-
Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
- Kim Thiên Dã Mạc Ngư
Editor: Hye Jin
Mấy ngày trước, ngoài việc quan sát hành tung của Trần Cường, Nam Thu Thời còn tiện thể hỏi luôn về việc tuyển công nhân ở các nhà máy lớn, câu trả lời nhận được đều là, tuyển đủ rồi, tạm thời không thiếu người.
Thực ra, dù có thiếu người cũng thường là tin nội bộ.
Trừ khi có dây chuyền sản xuất mới, cần tuyển dụng nhiều mới đưa tin ra ngoài. Nói cách khác người ở bên trong đi làm toàn là con cái, họ hàng của công nhân. Chuyện không được thuận Nam Thu Thời không cảm thấy thất bại gì cả.
Cô đã nghĩ đến vị trí công nhân chính thức của Trần Thúy Phân, người phụ nữ đó làm ở xưởng dệt đã mười mấy năm, có không ít mối quan hệ, nếu cô đuổi bà ta đi để mình vào thì e là ...
Sau này chắc chắn sẽ có một số rắc rối và lời đồn không hay, không khéo còn bị người khác chơi xấu.
Hơn nữa, cái cô chị kế cũng làm ở đó, cô thực sự không muốn vì một công việc mà phải xử lý những chuyện vặt vãnh đó mỗi ngày.
Cho nên xưởng dệt chắc chắn cô không đi.
Không đi thì không đi, cô vẫn phải tìm cách để Trần Thúy Phân mất việc, trở về làm bà nội trợ.
Trên đường về nhà, Nam Thu Thời cứ suy nghĩ về chuyện này, không chú ý đến đường đi phía trước.
Đội mũ rơm lớn che khuất tầm nhìn, tay phải còn đang bóc da chết trên môi, đâm thẳng vào lưng người khác, dừng lại.
Cái mũ rơm úp lên mặt, Nam Thu Thời nhanh chóng kéo mũ ra, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, đi đường không thấy phía trước có người."
Phải nói là, lưng của anh chàng này thật là cứng, đâm vào đau cả mũi.
“Không……”
"Người đâu đi đường mà vô ý thế, đâm phải người ta rồi đấy."
Được thôi, cô sai trước, ai bảo cô lơ đãng, cô nhịn: "Xin lỗi, đang suy nghĩ nên không thấy, không cố ý."
Cô gái mặc váy nhỏ chu miệng: "Chưa chắc đâu, không chừng nhìn thấy anh Hách Lễ mà đâm tới, dù sao anh Hách Lễ đẹp trai thế này, gia thế tốt thế này. Cái cô kia, tôi nói cho cô biết, anh Hách Lễ không để ý đến loại phụ nữ như cô đâu."
Nam Thu Thời là người nóng tính, khóe miệng nhếch lên, chế nhạo: "Không trâu bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện người khác quá nhỉ? Người liên quan còn chưa nói gì, cô đã bù lu bù loa lên rồi. Tôi còn tưởng đâm vào người cô nữa cơ. Tôi khuyên cô nên đi khám khoa thần kinh đi, đừng ảo tưởng nữa í, thấy ai cũng nghĩ người ta có ý với anh trai tốt của cô!"
"Tôi không có mắt thần, nhìn có cái ót thôi đã nhìn ra được anh trai tốt của cô đẹp trai hay không, gia thế có tốt hay không."
"Nếu thật sự sợ người khác dòm ngó anh trai tốt của cô, thành thật khuyên cô nên giấu anh ta dưới gầm giường nhà mình, ngày ngày canh giữ. Đừng để người ta nhìn thấy, lỡ bị người ta dụ dỗ đi mất thì cô làm sao bây giờ?"
Cố Hề Hề mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cô gái này thật vô lý, tôi có nói gì đâu, đúng là miệng lưỡi sắc bén, cưỡng từ đoạt lý."
Nói xong lại ấm ức nhìn về phía Vạn Hách Lễ cao lớn bên cạnh, nhìn ấm ức dữ lắm, y như tiểu bạch hoa bị bắt nạt.
"Cô không nói nhiều nhưng tôi thông minh, nghe là hiểu được ý của cô. Cô đừng có ở đây làm bộ làm tịch, làm ra vẻ như tôi đã bắt nạt cô vậy đó, thật chẳng có ý nghĩa gì. Cô cắn môi thêm chút nữa, cố ép rơi thêm vài giọt nước mắt nữa có lẽ trông sẽ đáng thương hơn, anh trai tốt của cô biết đâu thương xót, đau lòng cô hơn đấy!"
Vạn Hách Lễ ngơ ngác: ...
Hình như người bị đâm phải là anh, sao chuyện cứ giống như không liên quan gì đến anh vậy?"