thoáng qua phàm nhân trên lưng ngưu yêu trên lưng, càng thêm không cao hứng.
"Sao ngươi lại tùy tiện nhặt người trở về??"
Vân Tu: "..." Câu tu từ này của ngươi có phải có chút vấn đề hay không?
Trời biết, trước giờ hắn chỉ nhặt qua một con cá chạch nhỏ, còn là chủng loại nửa chính, giữa đường nhặt đồ ăn, không biết chỗ nào xứng với cái chữ "lại" này.
Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp đáng yêu của Cố Lâm Uyên, Vân Tu nửa điểm giận dữ cũng không phát ra được.
Bắt đầu từ khi nhặt được Cố Lâm Uyên vị long thành niên này liền mạnh miệng nhẹ dạ, Vân Tu cũng đã quen rồi.
Y nghĩ thầm, chút thói xấu tâm khẩu bất nhất còn không phải đều là vì thiếu yêu thương.
Vì vậy Vân Tu cởi áo choàng, ngồi bên cạnh Cố Lâm Uyên nhỏ giọng nói với hắn: "Chỉ người này thôi, người cuối cùng, ta cam đoan!"
Cố Lâm Uyên được sủng mà kiêu, dùng cái mông hướng về phía hắn, thương tâm gần chết mà cố tình gây sự: "Một người? Ngươi còn muốn nhặt vài người nữa?!"
Vân Tu: "..."
Không phải, mới một trăm năm không thấy, sao ta cảm giác có chút khoảng cách thế hệ với ngươi nha?
Cái loại khoảng cách độ sâu ở rãnh biển Mariana á.
(khoảng cách thế hệ = đại câu; rãnh biển = hải câu; câu = rãnh, kênh, mương; rãnh Ariana có độ sâu tối đa là 10.971m)
Viên Tú cùng Trọng Hề liếc nhau, đối với hành vi ỷ vào gương mặt non choẹt của mình mà làm nũng từa lưa vô cùng thán vi quan chỉ.
*thán vi quan chỉ: tán thưởng sự vật sự việc cực tinh diệu và hoàn mỹ; vô cùng tán thưởng
Càng thán vi quan chỉ là, Vân Tu lại ăn kiểu này của hắn, chỉ một chốc ngắn ngủi, ngay cả hiệp ước mất nước mất chủ quyền buổi tối ngủ chung thế này cũng ký rồi.
Hai người lại liếc nhau.
Ma tôn không hổ là Ma tôn, tu vi cùng da mặt cao thâm như nhau.
──
Khi Nghiêm Lăng An tỉnh lại, trước tiên không vội vàng mở mắt.
Thân ảnh thanh niên tóc bạc xinh đẹp đến mức không chân thật vẫn dừng lại trong ký ức của hắn, làm người ta không khỏi hoài nghi mấy thứ trước đó cũng chỉ là người đang dệt một hồi ảo mộng cho mình khi đang cực kỳ tuyệt vọng.
Thậm chí hắn hoài nghi khi Prasong đang tra hỏi đã tiêm ma túy ảo tưởng cho hắn.
Nhưng rất nhanh hắn thu lại loại hoài nghi này.
Quanh người ấm áp, thoải mái, vết thương lại ít đau đớn nữa. Nửa bên mặt vui trong gối đầu mềm mại, mặt vải mà da tiếp xúc trơn nhẵn mềm nhẹ như đám mây, có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhè nhẹ của nắng.
Bên tai có người dùng một loại ngôn ngữ hắn nghe không hiểu nhẹ giọng nói chuyện, âm thanh thanh thúy dễ nghe, như là chim hót líu lo trên cành cây mùa xuân.
"Đây chính là phàm nhân của thế giới này sao? Dáng dấp không khác gì chúng ta cả nha."
"Ai nói, hắn rõ ràng xấu xí hơn chúng ta, ngay cả quạ đen ở thôn bên cạnh còn có dung mạo anh tuấn hơn hắn."
Ngay khi mở mắt, âm thanh bên tai ngừng lại.
Hai cô bé vô cùng xinh đẹp cười ngọt ngào với hắn, dùng tiếng Trung nói: "Ngươi đã tỉnh rồi, ta đi nói cho tiên sinh."
Lúc này Nghiêm Lăng An mới chú ý tới, hai thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi này như là chuyên ngồi ở đầu giường chiếu cố hắn.
"Cảm... cảm ơn." Chữ nói ra ngay từ đầu còn có chút khô khốc, sau đó rất nhanh liền lưu loát. Chất giọng không hề không khỏe, Nghiêm Lăng An đoán trong lúc hôn mê mình đã được chiếu cố rất tốt.
Trong lòng hắn không khỏi hiện lên chút cảm kích.
Kỳ thực đây đều là chuyện của một cái hồi xuân thuật.
Hai cô bé bên cạnh tuổi tuy nhỏ, nhưng dung nhan thoạt nhìn còn đẹp hơn nhiều minh tinh trên ti vi nữa, lại có một loại ngây thơ tinh khiết của trẻ con hiếm có.
Nghiêm Lăng An đoán "tiên sinh" trong miệng các cô có thể là một đại nhân vật vô cùng có quyền thế trong khu Tam Giác Vàng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không còn cách chọn đối tượng phù hợp từ trong đầu.
Hắn cũng không nghĩ nữa: "Xin hỏi là ai đã cứu tôi? Tôi có thể đi gặp người đó không?"
Lúc nói chuyện hắn âm thầm đưa tay đặt lên vết thương nặng nhất bên hông, cảm nhận được vết thương đã bớt đau đớn, lúc này mới nặng nề yên tâm.
Không có dấu hiệu của thuốc mê, điểm đáng ngờ duy nhất chính là, nhìn sắc trời hắn chỉ hôn mê nửa ngày, vết thương này cũng khỏi hơi nhanh rồi.
"Ừm..." Thiếu nữ mặc quần áo màu xanh nhạt nhìn hắn một cái: "Tôi muốn đi hỏi ý tiên sinh một chút."
Đến thế giới này, Ma tôn nói không thể gọi chủ nhân, phải gọi tiên sinh, hoạ mi yêu cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Nhặt một phàm nhân như thế trở về cũng không phải để ăn, đó chính là hắn còn hữu dụng nhỉ.
Nghiêm Lăng An cũng không biết hắn suýt chút nữa trở thành một món năn trong thực đơn, hắn lôi kéo làm quen thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt: "Em gái, em nói xem tiên sinh gọi gì vậy? Nói không chừng trước đây tôi quen biết anh ta, bằng không vì sao anh ta lại cố ý đến cứu tôi?"
Thiếu nữ hé miệng cười: "Thế thì tiên sinh tới là anh cũng biết rồi."
Đùa gì thế? Dáng dấp còn không đẹp bằng quạ đen, còn muốn nhận thức Ma tôn?
Nằm mơ.
Con hoàng anh yêu này là mê muội* của Bắc Thần Ma tôn kia mà.
*mê muội: fan girl mù quáng
──
Khi hoạ mi đến thông báo Vân Tu đang ở chung với Cố Lâm Uyên.
Mái tóc dài màu bạc trải ra trên giường, giống như ánh trăng chảy xuôi, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Cố Lâm Uyên ngồi sau lưng Vân Tu, cầm một chiếc lược bạch ngọc, sắc mặt chuyên chú chải, trên mặt hắn chứa một loại ôn nhu rất ít khi xuất hiện.
Hoạ mi chỉ nhìn thoáng qua, rồi thu hồi mắt đứng ở cạnh cửa.
"Nhân loại ngươi cứu về kia kia tỉnh rồi." Cố Lâm Uyên liếc mắt nhìn thấy hoạ mi yêu. Hắn truyền âm nói với người ngoài cửa: "Kêu Viên Tú đến gặp hắn."
"Cũng được." Vân Tu cầm lược vào tay mình, giải thích: "Mang hắn về là có mục đích, chúng ta cũng không thể cứ ở mãi trong rừng rậm được, trước tiên cứ từ chỗ hắn xem có thể lấy được thân phận hợp pháp hay không."
Bởi lúc trước gặp phải sư hàng đầu, Vân Tu đoán thế giới này kiếp trước hắn chỉ tiếp xúc được bộ phận hữu hạn, dưới biểu tượng sinh hoạt bình thường sợ rằng còn cất giấu rất nhiều người tu hành sinh hoạt trong đám người.
Nếu đã như vậy, nước Hoa Hạ kiếp trước hắn sinh sống có lịch sử lâu đời, không có khả năng không có bộ môn chuyên ứng đối với chuyện thế này. Nếu như có thể bắt tay từ vài ngành đặc biệt tại đây, lấy được thân phận thích hợp cho nhóm người của mình, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Nói xong chuyện này, Vân Tu xoay người nhìn phía Cố Lâm Uyên: "Mấy ngày nay thiếu chút nữa đã quên rồi, ta có cái này cho ngươi."
Hắn từ trong linh phố
(vườn linh)
lấy ra một chậu hoa màu xanh lớn bằng bàn tay, bên trong là một cây non óng ánh trong suốt, toàn thân phảng phất điêu khắc ngọc thạch, lưu động huyết sắc linh quang.
Cố Lâm Uyên cảm nhận được huyết mạch cả người mình vào ngay khi cây non này xuất hiện, mạnh mẽ dao động, dường như muốn lộ ra từ trên thân thể.
"Đây là?"
"Long Huyết mộc." Vân Tu nói: "Mấy ngày này ngươi cứ hóa thành nguyên hình, tu luyện bên cạnh Long Huyết mộc, tranh thủ sớm ngày đột phá tu vi."
Cố Lâm Uyên nhìn về phía hắn, không biết Vân Tu làm sao thấy được mình sắp sửa đột phá cảnh giới. Trên thực tế trước khi hắn xuyên qua tuy là dùng thân rồng cố chịu hai phát kiếp lôi, nhưng vẫn chưa tổn thương đến căn cơ, vì vậy sau khi tới thế giới này thì lại trong cái rủi có cái may, sừng rồng vẫn ngủ say trên đỉnh đầu có xu hướng muốn mọc ra.
Nghe nói Long Huyết mộc là dùng tinh huyết của thần long đầu tiên trong thiên địa mà nuôi, có tác dụng tinh chế huyết mạch. Trước khi sắp đột phá, lại có một gốc Long Huyết mộc bên cạnh, đương nhiên là không thể tốt hơn.
"Ngươi..." Cố Lâm Uyên do dự một lát, cũng muốn hỏi Vân Tu mấy năm nay không từ mà biệt có phải vì chuyện tu luyện của hắn không, nhưng lại sợ tự mình đa tình.
Từ trước đến nay hắn tự phụ, bình sinh hiếm có lúc sợ đầu sợ đuôi như vậy.
"Làm sao vậy?" Vân Tu yên tĩnh chờ một lát, đã thấy Cố Lâm Uyên ngừng đề tài, ngón tay xuyên qua mái tóc dài của mình: "Ta thay ngươi buộc tóc nhé."
Phải cũng được, không phải cũng được, đều không quan trọng. Con người này hiện tại đang ở bên cạnh mình, như vậy là được rồi.
"Tóc a..." Vân Tu đẩy tóc dài đến trước người mình, nhìn sợi tóc nguyệt sắc nghĩ tới điều gì.
Tinh Linh đều là tóc dài, thế giới tu chân càng chú ý thân thể tóc da phụ mẫu cho, vì vậy qua nhiều năm rồi y đã thành thói quen, nhưng lần này tới đến thế giới hiện đại, làm một nam nhân, lại để tóc dài thì có vẻ hơi kỳ quái.
Ở trong rừng thì cũng cho qua, nếu muốn dung nhập vào xã hội loài người, vẫn là nhập gia tùy tục thì ổn hơn.
"Ngươi không nói ta cũng không nghĩ tới thật." Vân Tu nói, tiện tay dùng một đạo phong nhận cắt đứt tóc dài, chỉ để đến bên tai.
Hắn lắc lắc đầu, "Đã lâu không để tóc ngắn, như vậy cũng rất thanh sảng."
"Chờ..." Câu kêu ngừng Cố Lâm Uyên còn chưa nói hết, chỉ thấy sợi tóc nguyệt sắc đã ở trước mắt mềm mại rơi xuống, trải đầy giường.
Cố Lâm Uyên: "..."
Làm một con rồng vị thành niên thuần tình, hắn đối với tóc dài của người thì có chút huyễn tưởng, chẳng qua ngại nói ra. Không nghĩ tới huyễn tưởng tựa như bọt xà phòng, nói vỡ liền vỡ.
Vân Tu quay đầu, đối mặt với thương tiếc trong mắt Cố Lâm Uyên, có chút khó hiểu.
"Dùng ảo thuật không phải tốt hơn sao?" Cố Lâm Uyên tự nhiên thấy buồn bực không vui, thu sợi tóc cầm trong tay thu vào nhẫn trữ vật, làm cho Vân Tu có phản ứng cũng không kịp nữa.
Thôi vậy, hắn muốn, thì cho hắn là được rồi nha. Vân Tu săn sóc giả vờ không phát hiện, giống như là một gia trưởng bao dung thằng quỷ con mình nhặt ngoài bãi rác về chơi.