Chương 99: Thiên Mệnh tại cảnh, Hình Thủ truyền thừa

Khương Uyên bất đắc dĩ nói:

- Trường Sinh, ngươi xác thực rất mạnh, bây giờ càng là võ lâm chí tôn, nhưng phụ hoàng vẫn cho ngươi lời khuyên, chớ muốn coi thường thiên hạ này, Đại Cảnh mười ba châu chẳng qua là một góc của thiên hạ mà thôi, sau lưng Thái Tử chính là Đại Thừa long lâu, Thánh địa sừng sững ngàn năm, Thánh địa giống như vậy có lẽ không chỉ có long lâu, long lâu vì độc đoán tài nguyên võ đạo phiến đại địa này, bọn hắn để Sở triều tuyên bố Hạn Võ lệnh, võ đạo mười ba châu cũng không phải mạnh nhất, thậm chí lạc hậu hơn địa phương khác, Đại Thừa long lâu tuy không có tham gia vương triều thay đổi, nhưng trẫm phổ biến phong trào sùng võ, chọc giận bọn hắn, cho nên bọn hắn truyền thụ Thái Tử thần công, hút chân khí của trẫm, lại chuẩn bị phục Sở...

Hạn võ lệnh?

Khương Trường Sinh vậy mà không biết việc này, nhưng hắn biết được Sở triều xác thực trọng văn khinh võ.

- Đại Thừa long lâu rất mạnh... Ngươi tuyệt không phải đối thủ của bọn hắn, sớm một chút rời khỏi Kinh Thành...

Khương Uyên quá khích động, nói đến chỗ này, hắn nhịn không được lần nữa ho khan.

Khương Trường Sinh nói:

- Có đúng không, nếu ta diệt Đại Thừa long lâu, như thế nào?

Khương Uyên sửng sốt, chỉ cảm thấy Khương Trường Sinh quấy rối, nhưng nhìn hai mắt Khương Trường Sinh, hắn lại cảm thấy đối phương tuyệt đối không phải nói ngoa.

- Diệt long lâu lại như thế nào... Ngươi mạnh hơn, thiên hạ này cũng không thuộc về ngươi, ngươi không có có danh phận, Đại Cảnh Giang Sơn vẫn bị người bên ngoài cướp đi...

Khương Uyên lắc đầu nói.

Hắn không có khả năng chiêu cáo thiên hạ, khôi phục thân phận Thái Tử của Khương Trường Sinh, nói như vậy, hắn sẽ mang theo tiếng xấu muôn đời, đời này của hắn đều sẽ là chê cười.

Trong lòng Khương Trường Sinh có chút thất vọng, hắn nói theo:

- Không thuộc về ta, nhưng thuộc về nhi tử của ta.

Nhi tử?

Khương Uyên trừng to mắt, khó tin nhìn chằm chằm hắn.

- Con của ngươi là ai... Ngụy vương? Không có khả năng... Là trẫm để ngươi cho Ngụy vương bái ngươi làm sư phụ... Ngươi làm sao có thể thiết kế...

Khương Uyên run giọng hỏi.

Mặt Khương Trường Sinh không chút thay đổi nói:

- Bắt chước người thôi, phụ hoàng kính yêu của ta, hai phế vật Đại Thừa long lâu không có chút phát giác nào, người nói một chút, Đại Thừa long lâu dạng này có thể tạo thành uy hiếp gì cho ta?

Khương Uyên run rẩy toàn thân.

Khương Trường Sinh nói:

- Người hẳn là nên vui mừng, ta lưu lại cho người một đứa cháu trai, Đại Cảnh này còn có thể lại lập trăm năm, cũng xem như ta báo đáp ân sinh dục của người.

Hắn quay người chuẩn bị rời đi.

Nói đến thế thôi cũng đủ rồi.

Khương Uyên đưa tay, vô ý thức muốn giữ hắn lại, nhưng thiên ngôn vạn ngữ ngăn ở trong cổ họng, chỉ có thể nhìn hắn đẩy cửa rời đi.

Khương Uyên chậm rãi nằm xuống, hắn đột nhiên lộ ra nụ cười, bên trong nụ cười mang theo nước mắt.

- Không nghĩ tới cả đời Khương Uyên ta tung hoành như thế, cuối cùng lại dựa vào hài nhi bị ta bỏ qua... Ha ha ha, Thiên Mệnh tại cảnh...

Ánh mắt Khương Uyên thay đổi, Khai Nguyên Đại Đế ngày xưa giống như lại trở về.

...

Khai Nguyên năm bốn mươi ba, cuối năm, khai triều hoàng đế Đại Cảnh - Khương Uyên băng hà, thụy hào Võ Tổ, Cảnh Võ Tổ, toàn triều khóc thảm.

Thái Tử Khương Vũ đăng cơ Thành Đế, lập niên hiệu, Chân Dục.

Một năm mới đến, Chân Dục năm thứ nhất.

Một năm này, Khương Tử Ngọc mười lăm tuổi.

Long Khởi quan.

Lý công công đến đây bái phỏng, hắn đã bị trục xuất khỏi hoàng cung, biếm thành thứ dân, mặc dù địa vị suy sụp, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, sau này cũng có thể áo cơm không lo.

Vong Trần dẫn Lý công công đi vào đình viện của Khương Trường Sinh.

Lý công công thấy bên trong sân vườn còn có một người, không khỏi trừng to mắt.

Hắn vội vàng quỳ lạy, gọi:

- Hoàng hậu nương nương...

Hắn không nghĩ tới Hoàng hậu nương nương mất tích bí ẩn vậy mà đang ở trong Long Khởi quan, hắn còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương bị thủ hạ Khương Vũ giết chết.

Hoàng hậu nương nương người mặc đạo bào mộc mạc đứng dậy, nói:

- Ta không còn là hoàng hậu, các ngươi nói chuyện gì thì nói đi.

Nàng quay người trở lại trong phòng của mình, bước tiến của nàng lung lay sắp đổ, nguyên nhân ở chỗ nàng cũng đã là cao tuổi, chỉ bất quá phục dụng Trú Nhan đan, nếu không phải đan dược Khương Trường Sinh luyện chế, chỉ sợ nàng đã đi theo Khương Uyên, nhưng dù cho như thế, nàng cũng sống không được bao lâu nữa, bởi vì lòng của nàng đã chết.

Khương Trường Sinh mặc dù y thuật cao minh, nhưng cũng không thể giúp người ta Trường Sinh, bản thân hắn cũng chỉ là người tu hành mà thôi, cũng không phải là thần tiên thật.

Lý công công đi đến trước mặt Khương Trường Sinh, Bình An, Khương Tử Ngọc, Từ Thiên Cơ đều không ở đây, hôm nay bọn hắn kết bạn đi trong thành.

Khương Trường Sinh ngồi ở trước bàn, vuốt vuốt chén trà, cười nói:

- Lý công công, bây giờ bệ hạ đã băng hà, ngươi còn tới tìm ta, không sợ chết sao?

Lý công công động dung, trong nháy mắt nghe ra ý tứ của đối phương, trong lòng hắn nhấc lên kinh đào hải lãng.

- Nguyên lai bệ hạ...

Lý công công hoảng hốt quỳ xuống, dập đầu nói:

- Thái tử điện hạ... Năm đó lão nô cũng nghe theo bệ hạ phân phó...

Theo đó lấy ra một hộp ngọc trong ngực.

Khương Trường Sinh nhíu mày, hỏi:

- Đây là vật gì?

Hắn cảm nhận được một tia khí tức chí âm, hắn đột nhiên nhớ tới hôm đó linh hồn xuất khiếu nhìn thấy khói đen thần bí, khí tức giống như đúc cái hộp này.

Lý công công ngẩng đầu, vội vàng nói:

- Đây là đồ bệ hạ biếu tặng Ngụy vương, hi vọng ngài truyền cho Ngụy vương, đây là nền tảng lập quốc, không biết điện hạ có biết Hình Thủ?

Khương Trường Sinh khẽ nói:

- Không cần gọi ta là Thái Tử, ta không muốn cái thân phận này, ta biết được Hình Thủ, sau đó thì sao?

Lý công công trả lời:

- Hình Thủ ở trong hộp, hắn cũng không phải người, mà là Tà Ma rừng núi biến thành, năm đó bệ hạ để Tứ Hải hiền thánh cứu hắn một mạng, hắn liền hiệu mệnh cho bệ hạ, trong ngày thường dùng chướng nhãn pháp hóa thành nhân hình, nguyên nhân chính là hắn là Tà Ma, thế nhân chỉ biết tên, không biết hắn chân thực tồn tại, hắn là một thanh đao sau lưng của bệ hạ, một thanh đao sắc bén nhất, bây giờ bệ hạ truyền thụ cây đao này cho Ngụy vương, trợ Ngụy vương...

- Cứu… Vương triều Đại Cảnh.