*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"... Ba ba?!"
Nhìn từ biểu tình của Nghiêm Lăng An, Trọng Hề cảm thấy hắn bị kinh hách quá lớn.
"Đúng rồi." Cố Lâm Uyên đã không cần mặt mũi Bắc Thần Ma tôn nữa rồi, trực tiếp thẳng thừng diễn tiếp trước mặt Trọng Hề.
Chỉ thấy cậu bé xinh đẹp trước giường bệnh suy tư một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cảnh giác nhìn Nghiêm Lăng An: "Lẽ nào chú muốn làm mẹ kế của tôi?"
Nghiêm Lăng An: "..."
Trọng Hề: "..."
Hoàng anh yêu nghe lén ngoài cửa: "..."
Câu hỏi này của Ma tôn, quá cứng rồi.
"Chú tuyệt vọng đi! Ba ba tôi sẽ không coi trọng chú đâu!" Cố Lâm Uyên diễn vai đồng tám tuổi gia đình ổn định gặp uy hiếp rất là sống động.
Vì đả kích người khắp nơi, hắn càng diễn càng high, còn vô sự tự thông dùng tới lời thoại mới từ phim truyền hình trên đài Hoa Quả, tình cảm dạt dào nói: "Loại nam nhân không có ngực không có mông như chú, muốn gả vào nhà của chúng tôi á? Chẳng phải chỉ coi trọng tiền nhà tôi thôi sao? Nói đi, phải trả bao nhiêu tiền chú mới đồng ý rời xa ba ba tôi!"
Trọng Hề thấy thấy này đã đủ rồi, Cố Lâm Uyên lại ngây thơ giả bộ.
Bắc Thần Ma tôn trên phương thức đả kích đối thủ cạnh tranh, quả thật là dùng hết sức lực. Mặt long hơn ba trăm năm, nói vứt liền vứt.
Hắn ngồi một bên, không tham dự vào. Dù sao hắn chỉ phụ trách không để Cố Lâm Uyên bất ngờ lỡ tay tiêu diệt phàm nhân này, dẫn tới thiên kiếp, còn như có nên đả kích tam quan phàm nhân từ trên mặt tinh thần mặt hay không, chuyện này không liên quan đến kiếm tu.
...
Trên thực tế, nằm vùng có thể được chọn trúng từ trong hơn vạn người, tinh thần của Nghiêm Lăng An vẫn rất kiên cường.
Hắn không có bị biểu hiện của Cố Lâm Uyên đả đảo, hắn chỉ là vẻ mặt bay bổng nghĩ:
Không có ngực... Không có mông...?
Không đúng, mình có cơ ngực a! Trường cảnh sát luyện ra được!
Không phải, bị trật rồi. Có thể hỏi ra câu hỏi này, bình thường đứa nhỏ này đều xem cái gì vậy?
Còn có:
Hóa ra cái người trên đầu hoài nghi nhuộm chút xanh kia, chính là ân nhân cứu mạng của mình...
Cố Lâm Uyên chờ nửa ngày cũng không chờ được phản kích của phàm nhân theo dự đoán, hắn nhìn Nghiêm Lăng An một cái, trong đầu đã có chút đắc ý, cũng có chút nghi hoặc.
Đừng nói là phàm nhân này bị hắn dọa choáng rồi nha? Làm sao một chút năng lực chống đả kích cũng không có chứ. Vậy mà cũng muốn đoạt Vân Tu với hắn?
Hắn lo chuyện bao đồng mà còn thay Vân Tu lưu ý vấn đề chất lượng tiềm ẩn của người theo đuổi nữa.
Kỳ thực Ma quân đã suy nghĩ nhiều giờ, thế giới hiện đại là xã hội pháp trị, không giống tu chân giới của bọn họ, coi trọng ai nắm đấm đủ cứng thì có thể đoạt về đi động phòng. Lại nói đồng tính luyến ái chí ít ở đại đa số quốc gia vẫn là một quần thể nhỏ, không tiện thảo luận công khai trước mặt mọi người, càng không tiện nói ra trước mặt con nít.
Chẳng lẽ muốn kêu Nghiêm Lăng An chính miệng con trai ân nhân cứu mạng của mình: "Chú không muốn làm mẹ kế của con, chú muốn làm cha dượng của con?"
Chỉ nghĩ thôi cũng biết, ba ruột của đứa nhỏ tuyệt sẽ không thấy vui mừng, không giết chết hắn đều coi là tu dưỡng tốt rồi.
Vì vậy, Nghiêm cảnh quan độc thân hai mươi mấy năm thật vất vả mới gặp được chân ái chỉ có thể để bong bóng thiếu nam đầy tim nghẹn trong lòng, vừa nghẹn vừa đau đớn hỏi mình, vì sao lại nhớ mãi không quên một người nam có chồng mới gặp lần đầu? Chẳng lẽ mình thật sự là gay kín thâm tàng bất lộ bề ngoài chính trực nội tâm hạ lưu che dấu nhiều năm?
──
Khi Nghiêm Hựu Chi đang vào cửa dưới sự dẫn đường của họa mi, đối diện với bầu không khí an tĩnh đầy phòng, cùng với một cậu em họ tam quan tan vỡ, hoài nghi cuộc sống.
"Thiếu gia." Hoạ mi yêu thấy Cố Lâm Uyên ở trước giường, lấy làm kinh hãi, vội vàng quỳ gối hành lễ.
Nghiêm Hựu Chi... bị một lễ này của hoạ mi yêu dọa cho sốc lớn.
Nhất là, khi nhìn thấy em họ mình còn ngây người ở đó.
Anh đưa tay đè đầu Nghiêm Lăng An xuống, cùng đường đệ gật đầu đáp lễ.
Hoạ mi yêu tự nhiên cười nói, theo ý của Trọng Hề cùng hắn và Cố Lâm Uyên ra khỏi phòng, để cho hai huynh đệ đại nạn gặp lại này từ từ nói chuyện.
Khí tức đại yêu biến mất trong phòng, Nghiêm Hựu Chi rốt cục thở ra một hơi, hắn nhìn Nghiêm Lăng An mặt mày không rõ tình huống, hung hăng vò mấy cái lên đầu hắn, còn chưa hết giận.
"Đều là cậu gây ra họa!"
Trời biết, sau khi anh đến nơi, thấy chim tước trên đầu vai vỗ cánh khẽ bay, xoay người đã biến thành thiếu nữ trang phục cung đình xinh đẹp rơi xuống đất, tâm tình chỉ có thể là trời long đất lở.
Đó là đại yêu hóa hình! Mười mấy người!
Cảnh tượng này đâu thể một câu đậu má có thể hình dung.
Chân nguyên tràn ngập áp lực của yêu tu quanh quẩn bên người, thiện ác khó phân. Khiến tinh thần người ta khẩn trương, tim đập thật nhanh.
Nghiêm Hựu Chi đột nhiên hiểu ra Đường Tăng vào động Bàn Tơ là tâm tình gì rồi, anh đưa tay kéo tiểu đội của đội bộ đội đặc chủng qua, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, mau nghĩ biện pháp chạy trốn đi.
Nước Hoa Hạ đã trên trăm năm không có đại yêu hóa hình rồi, ai ngờ những đại yêu này có ăn người hay không? Nói không chừng người ta vừa rồi ăn chán đại tiệc côn trùng rồi, lúc này muốn chọn thịt người làm điểm tâm sau bữa cơm!
Dọc theo đường đi tiểu đội trưởng đội bộ đội đặc chủng đều cố gắng cảnh tỉnh lúc này lại không có nhận ra ám chỉ của Nghiêm Hựu Chi, mặc kệ mắt anh suýt chút nữa nháy tới rút gân. Nhưng người không biết đều không sợ gì, hắn thấy, yêu quái có thể nói chuyện, đương nhiên cũng có thể biến thành người rồi.
Trong tiểu thuyết chẳng phải đều viết như thế à, có gì ngạc nhiên đâu?
Dọc theo con đường này chuyện không tầm thường nhiều lắm, tam quan nứt rồi nứt đã thành thói quen, hắn còn tưởng rằng những yêu tu này cũng là nhân sĩ đặc thù do thượng cấp sắp xếp tiếp ứng, giống như Nghiêm Hựu Chi.
Chẳng những không có bối rối, hắn còn vô cùng thoải mái, cùng bé chim béo trên bả vai mình chơi tiếp.
Chim di vằn tròn vo hóa thành nguyên hình cũng là một bé mập, trông mới bốn năm tuổi, cột hai bím tóc sừng trâu màu xanh xám.
Bé mập từ trên đầu vai của binh ca rơi xuống đất, hoạt bát nhảy nhót, Nghiêm Hựu Chi luôn cảm thấy lúc rơi xuống đất cái bụng tròn của bé cũng vui vẻ run hai cái. Nàng đi tới dưới chân binh ca, ôm bắp đùi của hắn, bàn tay đưa tới eo móc móc trong túi, móc ra một con côn trùng mập.
Lúc này là con bọ cánh cứng.
Tuy bé còn nhỏ, nhưng không hề có thói hư tật xấu của trẻ con nhân loại yếu ớt bá đạo ở tuổi này, nghiêng đầu rồi nghĩ, bọ cánh cứng mập này cũng chia sẻ cho bạn mới.
Ngón tay út non mềm xẹt qua lòng bàn tay thô ráp của binh ca, binh ca cảm thấy tim mình đều sắp tan rồi!
Trên thế giới này sao lại có tiểu yêu tinh đáng yêu như vậy?
Hắn hận không thể đều mua lại hết quầy kẹo trong siêu thị cho bé chim béo, thế nhưng móc móc trong ba lô hành quân, chỉ móc ra nửa mẩu vụn bánh quy khô.
Ánh mắt mong đợi của bé chim béo, binh ca hơi sửng sốt.
"Không sao, chờ một chút, anh cho bé ăn chocolate."
Sau đó, hắn quay đầu lại, nghiêm mặt dứt khoát cướp bóc từ các chiến hữu kề vai đồng hành.
Thủ đoạn hết sức hung tàn.
———— Cảnh cướp không thích hợp cho thiếu nhi tạm thời lướt qua ————
Chim di vằn mở hai cánh tay nhỏ nhỏ tròn tròn, cười khanh khách, trong miệng chứa kẹo đậu phộng vị chocolate (giành được), được binh ca cao lơn cho ngồi trên cổ, sướng đến phát rồ rồi.
Nghiêm Hựu Chi tuyệt vọng đứng nhìn một màn này.
Đây chính là mị lực của đại yêu, phàm nhân chống cự không được. Mới ở chung ngắn ngủi một giờ là có thể làm cho con em bộ đội nhân dân nước Hoa Hạ vì một thanh chocolate mà trở mặt, nha đầu béo này nói không chừng chính là Tô Đát Kỷ tái thế á!
Trong nội tâm anh hận không thể túm vai tiểu đội trưởng rít gào: Tỉnh lại đi huynh đệ! Đây chính là đại yêu đó! Tuổi của nha đầu kia nói không chừng cũng có thể làm bà cố nội của cậu rồi! (→ Chú: Cũng không đâu. Điểu yêu của quỷ quái giới nếu căn cốt thì ấp trừng là có thể hóa hình rồi.)
Nhưng mà anh... không dám.
Điểu yêu bay xuống từ trên bả vai anh thoạt nhìn là thủ lĩnh của đám này điểu yêu, nàng mặc váy nghiễm tụ lưu tiên màu thủy mặc, khóe môi mỉm cười nhìn về phía bé chim béo.
Nhưng mà chân nguyên cường đại quanh người nàng lại hình thành một sự uy hiếp, mơ hồ vờn quanh bốn phía của Nghiêm Hựu Chi, làm cho anh không thể nào chạy trốn.
"Thoạt nhìn Tiểu Thập Tứ rất thích vị tiên sinh này nhỉ."
"Được rồi," Vỗ vỗ tay kêu những người điểu yêu khác chiêu đãi các binh ca, hoạ mi yêu cười tủm tỉm nhìn về phía Nghiêm Hựu Chi: "Thiếp thân Tô Mi, chủ nhân đã sắp xếp gặp mặt Nghiêm tiên sinh rồi."
Nghiêm Hựu Chi thấp thỏm đi theo sau lưng Tô Mi xuyên qua hành lang thật dài, cảm nhận được áp lực quanh người càng ngày càng nặng nề, luôn cảm thấy bóng lưng của nàng giống như là đang nói ——
"Chủ nhân đã sắp xếp gặp mặt Nghiêm tiên sinh xong xuôi rồi, nếu như đàm luận không được, buổi tối vừa vặn có thêm món mới."
...
Anh đội áp lực mở WeChat ra, đăng một bài lên vòng bạn bè:
Gấp! Cho hỏi đại yêu hóa hình thích ăn thịt người thế nào? Hầm hay kho tàu?
==
nghiễm tụ lưu tiên: