Khương Trường Sinh giương mắt, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, sát khí lan tràn.
Diệu Tông pháp tướng nâng lên sáu tay, ba đầu hợp nhất, sáu tay hợp hai, sáu thanh pháp khí ngưng làm một thanh kiếm màu vàng chói mắt, nộ trảm rơi xuống.
Kiếm khí hạo đãng, gió mạnh gào thét, vô luận là đang cao thủ đang công kích, hay là đám người bị đánh nằm ở dưới đất đều bị đánh bay ra ngoài, tường thành đang treo Từ Thiên Cơ càng nứt toạt ra, vết nứt trải rộng cả bức tường, tựa như sắp sụp đổ, tuyết lớn đầy trời bị thổi tan hoan bay loạn vào trong thành, tựa như sương mù đang dũng mãnh lao tới.
Từ Thiên Cơ đang ý thức mơ hồ rơi xuống té trên mặt tuyết, đá vụn nện đập ở trên người hắn, hắn đã không lo được đau đớn, tiếng nổ vang rền giữa thiên địa khiến cho hắn rất khó chịu, trong mơ hồ, hắn nghe được không ít tiếng kêu thảm thiết.
Không biết đi qua bao lâu, cuối cùng, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.
Từ Thiên Cơ chật vật ngẩng đầu, mở to mắt, một đạo thân ảnh đi tới, ngăn cản ánh nắng, chính là Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nhìn xuống hắn, hỏi:
- Ngươi muốn chết, hay là muốn sống, ngươi muốn bọn hắn chết hết, hay là cùng ngươi sống sót?
Con ngươi Từ Thiên Cơ trợn to, thần tâm bị trùng kích, sợ hãi trước đó chưa từng có tràn vào trong lòng của hắn, hắn thậm chí ngay cả vẻ tức giận đều không hiện lên nổi trên mặt.
Chênh lệch quá xa.
Từ khi hắn tập võ đến nay, chưa bao giờ từng gặp phải thảm bại như vậy, mà hắn đã là võ công đại thành, thật sự cho rằng vô địch thiên hạ trong Đại Cảnh, không ngờ...
Từ Thiên Cơ thấy Thái Hành kiếm đang giơ lên, muốn chém đầu hắn, hắn cúi đầu, cắn răng nói:
- Ta muốn sống... Để bọn hắn cũng sống...
Khương Trường Sinh nhấc hắn lên, như là xách theo gà chó, quay người đi về Long Khởi sơn.
- Đi thôi, vì Long Khởi quan thủ sơn mười năm để chuộc tội.
Nơi xa, trên tường thành, Ma Chủ run rẩy toàn thân.
Nan Vận phật, Thiên Túc Thập Tam Thứ cũng bị hù dọa, thật lâu không nói gì.
...
Ngoài thành, mấy vạn võ phu chờ đợi, phương hướng Long Khởi sơn vang lên tiếng đánh nhau, tiếng nổ vang rền để bọn hắn cực kỳ khẩn trương, không ngờ đối mặt nhiều môn phái như vậy vây công, Long Khởi quan lại còn có thể nhấc lên chiến đấu kịch liệt như thế, chẳng qua là âm thanh rất nhanh liền tan biến.
Dệ tử cac phái càng chờ càng hoảng hốt, thậm chí có người đề nghị muốn xông vào hay không, nhưng lại cảm thấy triều đình hẳn là không ra tay, cho dù ra tay cũng không có khả năng tru diệt nhiều cao thủ như vậy trong khoảng thời gian ngắn.
Không biết đợi bao lâu, cửa thành ầm ầm mở ra, các đệ tử trông mong nhìn tới.
Một lão giả tóc trắng máu me khắp người bưng bít lấy cánh tay phải, run run rẩy rẩy đi ra, tất cả mọi người thấy hắn bày ra bộ dạng này thê thảm, đều bị kinh động.
- Người đó là... Trần chưởng giáo của Thiên Nhất môn?
Có người hoảng sợ hô to, lúc này có một đám đệ tử đi tới, sau lưng lão giả tóc trắng còn đi theo một đám cao thủ đang trọng thương.
Lão giả tóc trắng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn cười khổ nói:
- Diệu tông vừa ra, thiên hạ võ phu chỉ thường thôi...
- Hài hước! Hài hước a!
Chưởng giáo một phái triệt để điên loạn, ngửa mặt lên trời gào thét, cuối cùng thổ huyết mà chết, chết trong lúc các đệ tử chen chúc.
Tuyết lớn mịt mờ, mai táng dũng khí của một nữa võ lâm Đại Cảnh.
Khai Nguyên năm ba mươi bốn, Giáo chủ Quy Nguyên thần giáo Từ Thiên Cơ mang theo mười tám chi môn phái tề tụ Kinh Thành, khiêu chiến Trường Sinh đạo trưởng, năm trăm vị cao thủ thương vong hơn phân nửa, một đời võ lâm bá chủ Từ Thiên Cơ bị bắt làm tù binh, sống chết không rõ.
Tuyệt học Diệu Tông truyền khắp thiên hạ, hai chữ Trường Sinh uy chấn võ lâm.
Đến tận đây, võ lâm có thần thoại sống.
...
Trong đình viện, Khương Trường Sinh tĩnh toạ dưới tàng cây, Từ Thiên Cơ thì dưỡng thương trong một góc của đình viện, Tiểu Ngụy Vương, Bình An đứng xa xa nhìn hắn, tràn ngập tò mò.
Vong Trần đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, cung kính nói:
- Đạo trưởng, môn phái võ lâm đã riêng phần mình thối lui.
Khương Trường Sinh gật đầu, không có mở miệng, Vong Trần quay người rời khỏi, không dám quấy nhiễu.
Hôm nay đại chiến, làm mới nhận biết hắn đối với võ đạo, nhất là một kiếm cuối cùng của Diệu Tông pháp tướng, uy năng hủy thiên diệt địa kia khiến cho hắn ngẫm lại cũng cảm giác sợ hãi.
Lần này đại chiến, hơn năm trăm vị cao thủ chết một nửa người, còn sống đều bản thân bị trọng thương, sở dĩ lưu lại người sống, là bởi vì Khương Trường Sinh chờ mong lần sau sinh tồn ban thưởng đến.
Bây giờ hắn đã làm trùm tân thủ thôn Đại Cảnh, võ lâm chính là rau hẹ, cường thế đoạt được thiên hạ đệ nhất, sau đó nhất định có vô số cao thủ tre già măng mọc đến đây khiêu chiến, cung cấp cho hắn sinh tồn ban thưởng.
Hắn mặc dù cẩn thận, nhưng vẫn có sức phán đoán, ít nhất trong chốn võ lâm Đại Cảnh không có khả năng có người vượt qua hắn, chỉ có nơi khác, vốn là người cảnh giới cao có thể uy hiếp được hắn, mà hắn tạm thời không sinh ra xung đột cùng võ giả mạnh hơn, ngay cả Đại Thừa long lâu cũng không biết hắn là kẻ địch tiềm ẩn.
Chờ một hồi lâu, trước mắt Khương Trường Sinh cuối cùng hiện ra nhắc nhở.
【 Khai Nguyên năm ba mươi bốn, Giáo chủ Quy Nguyên thần giáo Từ Thiên Cơ mang theo năm trăm vị võ lâm cao thủ đột kích, ngươi bằng vào thực lực bản thân, thành công đánh lui tất cả võ lâm cao thủ, vượt qua một kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— tuyệt học tu tiên Hạo Nhật Như Lai 】