Chương 37: Vườn Thực Vật Quỷ Quái - Chương 37: Minh Tranh Ám Đấu

Vì không phụ lòng tin tưởng của ông chủ mới, ngô thử yêu Thư Hạo bắt đầu chăm chỉ luyện tập edit phim quảng cáo.

Cố Lâm Uyên phong cho gã vị trí "Tổng giám tuyên truyền vườn thực vật Quỷ Quái", cưỡng chế toàn thể yêu tu đều phải nghe chỉ huy của Thư Hạo.

Ở vòng tuyển chọn diễn viên thứ nhất, Thư Hạo liền dùng công phu lớn.

Nguyên hình không đáng yêu, đá rớt!

Hình người không đẹp, đá rớt!

Ngáo ngơ, cũng đá rớt!

Gã dùng tiêu chuẩn chọn nam nữ chính cho phim mới của đạo diễn nổi danh để chọn yêu tu quy phim quảng cáo.

"Đều nghiêm túc một chút, ông chủ nói nếu như bộ phim này được phản ứng tốt, chúng ta liền ký hợp đồng quay phim với các đạo trưởng bộ phận đạo diễn của Thanh Thành Phái, đến lúc đó dùng hình người lên ti vi, nếu như được đạo diễn nổi danh trong ngoài nhìn trúng, nổi khắp Á Châu thì trải rộng cả thế giới chỉ là chuyện của một phút đồng hồ!

Dựa vào các yêu tu của Ma cung không hiểu giới giải trí, Thư Hạo có thể tận sức đổ cháo gà cho bọn họ.

Nào là "Ảnh hậu nọ nổi danh tiền đại ngôn một năm mấy tỷ, tắm bằng Château Lafite Rothschild năm 82", "Nam diễn viên trẻ đang ăn khách nọ một năm đổi ba người bạn gái, tất cả đều là diễn viên trẻ thanh thuần", "Nam diễn viên phim thần tượng mở fanmetting ở Tổ Chim, ngoài cửa bao quanh hơn mười ngàn fan girl khóc kêu chồng ơi, té xỉu tại chỗ mười mấy"...

Dù sao toàn là gã bịa chuyện. Dù gì hắn cũng là một con sóc hằng năm trà trộn vào phim trường và công ty giải trí, lúc người khác nói lời ong tiếng ve cũng không cố kỵ gã, tin đồn nghe không biết bao nhiêu.

"Fan à..."

Cái cuối cùng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt yêu tu vườn thực vật.

Yêu tu cũng cần sức mạnh tín ngưỡng lực, loài người tín ngưỡng càng sâu, càng phát ra từ nội tâm, càng thuần túy, mang đến lợi ích cho họ càng nhiều, trong đó rõ ràng nhất chính là, sức mạnh tín ngưỡng có thể suy yếu lôi kiếp khi yêu tu đột phá.

Bằng không tại sao lôi kiếp của Long tộc là yếu nhất trong toàn bộ yêu tu? Nếu như nói các yêu quái khác độ kiếp là cửu tử nhất sinh, vậy Long tộc chính là con ruột của thiên đạo, chỉ bổ đại cho có thôi.

Dùng cách nói của Cố Lâm Uyên, đám rồng giả nhân giả nghĩa kia hay cho hình mẫu đạo đức, lúc thịnh thế cứ hai ba ngày là chạy đến nhân gian, xuất đầu lộ diện để người ta than quan, lại thầm xoắn người nằm mơ, dụ dỗ đế vương nhân gian sai người lập truyện cho chúng, tự xưng là thần long lựa chọn đứng đầu thiên mệnh. Khi đến loạn thế thật rồi, chúng liền tập thể chạy mất không thấy bóng dáng, mặc kệ nhân gian sinh linh đồ thán lũ lụt khắp nơi, vẫn trong long cung sống cuộc sống tiêu dao cẩm y ngọc thực.

Loại tra long! Thu hoạch sức mạnh tín ngưỡng xong là chạy, không chịu trách nhiệm!

Cố Lâm Uyên với người trong tộc là quan hệ khác họ, hắn là rồng hỗn huyết, có một nửa huyết thống loài người, Long tộc sẽ không phí tâm trù mưu vì hắn, lúc xưng vương xưng bá ở quỷ quái giới lại tạo không ít sát nghiệt, tỷ như đốt cả nhà Thiên Khô lão tổ đem đi bón hoa, thiên đạo bất mãn về hắn, từ lôi kiếp đợt trước cũng có thể thấy được.

Một con rồng lành lặn, mấy trăm năm mới dài ra được hơn một thước, thế là liền bị thiên lôi bổ thành con lươn rồi!

Cũng làm tim Vân Tu đau muốn chết.

Trong lòng y suy nghĩ, sức mạnh tín ngưỡng của nhân gian giới có thể thu thập tương đối khá, đến khi xử lý sự vụ của vườn thực vật xong, thế nào cũng phải bồi bổ cho Cố Lâm Uyên mới được.

Những yêu tu này được đưa đi quay phim quảng cáo, là vì ma tôn của bọn họ ném đá dò đường.

Nói tóm lại, diễn xuất là một chuyện thật tệ, ít nhất đối với các yêu tu của vườn thực vật là như vậy.

Những yêu quái nhà quê của quỷ quái giới này mặc dù không biết làm sao để trở thành diễn viên giỏi, nhưng kỹ năng tranh phiên vị* thì tuyệt đối thông thạo.

*tranh phiên vị: tranh slot lên hình như phiên vị 1 là nữ chính thì phiên vị 2 là nữ phụ

Vì lấy lòng nhà sản xuất Thư Hạo, bọn họ diễn một tràng cung tâm kế.

Tình cờ gặp, dụ dỗ, mỹ nhân kế (→ Chú thích: Cái cuối cùng là bản lĩnh sở trường mà lão tổ tông hồ yêu nhất tộc truyền xuống), các yêu tu đều dùng tới, ngay cả kiêu ngạo như khổng tước, cũng thừa dịp nửa đêm kêu thủ hạ sơn tước tha tới cho Thư Hạo một cây Khổng Tước Linh dùng lông đuôi của hắn luyện chế.

Thư Hạo ở trong ký túc xá, bên tay trái là danh sách diễn viên viết chưa xong, bên tay phải là linh thạch pháp bảo các yêu tu tặng cho gã vì đi cửa sau.

Ánh ánh ánh ánh, ánh mắt của gã đều muốn sáng lên rồi! Liều mạng dữ lắm mới nhịn bản năng sinh vật không biến thành nguyên hình đào cái lỗ trên tường, chôn đống bảo bối này.

Chẳng trách giới giải trí người người đều muốn làm nhà sản xuất phim nha, gã nghĩ. Chuyện chuyện chuyện, chuyện này thật sự là quá đã!

...

Vì vậy, vào thời điểm còn chưa bước lên con đường nhà sản xuất phim ưu tú, tương lai là người của showbiz nổi danh trước tiên Thư Hạo lão sư đã bước lên con đường quy tắc ngầm rồi.

Trải qua một phen minh tranh ám đấu, diễn viên của phim quảng cáo rốt cuộc đã vào vị trí.

Miêu yêu, hồ ly, khổng tước, còn có bản thân ngô thử, quả nhiên đều âm thầm đi cửa sau. Nói ví dụ như giác điêu và cẩm kê, cũng là vì một tên quá trung thực, tên còn lại quá bộc trực, ngay cả cơ hội giật vai phụ cũng không kịp.

Cẩm kê giận quá bèn đánh gấu trúc Nguyên Bảo cái gì cũng không làm mà vẫn được lên hình một trận ra trò.

"Ta cho ngươi là gấu trúc phái Thanh Thành! Cho ngươi là người có quan hệ! Cho ngươi cảnh quay một phút!"

Nguyên Bảo vẻ mặt đưa đám, ủy khuất che lại hốc mắt đen được chăm sóc trọng điểm (→ Chú thích: Bởi vì đen sẵn rồi, sẽ không bị ma tôn nhìn ra mình ăn hiếp đồng nghiệp), xách mông đứng ở góc tường gặm trúc, vừa gặp vừa khóc hu hu.

Quốc bảo là do loài người gọi, cũng không phải gã muốn làm, sau khi làm quốc bảo, ngay cả không gian cá nhân gã không có, ngay cả vào bụi cỏ bên dòng suối đặng ị cũng có người rình trộm vừa chụp hình vừa kêu 666, gã dễ dàng lắm sao?

Xem đi, trong toàn bộ vườn thực vật, thành công làm minh tinh đang ăn khách có kinh nghiệm, cũng chỉ có mỗi một con gấu Nguyên Bảo lão sư thôi.

⸻⸻

Chờ Thư Hạo làm xong chuyện quay phim quảng cáo, Vân Tu kêu gã tiếp tục đi đám phán với đoàn làm phim phái Thanh Thành, xem có thể trong thời gian ngắn quay thêm một cái nữa hay không.

Mà Cố Lâm Uyên thì bắt Viên Tú cùng Trọng Hề làm cu li, để hai người họ đi huấn luyện miêu yêu và hồ yêu mới gia nhập Ma cung.

Hắn nói rất hùng hôn: "Đâu ra đạo lý nửa đêm biến thành nguyên hình chạy đến trước cửa phòng bổn tôn cào cửa? Còn đem quà, đúng là không biết điều! Bị người khác hiểu lầm thì làm sao?!"

Đây giống như trong phim cung đấu, Miêu quý nhân bởi vì tranh sủng với Hồ quý tần, đêm hôm khuya khoắc ăn mặc hết sức hở hang chạy đến cửa tẩm cung hoàng đế khiêu vũ, vừa nhảy còn vừa ca hát, hát xong liền móc ra cái bọc nhỏ tha thiết nói: "Bao đầu gối da chuột này là thần thiếp tự tay may vì bệ hạ, bệ hạ mười triệu lần phải nhận! Nhìn nè, bên trên còn có một trái tim nhỏ nữa!"

Dẹp mẹ trái tim nhỏ đi! Trái tim nhỏ khỉ khô!

Không thấy người trong lòng của trẫm vẫn còn bên cạnh nhìn sao, làm y hiểu lầm trẫm quan hệ yêu yêu bậy bạ thì làm sao?!

Cố bệ hạ chỉ muốn tước phong vị của Miêu quý nhân cùng Hồ quý tần, ném vào lãnh cung cho tỉnh táo.

Trong lòng hắn hoạt động quá kịch liệt, gần đây lại xem phim hơi nhiều, cho nên Viên Tú và Trọng Hề trong lúc nhất thời không nhận ra được mình bị hắn xem thành các loại nhân vật "ma ma điều giáo".

"Được rồi." Trọng Hề không để ý lắm đồng ý, dù sao đây vốn là nhiệm vụ của hai người họ trong Ma cung mà.

"Để mấy tên đó chép quy tắc Ma cung ba trăm lần được rồi."

"Đúng rồi, những ngày qua kêu ngươi nghĩ phương châm kinh doanh của vườn thực vật, ngươi nghĩ xong chưa?"

Thật ra bản thân Vân Tu đại khái đã hoạch định tỉ mỉ trong đầu rồi, dầu gì, trong vườn thực vật cũng nhân tài quản lý như có Ngưu Phát Tài, Chu Tố, sở dĩ bố trí một nhiệm vụ cho Cố Lâm Uyên, là muốn hắn học tập nhiều thêm kiến thức quản lý học của loài người, đừng để thành một con rồng mù chữ, tương lai lỡ mà có về quỷ quái giới thì cũng có thể sử dụng.

Vân Tu luôn cho rằng, cứ bàn về lực suy nghĩ và sáng tạo, mặc dù phàm nhân chỉ có cuộc đời ngắn ngủi mấy thập niên, nhưng với sự thông minh toát ra tia lửa lại sáng còn hơn yêu tu sống hơn ngàn năm.

"Có gì hay đâu mà nghĩ," Cố Lâm Uyên không thèm để ý nói: "Chỉ là làm vườn, kiếm tiền, không kiếm được tiền cũng không sao, dù sao ta còn có mấy chiếc nhẫn trữ vật chứa vàng thỏi, các ngươi đem ra ngoài, mua mấy chục một triệu du khách tới thăm là được."

Trọng Hề, Viên Tú: "..."

Hắn giỏi tự học đấy, ngay cả tranh vé, mua thủy quân cũng học được.

Ngược lại cùng có chút tiếng nói chung các môn phái tu chân vì sợ tiền bối không xử lý xong vườn thực vật, nên chuẩn bị tổ chức tập thể đệ tử tới chơi xuân.

"Hừ."

Viên Tú là hòa thượng chịu thương chịu khó kiếm tiền nuôi gia đình, làm tổng quản nội vụ của Ma cung, không ưa nhất loại hành động tiêu tiền như nước tán gia bại sản này của hắn.

Đều bị Ngưu Phát Tài nuông chiều!

Hắn nhìn Cố Lâm Uyên, rất có ý ám chỉ nói: "Sao làm ma tôn nhiều năm như vậy, lại không có một chút tiến bộ chứ? Cứ không có tiền là đi cướp. Đầu tiên là cướp cả một long cung, rồi cướp một cái động Thiên Khô, lần này lại làm mất sạch vốn của bà xã để ta xem ngươi làm cách nào? Chẳng lẽ một con rồng như ngươi còn phải bay đi cướp ngân hàng? Mất mặt quá đi!"

Năm nay là năm rồng, trên tiền đồng kỷ niệm của ngân hàng nói không chừng còn điêu khắc hoa văn hình rồng. Ngươi không biết xấu hổ sao?

Cố Lâm Uyên: "..."

Hắn chỉ nói thôi. Trong nhẫn trữ vật của hắn biết bao nhiêu tiền như vậy, ăn ba trăm năm cũng không thành vấn đề mà. Cho dù ném tiền chơi cho vui, ba trăm năm cũng không nhất định có thể ném hết á.

Nhưng nhìn ánh mắt "con rồng phá của nhà ngươi" của Viên Tú, hắn vẫn thẹn quá thành giận.

"Không phải là kiếm tiền thôi sao? Còn phải phối hợp chủ đề với vườn thực vật. Ta có chủ ý. Bán chậu hoa được cao tăng khai quang thì sao?"

"Dù sao ta thấy lúc ở Tam Giác Vàng ngươi khai quang cho sung của chiến sĩ kia rất là tích cực, không bằng mỗi ngày lên lớp sáng cho thực vật trong vườn cũng thuận tiện khai quang luôn, để bán giá được cao một tí."

Viên Tú: "..."

Coi như hắn cầm đá lên đập chân mình vậy.

Khai quang lại không phải cứ muốn khai là khai, mỗi sáng sớm niệm kinh cho mấy chậu hoa chung quanh một vòng, người biết còn được, người không biết sẽ cho rằng hắn bị thần kinh.

"Bần tăng cảm thấy..." Không chờ Viên Tú đẩy trách nhiệm, Cố Lâm Uyên liền nói: "Ta cảm thấy như vậy rất tốt, đi chuẩn bị đi, bắt đầu từ ngày mai."

Nói xong, hắn không chờ Viên Tú phản ứng, đã gọi điện kêu Ngưu Phát Tài tới, kêu gã đi chuẩn bị thực vật khai quang.

Hai ngày nay Ngưu Phát Tài bận quan sát công trình.

Đội thi công Tiểu Lưu có thể là bị Chu Tố dọa mắc luôn chứng vọng tưởng người bị hại, làm chuyện gì đã muốn sáng xin phép tối báo cáo, ngay cả dựng cái giàn giáo cũng không dám tự mình quyết định, sợ bị giám đốc Chu ném mình ra xa mười thước giống như ném cốt sắt bê tông.

Giám đốc Ngưu bị gã cuốn lấy không có thời gian làm việc khác, vì vậy nhiệm vụ này cuối cùng lại rơi lên người nữ ma tu Chu Tố.

Chu Tố cẩn thận suy nghĩ, mua về một chiếc xe ba bánh (→ Chú thích: Chiếc cũ thật sự đã nát tan rồi, có cấp cứu cũng không cứu về được, không thể làm gì khác hơn là bán phế liệu), từ chợ hoa kéo về một xe thực vật mọng nước.

Thực vật mọng nước thể tích nhỏ, một lần có thể khai quang thật nhiều chậu, giá cả còn tiện nghi, một chậu chỉ cần mấy đồng, đúng là sự lựa chọn quản lý giá cost đỉnh cao.

Nàng rất có tầm nhìn, không chỉ mua thực vật trưởng thành, còn trả giá với ông chủ chợ hoa, lấy tới tay một quyển sổ tay vun trồng thực vật mọng nước.

Nếu như thực vật mọng nước đại sư khai quang bán được giá, sau này họ có thể tự trồng. Còn như chậu hoa... Có thể cho ngô thử yêu mới tới nung đi, dù sao chuột cũng biết đào hang, chắc cũng biết chơi bùn.

Cứ thế, Viên Tú bởi vì miệng tiện, có thêm một nhiệm vụ kiếm tiền nuôi vườn thực vật. Đã mấy ngày rồi lúc lên lớp sáng đều xụ mặt.

Mà ngô thử yêu mới tới Thư Hạo ――

Vừa nghe giám đốc Chhu muốn mình chơi bùn, gã cự tuyệt.

Vì chuyện diễn xuất, Thư Hạo thu hết mấy bao lì xì của yêu tu rồi, dựa vào linh lực đầy đủ tương trợ, mấy ngày nay hình người cũng sắp tu được rồi, toàn thân yêu đều có điểm bay bổng.

"Chơi bùn? Sóc chuột chúng ta đào lỗ trên cây nha, không biết chơi bùn đâu, đây là ngươi hiểu lầm chủng!!"

Chu Tố mặt không biểu cảm. Nàng đã nghe ngóng từ Ngưu Phát Tài ban đầu ma tôn nói thế nào để thuyết (uy) phục (hiếp) nhện, trong lòng hết sức nắm chắc.

"Nghe nói thịt sóc chuột ngon lắm, nửa thịt nửa mỡ, kho riệu sắc hương mỹ vị, lóc da chiên giòn cũng không tệ. Ma tôn hình như còn chưa ăn bao giờ."

Thư Hạo: "..."

Thư Hạo có tiếp xúc gần với Cố Lâm Uyên rồi, miêu yêu có thể xem gã giống như chuột bình thường mà nắm chơi cũng sợ Bác Thần ma tôn như thế, gã làm một con miêu thử yêu vốn đã nhát gan thì càng sợ hơn

Vì vậy Thư Hạo trầm mặc một lát, hít thở sâu, kéo ra một nụ cười không vấn đề, như đinh chém sắt hỏi Chu Tố: "Ta chơi. Phiền giám đốc Chu ngươi đi hỏi một ông chủ, thích hình dáng bùn gì?"

Vì cuộc sống, chỉ có thể tin tưởng năng lực học tập của mình thôi!

Thư Hạo quyết định lát nữa phải đi đào bảo mấy quyển kỹ năng làm gốm!

Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau này, nghệ nhân thâm niên Thư Hạo tiên sinh xuất bản tự truyện 《Tôi Chơi Bùn Ở Vườn Bách Thảo》...