Mấy ngày sau.
Bên trong hang động, Trần Ngọc Minh vật vã hít đất ở tư thế trồng cây chuối.
"93"
"94"
"95"
...
"100"
Hộc hộc.
Tập luyện một hồi, trên người hắn lúc này thấm đẫm mồ hôi, đồng thơi cũng lộ ra cơ bụng sáu múi săn chắc.
"Tập như vậy chắc cũng tàm tạm rồi." Trần Ngọc Minh quay đầu, nhìn đến hồ nước nhỏ gần cạnh con suối, liền chậm rãi đi xuống.
Mấy ngày trước sau khi làm xong vách ngăn, che chắn bên trong hang. Trần Ngọc Minh bắt đầu chỉnh sửa lại hang động theo ý muốn.
Mà trong đó hắn vô tình phát hiện ra mấy cái xẻng, cùng với vài cái cuốc lấy được từ đám người.
Đám người này lấy mấy cái này để làm gì nhỉ?
Ngay sau đó Trần Ngọc Minh liền dựa vào công cụ, bắt đầu đào một cái hố nhỏ nối liền với dòng suối chảy vào. Sau đó lại nối với cái chảy ra bên ngoài. Cứ như vậy hắn sẽ được một cái bồn ngầm mình...
Sau khi bước xuống Trần Ngọc Minh bắt đầu thư thả ngâm mình. Trải qua mấy ngày khổ sở, cuối cùng bản thân cũng tận hưởng được thành quả.
"Haiz không biết hiện tại bên ngoài như thế nào rồi nhỉ?". Trần Ngọc Minh lộ ra biểu cảm thỏa mãn, tò mò tự hỏi.
Dù sao mấy ngày qua hắn chỉ ở trong hang, nếu khát thì uống nước, đói thì ăn thịt. Đống đồ ăn của bản thân mua từ cửa hàng, ngoài ra còn có đám người mà hắn lấy được, vẫn còn khá nhiều đủ để bản thân ăn trong một tuần!
Nói thì nói thế, tuy nhiên hắn vẫn phải ra ngoài vài lần. Một là rèn luyện kỹ năng, kinh nghiệm chiến đấu với quái vật. Hai là thu thập thông tin, dù sao bản thân cũng không thể trở thành tối cổ. Cái gì bên ngoài cũng không biết, lỡ như bọn họ hợp lại cùng lập nhóm bắt đầu càng quét thì thế nào?...
Vô số chuyện sẽ xảy ra, vậy nên thông tin là một thứ thật sự rất cần thiết.
.....
Tại một khu nọ.
Phốc!
Aaa ưuuuu...
Trong một hầm mỏ nọ, một tên trung niên cao to lực lưỡng, nhìn thấy có người làm biếng không chịu làm việc. Hắn liền tức giận mà giáng một đòn roi xuống người, khiến cho gã thanh niên đau đớn kêu rên.
"La hét cái gì, tiếp tục làm việc!". Tên trung niên vẻ mặt hung dữ nhìn thanh niên lập tức quát lớn, đồng thời hắn không quên quất roi hăm dọa.
Gã thanh niên chỉ có thể cúi đầu sợ hãi, tiếp tục cầm cuốc gõ vào tường đá.
"Vâng..."
Tên trung niên thấy thế liền hài lòng gật đầu. Hắn tên là Cường, vì có cái đầu hói nên có danh là Cường Trọc.
Cường Trọc sau đó liền tiến sâu hơn vào hầm mỏ, đi đến một khu ngỏ, liền quẹo vào.
Đứng trước cánh cửa tên Cường Trọc này giọng điệu hung hăng liền biến mất. Mà thay vào đó là nhỏ giọng khép nép.
"Đại ca...mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, có điều. Vào mấy ngày trước có vài nô lệ đột nhiên mất tích không dấu vết..."
Từ bên trong một giọng nói cất lên.
"Không sao! Dù sao Vực Cảnh đã mở, chỉ cần trong mấy ngày tới nâng cao hiệu sức lên nhiều lần. Đến khi gần hết thời gian liền..." Ngập ngừng một lúc, người bên trong phòng chỉ nói thêm một câu.
"Xử hết!"
"Xử...xử hết?". Cường Trọc vừa nghe lời được thốt ra, liền lo lắng hoảng sợ. Dù sao tại đây cũng hơn sáu mươi người...
Nghe thấy điệu bộ do dự kia, bên trong lần nữa chuyền đến lời nói.
"Thế nào?"
!!!
"Vâng vâng, em sẽ làm theo đại lời đại ca". Không dám chậm trễ, tên Cường Trọc này cúi người lập tức trả lời.
"Tốt!"
Sau đó tên Cường bắt đầu lui đi tiếp tục làm công việc quản lí của mình.
....
Tại một bên khác.
"Anh... anh Phong, thật sự chúng ta ở nơi này có ổn không". Giọng nói của một cô gái vang lên.
Cô gái này không ai khác chính là một trong nhóm ba người, của thanh niên đẹp trai kia.
Mà người cô gái vừa gọi chính là thanh niên đẹp trai đó. Đồng thời cũng là đội trưởng của nhóm, Lý Thiên Phong.
Vừa nghe thế hắn chỉ lạnh lùng trả lời.
"Không yên tâm thì, cô có thể rời đi."
"Hả!". Tên răng hô họ Trần, đừng một bên nghe thấy liền kinh ngạc vội ngăn cản.
"Linh Linh, cô cứ yên tâm. Đây chính là Ẩn Trận! Một loại trận pháp giúp ẩn thân, giống với lúc ở cây...". Nói đến đây Trần Thông vội che miệng lại, cố ý không nói đến từ 'đó'
Cô gái tên Linh Linh nọ, sau khi nghe lời thuyết phục của Trần Thông, liền trở nên nhẹ nhõm.
Mà Lý Thiên Phong vừa nãy nghe được lời của Trần Thông nọ. Thì nỗi gân đầy đầu, tức giận quay người.
"Trần, mày vừa mới nói gì. Tao không nghe rõ lắm, có thể nói lại không?". Lý Thiên Phong cười thân thiện hỏi lại.
Nhìn nụ cười thân thiện bên ngoài, nhưng sát khí đùng đùng đều tỏa ra hết rồi! Nếu nói còn không bị đánh sao?
Trần Thông lo lắng cười cười rồi nói.
"Hi hi, anh phong vừa nãy chỉ là em nói nhằm một chút thôi. Thật sự...thật sự không cố ý nhắc lại 'chuyện đó' đâu"
"Hơ hơ tao, cũng, không, để, bụng, đâu!". Lý Thiên Phong chỉ cười cười.
Trần Thông nhìn thấy cũng không dám nói ra lời gì nữa, nhưng bên trong lại nghĩ khác.
"Ha, này mà là không để bụng hả? Tôi mà nhắc tới chuyện ông bị tên nào đó trộm đồ, là lại nổi khùng..."
Nói chuyện một lúc, Lý Thiên Phong liền bắt đầu lên tiếng hỏi.
"Cấp bậc hai người như nào rồi?"
"Ùm em vẫn chỉ là bậc 1. Nhưng cũng sắp lên bậc 2 rồi"
"Em cũng vậy"
Hai người một nam một nữ, đồng thời nói.
Nghe thế hắn chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói một câu.
"Đúng là chậm chạm, tên họ Trần kia sắp đuổi kịp mấy người rồi!"
"Chậm chạm? Ai lại so sánh với thứ quái thai như ông!!". Ngoài miệng thì hai người cười cho qua chuyện, nhưng trong đầu lại thầm mắng.
Đột nhiên lúc này Trần Thông lên tiếng hỏi thăm.
"Phải rồi anh Phong, anh đã gặp nó, có phải nó liên quan đến tên Cường mất tích không"
"Ừm rất có thể, những cũng không hẳn. Dù sao thằng Cường cũng không phải tân binh như hai người!". Nghĩ ngơi một chút, Lý Thiên Phong tiếp tục nói.
"Dù cho khi xuống khu tân thủ, sẽ bị khóa hết phần lớn sức mạnh. Nhưng cũng không yếu đến nỗi, một tên người mới có thể đánh lại, trừ khi..."
Nghe đến đây Trần Thông cùng Linh Linh càng thêm tò mò, đồng thanh hỏi.
"Trừ...trừ khi sao???"
Lý Thiên phong nghĩ ngợi một lát. "Trừ khi hắn dùng mấy thủ đoạn đặc biệt, ví dụ như dùng độc..."
"Dùng Độc!"
"Hừ đúng là tên hèn hạ". Linh Linh vừa nghe liền tức giận, khinh bỉ.
"Hèn hạ?". Lý Thiên Phong nghe hai chữ này liền thấy có chút mắc cười.
"Ha ha cô đúng là ngây thơ". Nói xong câu đó, gã liền quay đầu đi nghỉ.
Để lại cho cô gái khó hiểu. "Hả tại sao anh Phong lại nói như vậy?"
"Trần, ông có hiểu không?"
Trần Thông sau đó mới giải thích. "Haiz trong thế giới này, muốn sinh tồn thì phải dùng mọi thủ đoạn. Nếu dùng độc là hèn hạ, vậy anh Phong dùng trận pháp gọi là gì?..."
.....
Trong một hang động bịt kín, Trần Ngọc Minh đang rảnh rỗi xem lại bảng chỉ số.
► Tổng Chỉ Số: Sức mạnh 13(+0,08), thể chất 12(+0,5), sức lực 11(+0,7), nhanh nhẹn 17(0,9), trí lực 12, Tử Năng 4, tinh thần 6(0,08)
► Điểm phân bổ: 0
Nhìn nhìn một lúc lâu hắn liền kiểm tra lại các những thứ bản thân thường hay sử dụng.
Đầu tiên là Vòng Tay(Kho vũ khí), tiếp theo là item Cặp Hình Dán, cùng với vật phẩm Thuốc Hồi Phục Cấp Tốc. Và nọc độc tê liệt của cây Tử Liệt. Cuối cùng là các kỹ năng.
Tử Năng Tích Hợp. Cán Cân Phán Xét. Lưỡi Đao Gió, Đạp Mây. Nhát Chém Lửa....
Mấy thứ này không phải đều là kỹ năng đặc biệt sau?
Trần Ngọc Minh đột nhiên thắc mắc, rốt cuộc cách phân loại giữa kỹ năng đặc biệt cùng với vực kỹ là như thế nào?
Loay hoay suy nghĩ một lúc, hắn đã chợp mắt ngủ đi lúc nào không hay.
.....
Tại môt khu vực nào đó.
Grừ!!!
Kọt kọt!!!
Chít chít!!!
Lúc này trong một khu trống trải, có hơn mười con quái vật đang bao vây một cô gái.
Bọn chúng mỗi con đều là quái vật cấp 1, gần tiến đến cấp 2. Hơn nữa mỗi một con, con nào con nấy đều cao to hơn bốn mét. Đứng trước một cô gái nhỏ bé chưa đến hai mét, thái độ của bọn chúng lại có vẻ lo sợ?
Còn cô gái bị bao vây kia, sắc mặt không chút thay đổi, vẫn thơ ơ lạnh lùng. Đây không ai khác chính là Chúc Vi, người đã đập Huỳnh Quốc Lâm ra bã trước đó!
Chúc Vi nhìn đám quái vật trước mắt, trên tay lập tức biến hóa ra song đao. Tiếp theo liền nói.
"Chúng mày tất cả cùng lên đi!"
Lời nói này nói ra tựa như không xem trọng việc này. Điều này làm cho bọn quái vật càng thêm tức giận, con nào con nấy đều nhe ra cặp nanh, cùng với bộ vuột sắc nhọn sẵn sàng xong lên.
Khừuuuu!
Một con trong đó gầm lên một tiếng, sau đó liền xông lên trước. Đám quái phía sau, sau đó cũng đồng loạt xong lên.
Chỉ là....
Xoạt!
xoạt!
xoạttttt!!!
....
Chỉ trong chớp mắt Chúc Vi liền dễ dàng hạ sạch đám quái vật. Hơn nữa trên người còn không thèm dính lấy một vết thương, mắt cũng không thèm chớp.
Đúng lúc mày một giọng nói trong trẻo thanh thoát vang lên.
"Oa vi vi à, cô đáng sợ như vậy. Không sợ không có ai yêu sao". Ngồi trên cây lúc này là một cô nàng mặc áo màu xanh, đeo hai cái nơ trên đầu. Đây chính là Luna hyrtipha, cũng là cô gái đã từng giải vây cho Trần Ngọc Minh, lúc hắn bị tên Danh kêu đồng bọn ra hội đồng.
"Hừ, không phải chuyện của cô". Chúc Vi lạnh lùng quay người nói.
"Hihi, thôi mà thôi mà. Vừa nãy chỉ là tôi nói đùa thôi, xinh đẹp như cô còn sợ ai dám không yêu". Luna sau đó liền nhảy xuống, tiến gần đến Chúc Vi.