Võ công Bình An rất kém cỏi, căn bản không thể so cùng Khương Tử Ngọc, Hoang Xuyên, nhưng khí lực tên này thật sự rất dữ dội, tốc độ phản ứng cũng cực kỳ khoa trương, đánh nhau với hắn, chỉ có một cảm thụ.
Đau nhức!
Dưới Địa Linh thụ, Khương Trường Sinh lẳng lặng nhìn bọn hắn.
- Xem ra tư chất xác thực hết sức then chốt, Hoang Xuyên cùng Bình An đều có thể tự chủ hấp thu linh khí do Địa Linh thụ phát ra, thực lực tăng trưởng cực nhanh, trái lại những người khác không được.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, vun trồng nhiều năm như vậy, Địa Linh thụ đã có thể thúc đẩy sinh trưởng linh khí, ngoại trừ Khương Trường Sinh sẽ hấp thu linh khí tu luyện ra, Bình An, Hoang Xuyên cũng có thể, mặc dù tốc độ kém xa Khương Trường Sinh, nhưng bọn hắn quả thật có thể làm, mà lại là vô ý thức.
Tuyệt đại đa số võ phu luyện công chính là dùng thân thể thúc đẩy chân khí sinh trưởng, cũng không phải dựa vào hấp thu thiên địa linh khí, nếu Bình An, Hoang Xuyên có thể, đã nói còn có võ phu khác có thể làm được, bất quá dạng người này ngàn dặm mới tìm được một.
Mặc dù võ phu cũng có thể hấp thu linh khí, nhưng con đường tu luyện khác biệt, Khương Trường Sinh vẫn như cũ cảm thấy tu tiên chi đạo mạnh hơn, cao siêu hơn.
Đúng lúc này, Minh Nguyệt chạy vào đình viện.
- Đạo trưởng, lại có người tới khiêu chiến ngài, đối phương tự xưng Thái Sử Cầu Kiếm, nghe Thanh Khổ sư huynh nói, Thái Sử Cầu Kiếm là nhân vật truyền thuyết trong chốn võ lâm.
Minh Nguyệt gấp giọng nói, nghe được Thái Sử Cầu Kiếm cái tên này, Từ Thiên Cơ động dung.
Từ Thiên Cơ lẩm bẩm nói:
- Lão bất tử này cũng xuất hiện, thật sự là thú vị...
Khương Trường Sinh đã cảm nhận được chân khí của Thái Sử Cầu Kiếm, không sai biệt lắm với Từ Thiên Cơ, nhưng trên người có một cỗ khí tức lăng lệ.
Kiếm ý!
Tăng thêm cỗ kiếm ý này, Từ Thiên Cơ chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.
Khương Trường Sinh đứng dậy, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sinh tồn ban thưởng đến rồi!
Hai năm nay, tình cờ có giang hồ cao thủ đến đây khiêu chiến, bất quá thực lực quá yếu rất khó phát động sinh tồn ban thưởng.
Chờ hai năm, cuối cùng có cao thủ chân chính đến đây.
Trong lòng Khương Trường Sinh tràn ngập chờ mong, lúc đi ngang qua Từ Thiên Cơ, Từ Thiên Cơ nhịn không được nhắc nhở:
- Đạo trưởng, Thái Sử Cầu Kiếm cũng không phải người Đại Cảnh, đến từ vương triều khác, nhưng ở bốn mươi năm trước, thời kì chiến loạn, hắn từng đánh bại hết thảy kiếm khách bên trong Sở triều, lưu lại truyền thuyết Kiếm đạo, ngài phải cẩn thận, với loại lão bất tử này, công lực của hắn khó có thể tưởng tượng, mà kiếm khách thường thường có thể phát huy ra chân khí có lực lượng mạnh hơn cảnh giới.
Thuộc vương triều khác?
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó đi ra đình viện, những người khác hứng thú, dồn dập theo sau, Vạn Lý thừa cơ chuồn đi, không đánh cùng Bình An nữa, Bình An thở gấp, dừng chân một chút, cấp tốc theo sau.
Trước sơn môn Long Khởi quan, số lượng lớn đệ tử tụ tập ở đây, số ít khách hành hương trộn lẫn vào trong đó.
Trên bậc thang trước sơn môn có một thân ảnh đang đứng, đây là một lão giả khoác áo tơi, hai tay chống lấy một thanh thanh đồng kiếm vết rỉ loang lổ, sau lưng của hắn là trời xanh, gió nhẹ lay động áo tơi của hắn.
Thái Sử Cầu Kiếm, tóc trắng phơ, hơi lộ ra ngổn ngang, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn, con mắt tựa như đã không mở ra được, dù vậy, trên người hắn phát ra một cỗ khí thế cường đại, khiến cho đám người không dám khinh thị hắn.
- Thái Sử Cầu Kiếm, các ngươi nghe nói qua cái tên này không?
- Ta nghe nói qua, ta trước đó đi theo Thanh Khổ sư huynh hành tẩu giang hồ, tại Kiếm Các từng gặp ghi chép về Thái Sử Cầu Kiếm, hoành hành thiên hạ hai mươi năm, chưa bại một lần, hạ gục một ngàn ba trăm hai mươi (1,327) kiếm sĩ, đó vẫn là bút tích bốn mươi năm trước lưu lại...
- Bốn mươi năm trước đã tung hoành vô địch?
- Nghe nói, có vài võ giả càng già càng yêu nghiệt.
- Thiên hạ này, quả nhiên tàng long ngọa hổ, bất quá chắc chắn không phải đối thủ của đạo trưởng chúng ta, đạo trưởng chúng ta bây giờ có thể là thần thoại võ lâm, Tông Thiên Vũ, Từ Thiên Cơ, Thần tăng Tụ Tùng hồ cũng không có đoạt được tên tuổi dạng này đâu.
Các đệ tử nghị luận ầm ĩ, mặc dù kinh ngạc tán thán Thái Sử Cầu Kiếm, nhưng bọn hắn vẫn như cũ tràn ngập tín nhiệm Khương Trường Sinh.
- Đạo trưởng đến rồi!
Có người cao giọng hô, các đệ tử nhường đường.
Thái Sử Cầu Kiếm từ từ mở mắt, hai mắt vẩn đục không có chút thần thái, bất quá khi Khương Trường Sinh đi vào tầm mắt của hắn, hai con mắt của hắn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khương Trường Sinh đi đến phía trước, đơn độc giằng co cùng Thái Sử Cầu Kiếm.
Thái Sử Cầu Kiếm mở lời:
- Hi vọng trận chiến cuối cùng của lão phu ở đây, chết phía dưới Thái Hành kiếm cũng không thẹn với uy danh thập đại danh kiếm.
Khương Trường Sinh nói:
- Ta cũng không phải kiếm khách, nhưng nếu ngươi muốn chết ở chỗ này, ngược lại cũng không phải không được.
Thái Sử Cầu Kiếm híp mắt, tay phải bắt đầu nắm chặt chuôi kiếm.
Các đệ tử Long Khởi quan nghe thấy Khương Trường Sinh nói lời như vậy đều xúc động, đạo trưởng của bọn họ bình thường ôn hòa, chỉ khi nào đối mặt địch nhân, sẽ càng thêm bá khí, ít nhất là khí tràng sẽ không thua.