"Xem nào theo chỉ dẫn thì đi hương tây nam, nơi xuất hiện khu vực có đất màu đỏ. A kia rồi!". Trần Ngọc Minh vội thu lại tờ hướng dẫn vào trong túi, sau đó tìm một chỗ núp lùm. Quan sát động thái ở khu vực có bãi đất màu đỏ trước mặt.
Đành chờ đợi vậy.
Sau nhiều lần làm nhiệm vụ chờ đợi con mồi các kiểu, hắn cũng đã học được cách nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.
Ngay lúc này trong bộ hồ sơ nhân vật. Một vực kỹ mới cũng được hình thành.
[Tiến Hành Bổ Xung: + Kiên Nhẫn lv.1]
Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng.
Lục cục...
Ra rồi!
Trần Ngọc Minh nhìn thấy tại một chỗ trống, từ dưới lòng đất đang chồi lên từ từ. Hắn liền mong chờ, quan sát càng thêm kỹ càng.
Cục.
Cuối cùng mặt đất cũng bị phá ra một lỗ, từ trong cái lỗ đó đi lên hình dáng một con thằn lằn bốn chân, hình dạng có gai nhọn, sắc màu nâu đỏ....
Đúng là nó rồi, theo mô tả trong tờ hướng dẫn!
Trần Ngọc Minh không vội vàng ra tay, mà vẫn tiếp tục quan sát. Vì theo thông tin có được loài này có tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa khả năng giỏi nhất của nó chính là độn thổ. Bắt cứ lúc nào gặp nguy hiểm, nó đều dùng kỹ năng này để chạy trốn. Vậy nên phải chờ đợi thời cơ.
Theo như thông tin mình có thì loài này là một loài sống theo bầy đàn. Vậy thì...
Trần Ngọc Minh quan sát một lúc thì thấy nó đi lấy thức ăn, rồi tiếp tục chui về cái lỗ lúc nãy. Sau đó cái lỗ cũng bị lắp lại!
Thông minh như vậy!
Trần Ngọc Minh bắt đầu tiến hành kế hoạch mình đã nghĩ ra trước đó.
Đầu tiên hắn lấy ra một bịt chứa hạt tio, mà bản thân đã tốn 150 điểm để mua.
Sau đó thì Trần Ngọc Minh lấy ra một cái khăn nhỏ. Đây không phải khăn thường, đây là cái khăn có dính độc của cây Tử Liệt.
Từ lần trước sau khi Trần Ngọc Minh lấy được cành cây, của cây Tử Liệt. Ngoài lá cây có thể làm nguyên liệu, phần cành cây còn có thể làm chất độc tê liệt.
Vốn dĩ hắn định dùng cành cây chứa độc này để đối phó với Lâm Đại Cường, không ngờ nó còn có thể dùng đến cho việc này.
Vừa nãy Trần Ngọc Minh đã lấy khăn căn thận, nhúng vào chất dịch màu tím sệt bên trong ruột phần cành. Dù chỉ một chút nhưng khả năng tê liệt được miêu tả rất mạnh. Đủ khiến cho một con người không thể cử động trong hơn 10 tiếng...
Sau đó hắn cẩn thận tỉ mỉ dùng khăn lau nhẹ, lên những hạt tio có khích thước bằng một đốt tay út.
Thời gian trôi qua thêm nửa tiếng, hắn cuối cùng cũng xong xuôi.
Ngay sau đó hắn liền ném đống hạt tio, rải rác khắp khu đất đỏ.
Cầu mong cho nó có tác dụng, nếu không 150 điểm mình bỏ ra đúng là hao phí.
Quả nhiên!
Sau một lúc.
Cục.
Cục
Cục.
....
Vô số con thằn lằn đất Matio bắt đầu đào đất chui lên mặt đất. Bọn nó sau khi nhìn thấy thì không ăn vội, mà bắt đầu ngửi ngửi ngửi.
Đệt! Thông minh đến vậy ư. Trần Ngọc Minh lúc này có chút lo sợ, cũng không ngờ đám thằn lằn này thông minh đến thế.
Đột nhiên lúc này một con thằn lằn dũng cảm tiến tới ăn hạt tio vào miệng, cả đám thằn lằn nhìn thấy con đầu tiên ăn ngon miệng. Hơn nữa con đó sau khi ăn xong liền tiếp tục thêm mấy hạt. Đám thằn lằn cũng bắt đầu mất cảnh giác, mà bắt đầu ăn những hạt tio trước mắt mình.
Trần Ngọc Minh trốn một góc nhìn thấy, liền vui mừng. Hắn lúc này nhìn còn thằn khai màn kia liền cảm kích.
Hay lắm anh bạn.
Chờ đã, sau khi ăn không phải tê liệt ngay sao?
Không lẽ tụi nó kháng độc!!!?
Trần Ngọc Minh đột nhiên hoảng hốt.
Hay nhân lúc này ra tay?
Đang tự kỷ lảm nhảm một mình, đột nhiên tiếng hét của một con thằn lằn chuyền đến.
Koạt!!!
Theo sau tiếng rên la của vô số con thằn lằn khác.
koạt!
Koạt!
Koạt!
Koạt!
.....
Có tác dụng rồi?!
Ngay sau hắn nhìn thấy đám thằn lằn thân hình đột nhiên co cứng, tất cả nằm yên dưới đất. Không nhúc nhích chút nào nữa, chỉ là bọn chúng vẫn la hét...
Ra là vậy, dù thân thể tê liệt nhưng vẫn mở miệng được.
Đến lúc rồi!
Nhân thời gian này Trần Ngọc Minh chạy ra, tay phía sau nắm chặt con dao. Sau đó mỗi lần gặp một con, đều bổ một nhát thật sâu trên người nó.
Koạt...
Tiếng kêu rên cũng dần yếu đi, cuối cùng chỉ còn lại yên lặng.
Thông báo đồng thời liên tục vang lên.
[1/41]
[2/41]
....
[29/41]
....
[50/41]
....
Con số vẫn không ngừng tân lên.
Koạt...
Sau một lúc con cuối cùng cũng ra đi.
[67/41]
"Ha ha ha cứ như thế này, kiếm hơn 5000 điểm trong vòng bảy ngày, không phải là không thể!"
Trần Ngọc Minh lau đi vết máu trên mặt, con dao lúc này cũng nhuốm đầy máu. Cảm giác tội lỗi do dự lúc trước, cũng đã biến mất!
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ]
[Có muốn: Tiếp Tục/Dùng Lại]
Nhìn thấy hai thông báo này Trần Ngọc Minh cũng không do dự mà bấm tiếp tục.
"Hư hư cái bug này, ngu mới bỏ qua"
Sau một lúc nghĩ ngơi, hắn tiếp tục là như phương thức cũ tìm kiếm một nơi đất đỏ...
Thời gian cứ như vậy trôi qua một ngày.
Sau khi kết thúc.
Trần Ngọc Minh vác vẻ mặt chán nản trở về nhà.
"Haiz cứ tưởng gì, không ở đây chỉ có mấy khu đất đỏ". Ủ rủ một hồi hắn vội ngước đầu lên xem, bảng nhiệm vụ.
[106/41]
Cả ngày nay hắn điên cuồng tìm kiếm những khu vực có đất đỏ, hay những chỗ mà thằn lằn đất Matio hay sinh sống. Kết quả đi loanh quanh chỉ tìm được có một hai nơi....
"Bỏ đi nhận phần thường vậy"
•••
[Hoàn tất nhiệm vụ: Truy diệt lượng lớn thằn lằn Matio
Tổng kết: bạn đã hoàn thành tiêu diệt trên 40 con, (106 con)
[Đang tính toán~~~]
[Hoàn Tất Tính Toán]
[Bạn đã nhận được 1060 điểm]
"Hay lắm, giờ thì chuẩn bị thôi". Trần Ngọc Minh bắt đầu trở nên vui vẻ trở lại, từng bước tiến thẳng đến khu an toàn.
Trên đường hắn nhìn dòng người đi lại, hết sức náo nhiệt hai bên. Trong đó có vài kẻ còn mở quầy bán hàng, ở hai bên con đường.
Những người này bán chính là các vật phẩm, cùng với nguyên liệu cho những người cần đến trong nhiệm vụ. Đường nhiên tiền tệ trao đổi ở đây, chính là điểm.
Mới có vài ngày, họ đã thích nghi với mở hàng buôn bán rồi. Đúng là nhanh thật.
Trên đoạn đường tiến về phòng ngủ, Trần Ngọc Minh tò mò đưa ánh mắt nhìn đống hàng đang bán kia. Xem xem đám người kia rốt cuộc bán cái gì, mình có nên học theo không...
Đi thêm nữa đoạn, sắc mặt Trần Ngọc Minh đột nhiên biến sắc.
Sao người đó lại...
Chạm mặt với hắn lúc này không ai khác chính là Lâm Đại Cường. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có hai người, một cô gái và một tên thanh niên.
Trần Ngọc Minh kinh ngạc không phải là nhìn thấy Lâm Đại Cường, mà chính là nhìn thấy cô gái kia!
Cô ta không phải cùng nhóm ba người với tên đẹp trai, đã gặp ở khu vực có cây Tử Liệt sao!?
Thôi xong! Nếu lỡ ba tên đó biết mình ăn trộm quả tím, bọn chúng chắc sẽ xé mình ra!
Trần Ngọc Minh nhìn thấy bọn họ còn đang nói chuyện với nhau. Không chú ý đến mình, hắn liền nhân cơ hội quay người, bước từng bước nhanh về phía trước.
Tuy nhiên...
"Kia kìa, Hoàng Anh! Ông đi đâu đó?". Từ phía sau tiếng của Lâm Đại Cường đột nhiên chuyền đến.
Thôi xong thật....
Hết cách hắn chỉ đành quay người tiến tới, nét mặt cũng biến đổi trở nên lương thiện....
"A, xin chào". Sau khi tiến tới hắn liền nở ra một nụ cười thân thiện.
"Xin chào, anh Cường đây là...". Cô gái bên cạnh chào hỏi, sau đó thì thắc mắc quay đầu nhìn Lâm Đại Cường.
"A ha ha người này chính là Hoàng Anh, là người cùng nhóm với tôi. Cũng là người tôi đã kể, trong nhiệm vụ lấy lá của cây Tử Liệt đó". Lâm Đại Cường vội tiến tới, khoát tay lên vai hắn, bộ dáng rất thân thiết.
Thôi xong! Tên ngu này kể hết về chuyện của cây Tử Liệt rồi. Không biết cô ta cùng với hai tên kia có nghi ngờ mình hay không?
Ngay sau đó Trần Ngọc Minh chỉ giả vờ, nhìn hai người cười.
Phải mau chóng rời khỏi đây!
Trần Ngọc Minh ngay sau liền tìm một lý do để rời đi. "Ây chết, quên mất". Hắn giả vờ như bản thân đột nhiên nhớ đến gì đó.
Lâm Đại Cường nghi hoặc hỏi.
"Có chuyện gì thế?"
"A, tôi đột nhiên nhớ ra có một chuyện gấp cần phải giải quyết nhanh". Tiếp theo hắn liền quay qua hướng thẳng về phòng đi luôn, không có chần chờ đứng lại nói gì thêm.
"Ê, này...". Lâm Đại Cường phía sau nhìn thấy hắn rời đi nhanh chóng, định lên tiếng gọi lại. Nhưng thanh niên họ Trần đi ngày một nhanh, còn không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái.
Trở về phong Trần Ngọc Minh bắt đầu tính toán. Sau đó hắn vội bày ra nhưng thứ mình có thể dùng.
Một cành cây chứa độc dịch của cây Tử Liệt, Một bịt khăn giấy. Ba trai nước, một ít đồ ăn khô...
Vực kỹ có thể sử dụng thì: Đọc lv.3, Tử Năng Tích Hợp lv.1, Kiên Nhẫn lv.1, còn về Chơi game lv.5 thì....thôi bỏ đi.
Sau khi xem bảng thông tin vực kỹ, hắn liền xem vật phẩm: một con dao ngắn, một túi không gian 10m².
"Không được nhìn thế nào cũng thấy không ổn. Phải rồi xem thử mình có nhiêu điểm rồi". Trần Ngọc Minh lập tức triệu hồi ra số điểm của mình.
[Số điểm hiện tại: 1110 điểm]
1110 điểm! Vậy nên mua gì nhỉ? Kỹ năng? Vũ Khí? Độc!?
Trong đầu hắn lúc này chỉ loanh quanh có ba thứ đó. Sau khi suy nghĩ một lúc hắn liền triệu hoán: Gian Trao Đổi.
....
Sau một lúc mày mò tìm kiếm những thứ cần thiết.
Đây rồi! Chính là nó.