Thân ảnh bay ra vốn là thiếu niên hồ tộc xinh đẹp cơ trí.
Chỉ thấy thân ảnh của thiếu niên kéo dài ở giữa không trung, theo linh lực xáo động huyễn ảnh tiêu tán, lộ ra một lão đầu da bọc xương râu tóc bạc phơ.
Lão đầu sử dụng một đôi ma kiếm bạch cốt, kiếm ảnh chứa máu chảy ào ào phá không mà đến, nhanh như thiểm điện.
Bắc Thần Quân vẫn còn thời gian nói với phật tu bên cạnh: "Nhìn đi, ta đã nói rất xấu mà."
"Còn không phải năm đó ngươi tạo nghiệt, diệt môn không diệt sạch, thả chạy một lão khô lâu."
"Vậy hôm nay sẽ đưa tro cốt của lão đoàn tụ cùng đồng môn."
Miệng của hai người độc, tay cũng không chậm, đang khi nói chuyện, phật tu song chưởng hợp lại, đôi cốt kiếm kia bị vững vàng ngăn trở ở ngoài nửa thước, như rơi vào vũng lầy, khó thể tiến thêm nữa.
Cùng lúc đó, Bắc Thần Quân tung chưởng, lửa đen cháy mạnh từ lòng bàn tay hắn bay lên trời, bay về phía lão đầu gầy, ngay khi tiếp xúc thì tựa như gặp được chất đốt, mãnh liệt bốc cháy lên.
Người phía dưới đã sợ ngây người, chỉ có Vân Tu kéo Trọng Hề tiến về phía trước hai bước.
"Gấp cái gì? Bắc Thần có thể ứng phó được."
"Biết, có điều lỡ đâu hắn phát huy thất thường thì sao?" Vân Tu cứ như gia trưởng tiễn con đi thi đại học, hồn nhiên không quan tâm thẳng quỷ nhỏ nhà mình đã là bá chủ một phương trong vườn trường.
Trọng Hề: "..."
Mới nói lỡ đâu, lỡ đâu liền tới.
Chỉ thấy lão đầu trong màn hắc viêm
(lửa đen)
bỗng nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười như cú đêm thê lương, đau nhói tai người.
"Bắc Thần, năm đó Thiên Khô động của ta chỉ là muốn giết ngươi nhưng không thành, ngươi liền dùng bạch cốt cả nhà ta bón phân tưới đất, hôm nay ta cũng sống không được lâu, ngươi cứ đến chôn cùng ta đi."
Nói rồi, lão tung một món pháp bảo.
Mọi người còn không kịp thấy rõ pháp bảo rốt cuộc cái gì, liền nghe thấy "Ầm ầm" một tiếng, sấm sét vạn trượng thanh thế kinh người từ trên trời giáng xuống, trong khoảnh khắc xé rách đỉnh Ma cung, lôi kiếp màu đen dao động trực tiếp đập xuống, khẽ quấn toàn thân lão đầu, đốt thành tro bụi.
Sau đó sấm sét còn không chịu ngừng nghỉ hóa thành một tấm lưới lớn xì xì vang dội, như vỡ đê cuồn cuộn lan ra ngoài, đem đại điện hơn một nghìn trượng vuông hóa thành một đại dương màu tím nhảy giật, đồng thời từ cửa vọt thẳng đến chân núi.
Ma tu trong đại điện bị điện giật oa oa kêu loạn, tu vi cao hơn thì còn được, phần nhiều tu vi thấp đã hóa thành nguyên hình, trong điện nháo nha nháo nhác khắp nơi, đâm quàng đâm xiên.
Khổng tước dẫn theo một đám tước điểu, hét lên một tiếng bay đi, mà hắn lại bay không cao, vỗ cánh vừa chạy vừa bật, trong chốc lát đã khiến lông đuôi xinh đẹp bị điện giật thành than.
Vân Tu... Y thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn nữa.
Bắc Thần Quân đứng trên thượng vị trông cảnh tượng hoảng loạn này, gương mặt anh tuấn chí cực từ trên xuống dưới đen như đáy nồi, hắn đột nhiên nghiêng người xuất hiện ở chỗ sấm sét mạnh nhất, ngay khi đối diện với tầm mắt của Vân Tu, thì dời đi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó hăn vung tay áo, tay áo màu đen dưới chân nguyên trải rộng, giống như sóng nước đen đậm, tầng tầng lớp lớp dập tắt sấm sét tàn phá.
Tay áo dời đi, thiên lôi màu tím dao động đều bị kết lại trong huyền băng lạnh lẽo, trên mặt sàn tuyết trắng chiết xạ ra ánh sáng lạnh màu tím, chiếu vào gương mặt đen của Bắc Thần Quân trông rất là đẹp.
Mọi người trong điện rùng mình, lang yêu đang chạy đông chạy tây cũng không chạy nữa, trư yêu đang ủi mặt lên gạch cũng không thét nữa, điểu yêu trên đỉnh đầu phành phạch quay người lại, toàn bộ khéo léo rơi xuống đất hóa thành hình người.
Khổng tước mặc cẩm bào màu sắc rực rỡ bị đánh thành than cốc, tóc thẳng đứng, gương mặt trắng xinh đen hết phân nửa, còn phải duy trì hình tượng đệ nhất fan boy của Ma tôn, lau nước mắt do sợ hãi, nặn ra gương mặt tươi cười, dẫn theo một đám chim tước nhào tới nịnh hót: "Ma tôn thực sự anh vũ hùng tráng, đệ nhất thiên hạ."
"Anh vũ hùng tráng."
"Đệ nhất thiên hạ."
Đám chim tước sau lưng dịu dàng nói.
Líu ra líu rit, đều bị Ma tôn đang giận dữ cùng cực hất tay áo tát bay.
Mặt ma tôn giật giật, cảm thấy lần gặp gỡ hôm nay sau khi đã cách xa nhiều năm thực sự hết sức tệ hại, một chút không giống cảnh tượng nên có trong tưởng tượng.
Đều do đám yêu quái nông thôn chưa từng va chạm xã hội này, có chút lôi kiếp nhỏ xíu đã sợ đến như vậy, đúng là xấu hổ chết người.
Hắn rụt rè đứng tại chỗ, tiếp nhận hiện thực, phất phất tay nói với lũ yêu mất mặt dưới trướng: "Tất cả cút hết."
Đám yêu tu thở một hơi dài nhẹ nhõm, thức thời xoay người rời đi, ngay cả mới vừa nhóm mỹ nhân vừa thu vào Ma cung cũng vậy.
Cố Lâm Uyên dời ánh mắt về phía Vân Tu.
Không ai chú ý tới, một trong hai tên ma tu dâng mỹ nhân bên cạnh, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác, gót chân gõ sau lưng một cái, cầm một viên lôi chấn tương tự như pháp khí trong tay lão khô dùng chân nguyên dao động tiến vào trong kẽ hở của huyền băng thật dày.
"Tôn thượng, đừng trách thuộc hạ không niệm tình xưa. Muốn trách, thì trách ngươi đắc tội Long tộc quá sâu!"
──
"Cái kia, ngươi..." Cố Lâm Uyên kì kèo một lát, mở miệng nói.
"Xong việc, ta tới tìm ngươi." Vân Tu tháo nút buộc áo choàng ra, mũ trùm đầu từ bờ vai chảy xuống.
Trong nháy mắt ngay cả không khí đều an tĩnh.
Tóc dài nguyệt sắc như nước chảy xõa tung trên vai lưng, dưới ánh dạ minh châu mang chút lưu quang ấm áp nhàn nhạt, ngũ quan Tinh Linh không có chút tỳ vết nào, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, trong con ngươi cũng màu nguyệt sắc, có một Cố Lâm Uyên nhỏ bé đang ngơ ngác nhìn sang.
Ngũ quan quen thuộc, nhưng thành thục không ít, anh tuấn cao ngất, khí chất bất phàm. Trong một trăm năm qua, y lại càng đẹp lên.
Đôi môi của Tinh Linh mềm mại cong lên.
Người trong đại sảnh còn chưa đi hết, Trọng Hề thấy, mỹ nhân ở đây đều như đóa hoa kiều diễm, so sánh với hai người Vân Tu cùng Cố Lâm Uyên thì đột nhiên mất đi ánh sáng, trong nháy mắt từ minh châu tỉ mỉ lựa chọn lưu lạc thành mắt cá.
Đẹp thì vẫn đẹp, nhưng thiếu đi hàm xúc từ tận xương, thì chỉ bằng phàm tục.
Tinh Linh vốn là tạo vật hiếm có trong thiên địa, Nguyệt Tinh Linh càng nổi bật trong số đó, Vân Tu làm Nguyệt Tinh Linh hơn một nghìn năm, cho dù từ trong xương vẫn cho rằng mình là người bình thường, nhưng tinh xảo ưu nhã thuộc về Tinh Linh sớm đã thấm ướt khí khái của y, khiến cho người ta vừa nhìn một cái, thì toàn bộ hô hấp đều bị cướp đi, trong đầu bị sự mỹ lệ thái quá vô hạn này chấn nhiếp cho trống rỗng, quên mất ngôn từ.
Khổng tước lề mề đi ở cuối đội ngũ, nín thở một lát, nhìn thẳng tắp, sau đó mới tìm về suy nghĩ của mình.
Hắn nhịn không được vừa quay đầu thoáng nhìn, sau đó ai oán thở dài.
Ai, sớm biết Ma tôn thích là mỹ nhân nhường này, mình còn cạnh tranh cái gì chứ, chẳng bằng cố gắng được làm người hầu bưng trà rót nước bên cạnh Ma tôn, như vậy thì mỗi ngày đều ngắm mỹ nhân, học được chút da lông.
Đột nhiên cảm thấy làm người làm vườn mọi ngày bắt côn trùng khiêu vũ đãi khách không có ý nghĩa gì hết.
"Ta..." Vân Tu vừa định nói với Cố Lâm Uyên mấy năm nay rời đi không từ mà biệt là vì hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên cảm thấy nguyên tố trong không khí dao động dị thường.
Hai hệ nguyên tố lôi hỏa như nước sôi đang sôi trào, ở trong không khí nhanh chóng xao động tụ tập.
Lôi kiếp lần này so với lần trước còn kịch liệt hơn nhiều, nếu như so sánh lôi kiếp lần trước đã chém lão khô lâu thành tro cốt là nước trong bình, như vậy kiếp lôi lần này chính là nước lớn Trường Giang gào thét lao nhanh.
Cố Lâm Uyên cũng ngẩng đầu cùng lúc, cơ hồ biến sắc trong nháy mắt.
"Không xong rồi!" Trọng Hề cùng phật tu Viên Tú đồng thanh nói: "Thiên kiếp của Bắc Thần!"
Cùng lúc đó, huyền lôi màu vàng tím đầu tiên như lu nước đã trực tiếp bổ xuống thiên linh của Cố Lâm Uyên.
"Đều đi hết!" Cố Lâm Uyên vội vội vàng vàng vung tay áo, chiêu lần trước có thể đem cả lôi hải hóa thành huyền băng, mà giờ chỉ tước mất một góc huyền lôi, cả người hắn hét vang một tiếng, bay lên trời, thân hình kéo dài, ở khoảng không trên đại điện hóa thành một con huyền long dài mấy chục trượng, râu tóc nghiễm nhiên.
"Không nghe thấy sao, đi!"
"Không kịp nữa rồi."
Động tĩnh lớn như vậy, không chỉ là Thước Mộc sơn, ngay cả người ở dưới chân núi cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Trong tay Vân Tu bỗng nhiên xuất hiện một pháp trượng quấn mạn đằng chung quanh, y bay lên cao, trước tiến bắn một pháp thuật phòng ngự lên người Cố Lâm Uyên.
Vân lôi trên bầu trời càng tụ càng dày, sắc trời âm u khiến người nhìn mà đáy lòng phát lạnh.
Từ lúc nãy Viên Tú đã không nói gì nữa, nhắm hai mắt suy tính trong lòng.
"Đây không phải lôi kiếp thông thường, là có người ám toán Bắc Thần. Dùng oán khí của vô số phàm nhân uổng mạng luyện chế thành lôi chấn, trước tiên dùng lão khô lâu không được việc kia hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó lại dùng sát chiêu chân chính, hay cho một chiêu chim sẻ đứng sau. Oán khí này đã xen lẫn vào chân nguyên của Bắc Thần, dẫn tới phát động thiên kiếp của Bắc Thần đến sớm."
bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau
Bắc Thần Quân đang là tu vi kỳ Hóa Thần, tiến thêm một bước nữa chính là kỳ Luyện Hư, thiên kiếp thăng tiên đến tu sĩ nhân loại đã chuẩn bị đầy đủ cũng là mười chết hết mười, huống chi huyết mạch Long tộc của hắn cũng không tinh khiết, không phải người không phải yêu, ban đầu thăng tiến cảnh giới đã là cửu tử nhất sinh rồi.
"Long tộc." Trọng Hề chỉ nói hai chữ, đưa kiếm mình ra, đón lấy huyền long trong lôi kiếp.
Viên Tú mở mắt ra, thủ ấn phật môn đường hoàng trong tay hắn kết thúc đồng thời hóa thành xiềng xích màu đen, giam hết người cùng yêu trên núi ở tại chỗ.
"Ai cũng đừng hòng rời đi."
Vân Tu thở dài, cảm thấy phương thuốc dân gian mà mình thiên tân vạn khổ chạy muốn gãy cả chân mới thu thập đủ linh dược trân quý để đổi lấy sợ rằng phải tạm thời không có đất dụng võ.
Y hỏi hệ thống: "Có phương pháp giúp tu sĩ kỳ Hóa Thần vượt qua thiên lôi kỳ Luyện Hư không?"
Hệ thống hỏi: "Mấy tầng?"
"Tầng sáu, cộng thêm huyền lôi hóa rồng."
Hệ thống đáp: "Có."
"Nằm mơ."
Vân Tu: "..."
Đừng nghịch. Quả nhiên vẫn không có ư.
Vân Tu di thuấn đến trước mặt Cố Lâm Uyên đã vỡ vụn lân phiến, trên người tản ra khói xanh, cảm thấy mình nhìn thấy một số lớn cá chạch nướng.
Y kéo đuôi rồng một cái nói: "Thu nhỏ, ta ôm ngươi không nổi. Nếu có thể cử động thì thu luôn Ma cung!"
Tay kia dùng mạn đằng thuật trói Viên Tú cùng Trọng Hề thành một chuỗi, thuận tiện trói hết yêu tu ma tu chung quanh lại, sau đó cố kháng lại một đợt lôi, từ trong đầu điều ra "Kế hoạch bảo vệ thực vật quý hiếm".
"Nhiệm vụ hoàn thành, mở nhiệm vụ kế tiếp."
"Nhận thấy ngài mang theo túi hành lý chứa sinh vật có trí khôn, mời xác nhận lần nữa."
Mắt thấy một đợt huyền lôi đã nổi lên trong tầng mây, Vân Tu nhanh chóng đưa vào giao diện xác nhận: "Đúng vậy, không sai, đây toàn là động vật quý hiếm cần bảo hộ mà ta thu thập thêm!"
"Tổ chức công ích Vạn Giới tôn trọng yêu thích cá nhân của nhân viên, nhiệm vụ đã chọn, truyền tống vượt giới bắt đầu."
Huyền lôi bổ vào núi trọc không có một bóng người, sau đó bởi vì tìm không được người lịch kiếp, lại tụ tập trên không trung một lát, rồi cũng tiêu tán.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Đài truyền hình Quỷ Quái ——
Ký giả: Xin hỏi Ma tôn, chuyện ngài hối hận nhất từ trước đến nay là gì?
Cố Lâm Uyên: Để lại ấn tượng đầu tiên cho vợ quá kém. (Một con cá chạch nhỏ mông bị sét nướng khét... bốc khói... thơm ngát...)
Ký giả: Có thể hình dung cụ thể một chút không?
Cố Lâm Uyên (Lạnh nhạt): Ngươi đã nghĩ xong cách chết của mình rồi chưa?
Ký giả (Lau mồ hôi): Ha hả, vấn đề này cho qua. Như vậy xin hỏi ngài hối hận thứ nhì là gì?
Cố Lâm Uyên (Lạnh nhạt): Khi vừa tới quỷ quái giới quá ngốc quá ngây thơ, vì thoạt nhìn tương đối có khí thế, mà thu một đám yêu quái nông thôn vào tay.
Ký giả: Có thể hình dung cụ thể một chút không?
Cố Lâm Uyên: Vỗ mông rồng chưa từng thua, kéo bè kéo lũ đánh nhau chưa từng thắng, vừa khai chiến với bên địch thì hiện nguyên hình tập thể tặng đầu cho người ta, đẩy tháp còn phải dựa vào một mình bản tôn...
Ký giả: Vậy thì rất là thảm... Các bạn khán giả, cảm ơn vì đã xem chương trình {Số đặc biệt! Bạn có biết Ma tôn Bắc Thần không!} hôm nay, vào chương trình kỳ sau chúng ta không gặp không về!