Chương 479: Vùng đất Tự Do

Hai con của Tài và Emily sống cùng với mẹ trong lâu đài, mỗi đứa có một phòng riêng diện tích cực lớn, rộng bằng bốn lần phòng ngủ thông thường với rất nhiều đồ chơi.

Quintus ban cho Long danh vị Hoàng tử, được quyền kế vị Ngai Vàng một khi gã chết đi. Lại ban cho Trang danh vị Công chúa, có thu nhập riêng trích thẳng từ ngân khố quốc gia.

Quyền thừa kế dành cho Long hiển nhiên chỉ là một thủ đoạn tâm lý, vì cái chết của Quintus sẽ đánh dấu chấm hết cho lịch sử nhân loại, Long cùng tất cả những người khác cũng phải chết theo. Gã làm vậy chỉ để làm vui lòng Emily Hà và làm giảm sự chống đối của bọn trẻ.

Quintus thu hết ảnh của Tài, đốt đi.

Lúc Emily Hà vào phòng, thấy Long đang lúi húi vẽ tranh.

Cô lại gần, nhận ra rằng thằng bé đang vẽ bố. Nó vẽ khá giống và có hồn, vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Cô ngồi bên cạnh, xem con vẽ tranh.

Long lớn hơn trước nhiều, dáng vẻ phổng phao, hàng ngày không đến trường mà có gia sư đến kèm cặp riêng. Bản thân Emily Hà cũng dậy học cho con.

Long vẽ phần khung tranh rồi, bắt đầu chuyển sang tô màu.

Nó quay sang nhìn mẹ, dáng vẻ dò hỏi.

Emily Hà nói với vẻ khích lệ:

- Con vẽ đẹp đấy. Con trai mẹ thật có tài.

- Quintus bảo rằng một hoàng tử không nên tốn thời gian vẽ tranh mà nên dành tâm trí cho việc quốc gia đại sự.

- Con nghĩ sao về câu nói ấy?

- Con thấy câu ấy đúng.

- Con nghĩ Quintus đã nói đúng?

- Con nghĩ vậy. Nên khi nào trưởng thành con sẽ trốn đến Absaroka và tham gia lực lượng kháng chiến. Con sẽ đánh bại hắn trên chiến trường để trả thù cho bố.

- Vậy còn mẹ và em gái con thì sao?

- Quintus yêu mẹ lắm. Hắn sẽ không làm gì mẹ đâu, chỉ tức giận một chút mà thôi.

Emily Hà không nói gì.

- Mẹ, sao mẹ không bỏ trốn cùng với bố?

- Mẹ không thể bỏ các con lại được.

- Ngay cả như vậy thì mẹ vẫn nên bỏ trốn cùng với bố. Mẹ đã làm cho bố đau lòng.

- Mẹ biết. Nhưng mẹ có thể giúp cho bố con nhiều hơn bằng cách ở lại đây.

- Để làm gì? – Long đập mạnh cái bút chì xuống bàn làm nó gãy đôi. – Những thủ đoạn hèn hạ ấy thì có ý nghĩa gì? Chúng ta đã đánh mất danh dự rồi.

Emily Hà vẫn hết sức bình tĩnh:

- Con chọn danh dự thay vì chiến thắng, nhưng con không biết rằng người chiến thắng cuối cùng sẽ lại có được tất cả danh dự mà anh ta cần.

- Không phải như vậy. Mà ngay cả nếu như vậy, đây là con đang giả sử, ngay cả nếu như mẹ nói đúng, thì cách làm của mẹ vẫn không giúp ích gì được cho bố. Mẹ đã làm gia đình này mất danh dự trong khi cuối cùng vẫn thua cuộc. Thật là nhục nhã. Mẹ đã bao giờ nghĩ đến việc đó chưa?

- Mẹ đã nghĩ đến rồi.

- Và mẹ vẫn làm?

- Bởi vì đó là điều tốt nhất mà mẹ có thể làm được. Mẹ tin rằng con đường mẹ đi là hợp lý nhất. Đó là một con đường không dễ dàng. Nếu mẹ thua, mẹ sẽ mất tất cả. Nhưng mẹ chấp nhận điều đó. Và bố con, vì các con, và vì nhân dân của chúng ta. Sự hy sinh của mẹ chẳng bõ bèn gì so với sự mất mát của Vùng đất Tự Do. Phải có người chấp nhận đi trên con đường khó khăn để đạt đến chiến thắng cuối cùng.

Long tức giận quay mặt đi. Nó tiếp tục vẽ tranh.

Trong bức tranh của nó, Tài cưỡi trên lưng thần mã Mặt Trời Đen, tay trái cầm Huyết Long giơ cao lên trời. Long và Trang cưỡi ngựa đứng bên cạnh, đằng sau là hàng triệu quân sĩ đen đặc như kiến.

Trong bức tranh này không có Emily Hà.

Cô nhận ra điều đó, nhưng không mở miệng thắc mắc.

Cô bước ra khỏi phòng, những bước chân nhẹ nhàng và uyển chuyển như bước chân của loài mèo.

Trên Vùng đất Tự Do, đâu đâu cũng xua đuổi cô. Mọi người đều muốn tránh cô thật xa. Thật nực cười khi người duy nhất chào đón cô, giành thời gian cho cô, luôn tìm cách vỗ về, cưng chiều, an ủi cô cũng là kẻ thù số một của cô, người mà cô đang âm thầm tìm cách chống lại.

Trái tim cô rỉ máu, nhưng cô giữ lại nỗi đau đó trong lòng, không để cho ai biết.

Vào lúc này cô là người cô độc nhất thế giới. Ngay cả cô cũng tự ghét chính mình.

Cô là nữ hoàng của vương quốc, danh vị này Quintus ban cho cô. Vầng hào quang lấp lánh trên đầu không mang lại vinh quang mà chỉ thu hút lòng thù hận.

Khó khăn, cay đắng là vậy, nhưng chưa bao giờ cô hoài nghi về lựa chọn của mình. Cô là người kiên định nhất trong số những người kiên định, là đối thủ lớn nhất và nguy hiểm nhất cho những người mà cô xác định là kẻ thù, và là đồng minh lớn nhất và giá trị nhất cho những người mà cô xác định là bạn bè.

Cô đã quyết định hy sinh danh dự của mình vì Tài, biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ trở lại.

Một ngày nào đó, sự hy sinh của cô sẽ trở thành đánh giá.