Chương 47: Mời Cơm (1)

Editor: Hye Jin

Tâm trạng Nam Thu Thời hôm nay rất tốt, đi đường nhẹ nhàng như bay, đến mùi lộn xộn trong bệnh viện cũng không cảm thấy luôn.

Bọn họ đau khổ thì cô thấy vui.

“Phía trước tránh ra, tránh ra nào!”

Nghe thấy tiếng gọi, Nam Thu Thời theo phản xạ đứng sát vào tường, nhường đường.

Bốn, năm thanh niên khiêng một người đàn ông mặt mày trắng bệch, đã bất tỉnh chạy vội qua người cô.

Chậc chậc chậc, chỗ này không phải là nơi tốt, cô nên đi nhanh thì hơn.

“Bác sĩ, bác sĩ!”

“Mau cứu người!”

Nam Thu Thời nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, tay thò vào túi xách lấy khăn giấy ướt khử trùng lau tay, rồi lại cất vào.

Mặt trời nóng quá, tiện tay đội mũ rơm lên, chạy tới cung tiêu xã mua cây kem, giải nhiệt.

“Bà ơi, bà ơi, con muốn ăn kem, con muốn ăn, mau mua cho con.”

“Chúng ta về nhà ăn món khác, không ăn kem nhé.”

Nam Thu Thời đang ăn cây kem, phía trước đi tới hai bà cháu, bé trai khoảng bốn, năm tuổi, bà cụ tóc bạc, mắt xếch, trông không dễ gần.

Thằng bé có vẻ được cưng chiều, nghe bà nói không mua liền giở trò ăn vạ: “Con muốn ăn, muốn ăn.”

“Đi thôi, về nhà, không ăn.” Bà lão không nỡ tiêu tiền, kéo cháu trai về.

“Không về, muốn cây kem của chị kia.”

Lúc này Nam Thu Thời cách hai bà cháu chỉ vài bước chân, thấy đứa trẻ chỉ vào mình, cô lặng lẽ cắn một miếng lớn, cắn vào phần bánh kêu răng rắc.

“Oa oa oa oa, muốn ăn kem.”

Thực ra kem không đắt, cô chỉ mất năm xu mua nó, không cần phiếu. Vấn đề là bà cụ kia tiết kiệm quen rồi không muốn tốn tiền linh tinh.

Nhìn cháu trai náo loạn, bà tức quay đầu trừng Nam Thu Thời, đều tại cô gái này, cô ta không ăn thì cháu bà sẽ không nhìn thấy, không nhìn thấy thì sẽ không vòi vĩnh.

Một bên an ủi một bên lẩm bẩm: “Thứ đó không ngon, ngoan, chúng ta không ăn.”

“Hu hu hu hu, ngon mà, con muốn, bà mua cho con.”

Bà tức giận giơ tay định đánh cháu song không nỡ, lại hạ tay xuống, mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên đi đến trước mặt Nam Thu Thời, nở nụ cười đầy nếp nhăn: “Này, cô gái, cô có thể để phần kem còn lại cho cháu tôi ăn không?”

Nam Thu Thời: ???

Bà già này không sợ bẩn à? Cô là người lạ mà, nhỡ có bệnh truyền nhiễm thì sao?

“Không được.”

Nam Thu Thời cắn mấy miếng giải quyết hết cây kem còn lại. Bé trai thấy hết hy vọng liền gào khóc lớn hơn.

“Oa oa oa oa…”

Bà già sắc mặt khó chịu, trách móc Nam Thu Thời: “Cô nói xem một cô gái nhỏ xíu mà keo kiệt quá, chỉ nửa cây kem thôi mà.”

“Bà không keo kiệt thì bỏ tiền ra mời tôi ăn kem đi, hả ~”

Nam Thu Thời lười nói chuyện với kiểu người thích chiếm lợi người ta như thế này, không chiếm được thì xấu hổ giận dữ chửi mắng, đáp trả xong cô quay đầu đi.

Trước khi đi còn cố ý trước mặt thằng bé bóc một viên kẹo sữa Thỏ Trắng bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép: “Ngọt quá, thơm quá, ngon quá~~ hihi.”

Thằng bé bị tổn thương tâm lý rất lớn, níu vạt áo bà mình vừa khóc vừa dậm chân. Bà cụ kia ngồi xổm xuống dỗ cháu mình không ngừng, mãi không dỗ được đành phải bỏ tiền mua kem.

Còn người gây chuyện đã đi lâu rồi.

Đến giờ ăn trưa, Nam Thu Thời đến cửa ủy ban cách mạng, cô muốn tìm Hồng Mai, chuyện hôm đó còn chưa nói với chị ấy, mấy ngày nay bận rộn vụ của Trần Cường vẫn chưa có thời gian nói cho chị ấy biết.

Nam Thu Thời đến chỗ bảo vệ, hỏi ông lão gác cổng: “Ông ơi, cháu muốn tìm đồng chí Hồng Mai, chị ấy có ở đây không?”

Có lẽ vì có người quen làm việc ở đây nên Nam Thu Thời cảm thấy vững tâm hơn, không còn sợ chỗ này, chỉ có chút ngượng ngùng.

“Cô tìm đồng chí Vu Hồng Mai à, đợi một chút nhé, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, sắp ra đấy.”

“Vâng, cảm ơn ông.”

Nam Thu Thời đứng dưới gốc cây ngoài cổng một lát, trong sân có vài người lần lượt đi ra.

Từ xa nhìn thấy Vu Hồng Mai tinh thần phấn chấn bước ra, cô nhón chân vẫy tay, không còn cách nào, ai bảo cô chỉ cao một mét sáu.

Không giơ tay dễ bị người khác chắn mất.

“Chị Hồng Mai ~ Chị Hồng Mai ~”