Màn đêm bắt đầu buôn xuống, ngôi sao trên trời cũng dần hiện ra, bầu trời đêm nay nhuộm đỏ màu của máu.
Trần Ngọc Minh ngồi trên ghế, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. "Đây là trăng máu à?"
Nhìn ngắm bầu trời, bất giác hắn lại liếc đến khu rừng phía xa xa.
"Vào ban đêm khi 'ngôi sao của máu' lên cao. Những loại quái vật sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng?" Trần Ngọc Minh sở dĩ biết được thông tin này, là vì khi ra ngoài thăm quan. Hắn 'Vô tình' biết được, có một đám người chạy loanh quanh trong rừng. Thế là bị đám quái vật trong trạng thái điên loạn, truy đuổi gắt gao.
Cũng may có vài tên chạy kịp vào khu an toàn, vậy nên mới may mắn sóng sót...
Suy nghĩ một lát, hắn bắt đầu rời khỏi cái ghế chuẩn bị tập luyện. Dù sao trong thế giới này muốn sinh tồn phải có sức mạnh, mà hắn với một cái thân ốm nhách đó có thể gắng gượng được bao lâu? Vậy nên Trần Ngọc Minh mới bắt đầu luyện tập, nâng cao sức khỏe chính là tăng khả năng sống sót!
Đầu tiên là Hít đất 100 cái, Squats liên tục 100 cái, bật nhảy 100 cái, gập bụng 100 cái, chạy bộ 10 km.
Uhmm, đây là những gì hắn nghỉ ra khi nói đến luyện tập. "Không biết luyện tập như vậy, mình có bị hói không nhở?"
"Chắc lần sao mình phải hỏi người có kinh nghiệm, về việc này rồi..."
Sau đó hắn bắt tay vào luyện tập nâng cao sức lực.
"Được rồi làm nào"
Trần Ngọc Minh nhớ lại từng tư thế mình đã coi trên mạng, sau đó bắt đầu với bài tập hít đất.
"1"
"2"
"3"
"4"
"Uh? Hình như không khó, như đã nghĩ!"
....
Tập được một lúc, Trần Ngọc Minh đột nhiên có chút hối hận khi nói nó dễ. Lúc này trên người hắn, nhất là phần tay đã mệt mỏi nhả nhừ, mỗi khi chống lên là không kiềm được rung lắc dữ dội.
"2...28"
Bụp một tiếng, hắn nằm úp mặt dưới sàn thở hồng hộc. Mặc dù nhứt mỏi, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân không đủ sức mạnh sẽ bị đào thải.
Nghĩ như vậy, hắn lấy lại tinh thần. Xoay người chống tay, tiếp tục việc đang làm dở chừng. Dù cho cánh tay nhứt mỏi, đau đớn hắn vẫn cố tiếp tục.
....
"5.....51"
Hộc hộc hộc, tới đây hắn liền dừng lại nghỉ ngơi một chút. Mà cũng lúc này một dòng thông báo hiện lên.
[Thể chất + 0,001]
"Hử? Thể chất cộng 0,001. Tập như vậy mà mới cộng được chút ít..." Trần Ngọc Minh nghĩ đến gì đó lập tức.
[Kích Hoạt Cửa Sổ Nhân Vật]
► Tên: Trần Ngọc Minh
► Số Tuổi: 22
► Cấp Bậc: 1
► Năng Lực Đặc Biệt: Đôi Mắt Phân Biệt Thiện Ác (Đệm)
►Vực Kỹ: Chơi game lv.5, đọc lv. 3, quan sát lv.1,...
► Tổng Chỉ Số: Sức mạnh 8, thể chất 7(+0,001), sức lực 8, nhanh nhẹn 9, trí lực 10, năng lượng(Chưa rõ) 0.
► Điểm chỉ số phân bổ: 0
►►▶Đánh giá: Cấp F( Vô dụng)
"Ô thật sự là có cộng, hơn còn thêm kỹ năng quan sát. Tốt, như vậy coi như khởi đầu tốt" Nhìn thấy trạng thái bản thân khá lên, dù chỉ 'chút ít', Nhưng điều này vẫn làm hắn lấy lại tinh thần tiếp tục cố gắng thêm.
"5.....5...52"
5....5........53"
....
Sau thời một khoảng thời gian hắn tiếp tục tập cái bài tập khác.
[ Sức lực + 0,001]
[Nhanh nhẹn + 0,001]
[Sức lực + 0,001]
[ Thể chất + 0,001]
.....
"Này nhìn kìa một tên điên, ban đêm lại đi chạy bộ..."
"Ừm nơi này mười phần nguy hiểm. Nhất là ban đêm quái vậy càng thêm cuồng loạn, vậy mà giờ lại đi tập chạy bộ. Đúng là không sợ chết"
Vài người nhìn thấy một thanh niên đang mồ hôi đầy mình, điên cuồng chạy bộ vào buổi tối không khỏi bàn tán.
Trần Ngọc Minh mặc dù nghe thấy, nhưng hắn cũng không có để ý. Mặc dù ban đầu thì có, nhưng khi nghĩ đến bản thân mạnh lên sẽ có thêm phần trăm sống sót. Điều này tạo ra nguồn động lực thôi thúc cho hắn, phải cố gắng hơn nữa!
Vừa chạy Trần Ngọc Minh vừa nhìn xem bản thân đã mạnh lên cỡ nào.
[Sức mạnh 8(+ 0,003), thể chất 7(+0,004), sức lực 8(0,004), nhanh nhẹn 9(0,001)]
Mặc dù vẫn ít, nhưng có còn hơn không.
Sao khi hắn tập xong cùng là lúc cơ thể mệt rã rời. Trần Ngọc Minh tấm rửa thay đồ xong, thì lê lết cái thân mệt mỏi tiếng đến trên giường.
Kẽo kẹt.
"Thật đúng là không dễ"
Sau đó bất giác lúc nào không hay, hắn đã thiếp đi.
[Đang tiến hành bổ sung chỉ số•••]
[Bổ sung chỉ số: 1 điểm tinh thần]
Sáng hôm sau, Trần Ngọc Minh như thường, tập luyện nâng cao thể chất trong phòng. Sau khi xong, thì ra ngoài thăm thám thính tình hình.
Theo như trước đó hắn cùng với Lâm Đại Cường bàn bạc, vào khoảng sáng trưa nay bắt đầu lập đội cùng nhau làm nhiệm vụ.
Mà thời điểm lúc sáng sớm này là thời điểm thích hợp, để Trần Ngọc Minh đi xem thử môi trường cùng với hoàn cảnh của nơi bản thân sẽ tới.
Trần Ngọc Minh cầm quyển sách trên tay, giơ cao lên nhìn rõ. "Để xem nào...,theo như bản đồ trong đây chỉ thì có vẻ là sắp đến"
Mặc dù các bộ phận trên cay Tử Liệt đều rất độc, nhưng trong đó phần lá cây là thứ duy nhất không có độc, hơn nữa bên trong lá cây còn chứa một chất quan trọng để tạo nên thuốc tăng cường.
Đi thêm mười lăm phút, Trần Ngọc Minh đột nhiên dừng bước. Trước mặt hắn lúc này là một khu mộ, tại đó có nhiều tấm bia, cùng với mấy ô đất nu lên...
"Theo ghi chép cây Tử Liệt sinh trưởng nơi có tử khí dầy đặc, xem ra cái màu tím kia chính là nó rồi!"
Trần Ngọc Minh nhìn lại miêu tả trong sách, rồi nhìn đến cái cây màu tím có hình thù kỳ lạ kia liền vui mừng trong lòng.
Mà đúng lúc này...
Sột soạt sột xoạt mấy tiếng, Trần Ngọc Minh nhìn thấy vài bụi cây ở trước đó rung lên.
"Có người!?"
Bản thân hắn lập tức trở nên cẩn trọng mà núp sau gốc cây, ngồi sát bụi rậm để che chắn đi bản thân.
Trần Ngọc Minh im lặng quan sát xem xem, người tới là ai.
Phía kia cách đó không xa, từ trong bụi rặm đi ra là ba người. Những người vừa nhìn thì giống tân binh, nhưng thái độ cùng với hành động lại không giống.
"Này, thật sự là nơi này?"
Trong nhóm ba người, một thanh niên răng hô có cái mỏ vên lên hỏi.
Thanh niên đẹp trái nhất, đứng chính giữa hai người gật đầu chắc nịch.
"Phải, tao nhớ rõ chính là nơi đây. mấy tuần trước quả tím của cây Tử Liệt vừa mới hình thành. Giờ đây có lẽ sắp chính đến nơi rồi. Chỉ cần chờ đến tối là sẽ trưởng thành...."
Cô gái mặt mày ưa nhìn, nằm trong nhóm ba người, nghe thế liền kinh ngạc. "Hả! Chẳng phải buổi tối sẽ có quái vật điên loạn ư?"
Thanh niên tỏ vẻ bình thản, bắt đầu giải thích.
"Phải rồi cô mới gia nhập, đương nhiên là không biết. Vào buổi tối quái thú đúng là sẽ rơi vào trạng thái điên loạn"
"Nhưng, sẽ có một vài nơi mà đám quái thú không dám xâm nhập. Nơi này chính là một trong số đó, còn về tại sao thì..."
Gã thanh niên ngập ngừng không có nói thêm gì nữa. Cô gái thấy thế cũng không dám hỏi nữa.
Mà cuộc đối thoại này, vừa hay bị Trần Ngọc Minh nghe thấy. "Quả tím? khu vực quái vật không dám xâm phạm?". Nắm bắt được vài thông tin, làm cho càng thêm hiểu rõ một chút nơi đây.
Sau đó tên thanh biên từng bước từng bước tiến gần đến cái cây màu tín to đùng, được đặt ở giữa những bia mộ.
Tuy nhiên vừa bước vào trong phạm vi 5m, cây Tử Liệt lập tức phản ứng.
"Hả? Cái cây kia di chuyển ư?" Trần Ngọc Minh núp phía xa nhìn thấy, càng thêm phần mới lạ.
Thiếu niên đẹp trai kia sau khi nhìn thấy cái cây nhút nhích liền cúi đầu xuống đất. "Uh, khoảng cách phạm vi 5-6m trở xuống"
Nói nhảm một hồi thiếu niên liền quay đâu ra lệnh.
"Mọi người nhớ trong phạm vi 6m đừng tiến vần hơn."
"Nếu vào sâu hơn cái cây sẽ coi làm xâm phạm lãnh địa, mà tấn công!"
"Được rồi làm theo kế hoạch đi"
Theo chỉ đạo của thanh niên, hai người cùng kia đồng loạt từ trong người lấy ra một lá cờ nhỏ kích thường tầm 20-30 cm.
Sau đó ba người như đã được lập sẵn kế hoạch, phân chia ra ba khu vực tạo thành hình tam giác bao quanh cây Tử Liệt.
Sau khi xong xuôi ba người liền tập trung lại, Thanh niên đẹp trai bắt đầu biểu diễn.
"Tốt, tiếp theo thì thiết lập kết giới"
Sau đó chỉ thấy hắn giơ hai tay ra: %##$##$.
Sau khi thần chú kết thúc, ba lá cờ được gắm ở ba khu vực khác nhau, bắt đầu phát quang. Tạo ra một ánh sáng màu xanh lan chói mắt bao chùm xung quanh.
Trần Ngọc Minh theo phản xạ cũng nhắm chặt mắt lại. Ngay lúc mở ra lần nữa, sắc mặt hắn liền trở nên kinh ngạc.
"Đây, đây là trận pháp kết giới trong mấy phim mình coi đây mà"
Phải!
Sau khi thanh niên kia triển phép, ba lá cờ lập tức được kết nối bởi màn hào quang, sau đó liền tạo ra lá chắn ngăn cách với bên ngoài.
Mà hiện tại, Trần Ngọc Minh cũng bị lá chắn đó ngăn cách với bên trong.
"Thật là, khúc quan trọng nhất lại không thấy"
Sau một lúc lâu chờ đợi không thấy gì xảy ra, Trần Ngọc Minh chầm chầm lùi lại, sau đó tránh né tầm nhìn trong. Dù sao bên trong đó, hắn không biết rõ có thể nhìn thấy bên ngoài hay không, vậy nên chắc chắn phải phòng trường hợp tệ nhất.
Sau khi tránh tầm nhìn trong kết giới tới một khoảng cách nhất định, Trần Ngọc Minh lúc không chút do dự nữa, mà bật hết tốc lực chạy thẳng một vèo tới khu an toàn.
Sau khi chạy thêm một quảng.
"Hộc hộc, may quá không bị phát hiện" Trần Ngọc Minh một tay chống vài tường, vừa thở dốc rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
"Này" Từ phía sau một bàn tay bất chợt đặt lên vai hắn.
A một tiếng, cả người hắn nhảy dựng lên, tim lúc nãy đã đập nhanh nay càng thêm nhanh.
Sau đó từ phía sau chuyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Này, ông ổn không?"
Trân Ngọc Minh quay đầu nhìn lại thì thấy quả thật là Lâm Đại Cường.
Sau một lúc bình tĩnh lại, hắn mới bắt đầu giải thích. Rằng bản thân đi dạo thì bị một đám quái thú rượt đuổi...