Lần trước lúc gặp Thất hoàng tử Khương Vũ, hắn vẫn còn là thiếu niên, mang Mạnh Thu Hà đến đây gây sự, mặc dù không có kết thù, nhưng cũng sẽ không để Khương Trường Sinh có ấn tượng tốt đối với hắn, dù cho là cùng hành vì, Khương Minh trước đó còn đưa qua không ít quà tặng để giảm bớt mâu thuẫn.
Bây giờ Khương Vũ có bá khí đế hoàng đơn giản, hoàng đế cả ngày dưỡng thương, triều chính cơ hồ bị hắn một tay nắm chặt, Dương gia cũng cúi đầu, mà Hồng gia theo Hồng Liệt phản loạn đã bị chém đầu cả nhà, liên luỵ cửu tộc.
Thời gian một nén nhang sau, Khương Vũ mang theo Tiểu Ngụy Vương vào viện, hắn buông tay, Tiểu Ngụy Vương hành lễ với Khương Trường Sinh liền chạy đi chơi với Bình an.
Khương Trường Sinh mời Khương Vũ vào trong viện, ngồi xuống trước bàn đá, phía sau Khương Vũ có đi theo một người, người này thân mặc áo tím, tay cầm bảo kiếm, tầm mắt rơi vào trên người Từ Thiên Cơ đang quét rác cách đó không xa.
Hoa Kiếm Tâm thì chờ đợi ở trên mái hiên phía xa, nàng thân là Bạch Y vệ, không cần đi theo bên cạnh Khương Vũ, chỉ cần trong bóng tối bảo hộ Tiểu Ngụy Vương.
Khương Vũ cười nói:
- Cách lần gặp mặt khi trước cũng đã trôi qua nhiều năm, mấy năm này đa tạ đạo trưởng dạy bảo Tử Ngọc, bản điện hạ rất hài lòng đối với việc võ nghệ của hắn tăng trưởng, đạo trưởng không hổ là thần thoại võ lâm hiện thời, danh bất hư truyền.
Tử Ngọc chính là tên của Tiểu Ngụy Vương, chính là Khương Uyên tự đặt.
Đối với Khương Vũ khách sáo, Khương Trường Sinh đương nhiên khiêm tốn đáp lại, Khương Vũ bắt đầu nói đến chuyện giang hồ, thời gian trước, hắn xông xáo qua giang hồ, hết sức hướng tới giang hồ.
- Võ lâm Đại Cảnh có năm Đại Tông Sư, bây giờ tăng thêm đạo trưởng, tính là sáu vị, Tông Sư cũng không phải cảnh giới, mà là một nhóm người đứng đầu nhất võ lâm, võ giả tầm thường nghĩ Linh Thức cảnh là tuyệt đỉnh cao thủ, thật tình không biết còn có Thông Thiên cảnh, Thần Tâm cảnh càng cao, Tông Sư nhân vật giống như ngươi, không hỏi thế sự, chỉ có người khác tìm bọn họ gây sự, bọn hắn mới sẽ ra tay, bất quá ngươi so với năm Đại Tông Sư, còn quá trẻ, tạo nghệ tương lai của ngươi nhất định phía trên bọn hắn.
Khương Vũ cảm khái nói, sau khi nhận được chân khí của phụ hoàng, công lực của hắn phóng đại, vẫn như trước nhìn không thấu Khương Trường Sinh.
Hắn từng để Bạch Y vệ điều tra qua Long Khởi quan, cũng không có phát hiện những cao nhân khác đến đây, nói cách khác, Trường Sinh đạo trưởng đúng như truyền ngôn, thiên tư vô song, dựa vào tự mình tu đạo sở ngộ, kỳ nhân như thế, thân là thái tử, Khương Vũ đương nhiên sẽ không chèn ép, chỉ lôi kéo.
Nói xong mọi chuyện, Khương Vũ bắt đầu nói đến Cổ Hãn, trước đó Cổ Hãn có thể thay đổi Càn Khôn chính là xuất hiện ba vị nhân vật Tông Sư cực mạnh, đều vạn phu khó địch, tác dụng của bọn họ phần lớn là lấy thủ cấp tướng lĩnh Đại Cảnh trong thiên quân vạn mã.
Khương Trường Sinh nhíu mày hỏi:
- Vì sao Tông Sư Đại Cảnh không ra tay?
Khương Vũ bất đắc dĩ nói:
- Võ lâm có quy củ của võ lâm, huống hồ, bọn hắn đã cao tuổi, bọn hắn lúc sinh ra đời cũng không phải người Cảnh triều, mà là người Sở triều, từ sau khi Cảnh triều lập quốc, năm Đại Tông Sư bế quan không ra, không hỏi thế sự, phụ hoàng trước kia phái người đi thỉnh, kết quả gặp cửa đóng đuổi khách, nhân vật Tông Sư, thực lực mạnh mẽ, mặc dù điều động quân đội tiến đến vây quét, cũng không thể để cho hắn đền tội, cho nên không thể đắc tội.
Cảnh triều gặp phải một tình huống hết sức xấu hổ, kia chính là phần lớn cao thủ vẫn nghĩ rằng mình là người của Sở triều, Ma Môn trước kia chính là quay đầu cho nên bị chèn ép nhiều nhất.
Nhắc đến Sở triều, Khương Vũ càng nhiều lời, thiên hạ hôm nay còn có thành trì của Sở triều, ở vào Tây Cảnh, trong khu vực của Đại Cảnh cùng một hoàng triều khác, hắn tán thưởng phong tục lễ tiết của Sở triều, khen không dứt miệng.
Thái độ của Khương Vũ làm cho trong lòng Khương Trường Sinh lén lút sinh ra ý nghĩ.
Cái tên này có ý gì?
Thân là thái tử, không nên thống hận Sở triều sao?
Khương Trường Sinh cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không tiện hỏi.
Khương Vũ bỗng nhiên cười hỏi:
- Đạo trưởng cảm thấy Sở triều phong mạo tốt, hay Cảnh triều càng tốt hơn?
Khương Trường Sinh nói:
- Ta chưa từng thấy qua Sở triều, không khen ngợi được.
Khương Vũ cười nói:
- Đúng thế, thật ra có nhiều thứ cũng nên truyền thừa xuống, tốt, bản điện hạ cũng nên đi, đạo trưởng, lần sau trò chuyện tiếp.
Hắn đứng dậy, mang theo nam tử mặc áo tím rời đi.
Thừa dịp Từ Thiên Cơ không có ở trong viện, Vong Trần lại gần, thấp giọng nói:
- Đạo trưởng, mẹ của Thất hoàng tử Lịch Quý phi chính là vị công chúa cuối cùng của Sở triều, hắn có hảo cảm đối với Sở triều cũng là có thể lý giải.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Thì ra là thế, nhưng dù cho như thế, hắn sắp trở thành hoàng đế Đại Cảnh cũng không nên tán dương tiền triều như thế chứ.
Vong Trần nhíu mày, cảm thấy có đạo lý.