Chương 28: Vùng đất Tự Do

Con người là một sinh vật nặng tính bầy đàn, nghĩa là họ có xu hướng làm theo những gì đám đông làm.

Một con người rất tốt cũng có thể trở nên tha hóa khi bị đặt trong một đám đông tha hóa. Tương tự, một con người rất điềm tĩnh cũng có thể trở nên mất bình tĩnh và hành động một cách ngu xuẩn khi bầu không khí xung quanh họ trở nên điên loạn.

Đã có nhiều công trình khoa học nghiên cứu về vấn đề này. Tựu chung lại là chỉ những nhân vật cực kỳ ưu tú và bản lĩnh mới có thể bơi ngược dòng chảy và nhìn thấy những gì mà tập thể không nhìn thấy.

Đáng tiếc rằng trong số bốn mươi hai sát thủ của nhóm Con Chó ngày hôm đó (chính xác là bốn mươi người vì hai người đã chết), không ai là nhân vật xuất chúng. Bốn nhân vật cừ khôi nhất của băng Con Chó đều đã bị bắt giữ, còn lại chỉ là một đám giết người thì nhanh chứ tư duy chỉ dừng lại ở mức trung bình mà thôi.

Bốn mươi tên sát nhân chuyên nghiệp này rơi vào cơn hoảng loạn và bắt đầu tàn sát lẫn nhau. Trong đầu chúng nổi lên ý nghĩ rằng nếu mình không ra tay trước thì rất có thể mình chính là nạn nhân tiếp theo. Hình ảnh hai con dao găm như được phóng ra từ Địa Ngục đã gây cho chúng ấn tượng sâu sắc.

Làm thế nào trong nhóm chúng ta lại có sát thủ tài năng như vậy? Lẽ ra thằng khốn kiếp ấy phải thuộc về một tổ chức rất lớn mới đúng chứ?

Mọi người đều nghĩ đến điều đó. Tài năng cỡ này không thể thuộc về băng Con Chó. Chúng ta không có phúc phần như vậy.

Một vài người thông minh chém dứ dứ mấy đường để tìm cách lùi ra cánh cửa ra vào. Chúng chợt nhận ra rằng cánh cửa đã bị chặn lại … từ bên ngoài.

Thông tin ấy đến như quả bom.

Vào lúc này thì không ai còn nghi ngờ gì nữa. Họ đã bị rơi vào bẫy. Giống như cá nằm trên thớt chờ mổ thịt. Đây đã không còn là cuộc truy lùng tên phản bội mà trên thực tế là một âm mưu khủng khiếp của một băng nhóm khác nhằm xóa sổ tất cả bọn họ. Kế hoạch của chúng tỉ mỉ, khoa học và thông minh đến mức nó giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn là một âm mưu sát nhân. Trí óc của kẻ vạch ra âm mưu này vượt trên bọn họ rất xa, và nếu hắn với kẻ phóng dao là một thì thật không còn gì để nói nữa.

Lúc tất cả nhận thức được điều ấy, bầu không khí trong căn phòng bỗng thay đổi.

Trước đó mọi người đều hò hét rất ghê nhưng hầu như chỉ mang tính hù dọa, không ai thực sự ra tay giết người, nhưng kể từ khi biết rằng cánh cửa ra vào đã bị khóa thì những âm thanh hò hét bỗng biến mất, thay vào đó là sự im lặng. Sự im lặng của chết chóc.

Họ biết rằng họ chỉ có thể sống sót bước ra khỏi đây nếu là người cuối cùng còn sống. Điều đó hiển nhiên đến nỗi không còn gì để nghi ngờ hay suy nghĩ thêm.

Những đôi mắt chuyển từ trạng thái hoang mang sang hoang dại. Tất cả đều hóa thành những con thú khát máu, đó là cách duy nhất để giúp họ sống sót. Đó là con đường sống duy nhất.

Máu bắt đầu bắn ra tung tóe. Những thân người ngã xuống.

Rất nhanh, cái chết lan tràn.

Căn phòng sặc lên mùi tanh. Ban đầu nó rất đậm và nồng nặc, nhưng sau một lúc thì chẳng còn ai ngửi thấy gì nữa, chỉ còn lại những bóng dao loang loáng ập đến bên người từ mọi hướng.

Đây là cuộc chém giết chưa từng xảy ra. Cuộc chém giết không phân biệt kẻ thù, đồng đội, người quen, chỉ nhắm đến một mục tiêu duy nhất là giết hết những người xung quanh.

Tình cảnh thật kinh khủng. Mọi thủ thuật, kỹ năng mà những sát thủ đã rèn luyện trong suốt nhiều năm đều trở nên vô nghĩa. Họ đã quen với nghệ thuật ẩn nấp và che giấu, nhưng lần này họ bị buộc phải bước ra ánh sáng và trở thành các đấu sĩ.

Khi số lượng thành viên băng Con Chó giảm đi một nửa, những người còn lại bỗng nhận ra một điều.

Họ nhìn thấy một thằng bé đang giết người nhoay nhoáy. Thằng nhóc con chắc chưa đến mười tám tuổi hễ đi đến đâu là người đổ rạp như cây lúa bị chặt ngang thân đến đấy.

Thằng nhóc con mặc áo màu xanh. Nó là người duy nhất trong căn phòng này chẳng những không cao mà còn không mặc áo màu đen, cũng vì thế mà ngay từ đầu đã thoát được tầm ngắm của đa số.

Một ý nghĩ như điện xẹt lướt qua đầu những người còn sống. Là Nó. Chính Nó. Tên phản bội. Kẻ đã sắp đặt tất cả những chuyện này.

Những tiếng hét một lần nữa vang lên, kêu gọi anh em trong băng ngừng tay để cùng quay sang tấn công thằng nhóc.

Thằng nhóc ấy là Tài. Mọi chuyện cho đến nay đã diễn ra y như mong muốn của hắn. Quân số của đối phương đã chết mất một nửa, những kẻ còn sống cũng bị thương la liệt.

Nhưng hai mươi người còn lại không phải là chuyện đùa, chúng đã tự chứng minh mình chính là những nhân vật xuất sắc nhất và giàu kinh nghiệm nhất của băng Con Chó. Ngay cả khi bị thương chúng vẫn hết sức nguy hiểm.

Một chống hai mươi, cuộc đấu về lý thuyết là không có cửa thắng.