Chương 22: Vùng đất Tự Do

Sang ngày thứ sáu, có tiếng gõ cửa Hang Sói.

Brian hỏi vọng ra:

- Ai đó?

Người bên ngoài đáp:

- Chúng tôi là người của ông Dominic. Ông Dominic sai chúng tôi đến đây bàn chuyện làm ăn.

Đợi chút để tôi đi thông báo.

Lúc Brian vào báo, Tài chỉ gật đầu.

Aleksei tỏ ra khó hiểu:

- Không định cho chúng nó vào sao?

- Có chứ. Nhưng cứ để chúng đợi bên ngoài một lát đã. Này Aleksei, theo mày thì Dominic muốn bàn chuyện gì với chúng ta?

Aleksei nhún vai:

- Tôi không biết, có lẽ gã sẽ hỏi ta có nhu cầu mua thằng bé nào không?

- Thật ư? Tao không nghĩ vậy đâu. Nuôi một đứa trẻ rất tốn kém và mất thời gian, không phù hợp với một tổ chức siêu nhỏ, những tổ chức như chúng ta cần kết quả ngay, vì thế mà người thích hợp nhất với chúng ta là những người đàn ông trưởng thành và giàu kinh nghiệm. Một đứa trẻ sẽ giúp được gì ngoài việc trở thành gánh nặng? Tất nhiên Dominic phải hiểu điều này chứ. Gã không nghĩ rằng chúng ta có thể trở thành khách hàng của hắn, vậy thì gã sai người đến đây làm gì?

Aleksei lại nhún vai.

- Nghĩ đi, Aleksei. Dominic là trùm buôn người, nhưng gã không có chút hy vọng nào bán được người cho chúng ta, vậy gã gửi tay chân đến đây gặp ta làm gì? Chỉ có thể có một khả năng duy nhất mà thôi. Gã hy vọng ta sẽ không phá hoại công việc kinh doanh của hắn. Người của gã đến đây không mang theo lời mời chào mà là một sự dằn mặt. Gã sẽ bảo rằng ta làm gì thì làm đừng có đụng đến hệ thống mà gã đã cất công dựng nên. Chính vì thế mà Dominic không đích thân đến đây mà chỉ cử người của gã đến. Chuyện đó tất yếu sẽ diễn ra như vậy. Nhưng chúng ta sẽ làm gã bất ngờ. Được rồi, Brian, mày mở cửa cho bọn chúng vào đi.

Brian mở cửa. Một nhóm bốn thằng bước vào. Chúng không có vẻ ngoài của một sát thủ mà trông giống dân kinh doanh hơn.

Thằng đứng đầu nở nụ cười khi nhìn thấy Tài.

- Anh là Trần Tuấn Tài?

Tài gật đầu. Hắn vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng lên.

- Thật hân hạnh. Tôi là Joaquin. Cứ gọi tôi là Joaquin. Tôi được Dominic cử đến đây để gửi cho anh một thông điệp.

- Nói đi.

Lúc này cả bốn người bên phía Joaquin đều đang đứng còn Tài vẫn đang ngồi, tạo thành một cảnh tượng hết sức trịch thượng. Joaquin đã bắt đầu tỏ ra khó chịu, nhưng kinh nghiệm sống dạy gã rằng chớ có tỏ vẻ tinh tướng khi đang ở trên đất đối phương, thế nên gã vẫn giữ nụ cười trên môi.

- Chúng tôi biết rằng các anh là tổ chức sát thủ mới. Con Giun Bé Tí, đúng không? Một cái tên rất thú vị. Không rõ các anh có biết không, nhưng chúng tôi là những người buôn bán, chúng tôi có mạng lưới buôn người ở khu này, và chúng tôi hy vọng rằng chúng ta có thể cùng tồn tại hòa bình. Cho dù các anh có làm gì đi nữa, xin đừng làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung.

Aleksei mặt không đổi sắc, nhưng trong bụng đã phục lăn tầm nhìn của thủ lĩnh. Tài đọc vị đối phương ngay cả trước khi chúng mở mồm ra nói câu đầu tiên.

Tài cười nhạt.

- Làm thế nào để chúng tôi không làm ảnh hưởng đến công việc của các bạn?

- Dễ lắm. Chúng tôi có khu tập kết gần đây, trên phố Phong Lan.

- Địa chỉ là gì?

30 phố Phong Lan. Nhờ các anh tránh chỗ đấy ra. Thêm vào đó, chúng tôi có vài người đại diện mà nếu chẳng may ai đó nhờ các anh ra tay hạ sát thì mong các anh hãy từ chối. Đây là danh sách của những người này. Tất nhiên là thêm cả bốn anh em chúng tôi nữa. Chuyện đơn giản như vậy thôi.

Tài tiếp nhận danh sách các nhân vật đại diện từ tay Joaquin, xem xét thật kỹ rồi hỏi.

- Joaquin, công việc của các anh kiếm khá chứ?

Joaquin cười lớn.

- Cũng khá. Khách hàng của chúng tôi là những nhân vật rất giàu có và cao cấp.

Làm sao Tài lại không nhận ra hàm ý trong câu nói của đối phương? Rõ ràng thằng cha gian manh này đang bảo rằng tao có hậu thuẫn rất mạnh nên hãy cẩn thận từng hành động của chúng mày.

- Các anh phải cử người đến gặp từng tổ chức sát thủ như thế này à?

- Đúng vậy, hơi phiền phức nhưng cũng bõ công.

- Tôi không cho rằng các tổ chức lớn lại muốn nói chuyện với các anh.

- Anh nhầm đấy. Họ chính là đối tượng khách hàng quan trọng nhất với chúng tôi. Các anh biết băng Con Chó không? Băng đó là khách hàng ruột của chúng tôi, năm ngoái chúng tôi bán được gần mười người cho họ.

Tài liếc nhìn Aleksei. Gã lập tức giải đáp:

- Con Chó có khoảng sáu mươi thành viên.

- Là băng cỡ trung à?

- Còn xa mới được gọi là băng cỡ trung, nhưng cũng hơn đứt bọn Con Gà Con rồi.

- Chúng có mỗi sáu mươi người mà mua tận mười người, để làm gì?

Joaquin cảm thấy hơi kỳ quái khi Tài cứ hỏi mãi những chuyện không liên quan, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:

- Họ muốn vươn lên thành băng tầm trung nên phải tích cực tuyển mộ thêm thành viên. Càng đông người càng có vị thế. Các băng khác gặp khó khăn về tiền bạc chứ băng này thì không. Tiền với họ chỉ là lá mít thôi.

- Tôi hiểu rồi. Có đối tác làm ăn như vậy thì còn sợ gì nữa.

Joaquin mỉm cười. Nụ cười của gã rất gượng ép.

Ở thằng bé này có điều gì đó làm gã không cảm thấy thoải mái mỗi khi trò chuyện.