Có lẽ Long Khởi quan chưa chắc sẽ bại.
Một đám cao thủ giang hồ đi theo Từ Thiên Cơ vào thành, nhìn xung quanh, không ít người ngang ngược càn rỡ, khẩu xuất cuồng ngôn.
Từng có lúc, võ lâm bị triều đình ép gắt gao, không ít người trong bọn họ còn từng vào qua Thiên Lao, bây giờ cường thế vào thành, Kinh Thành không dám ngăn cản, uy phong bậc nào, có thể nói là mở mày mở mặt.
Trên đường phố ven đường không có bách tính lui tới, tất cả dân chúng đều trốn trong phòng, sợ bị tai bay vạ gió.
Bọn hắn một đường đi vào dưới chân núi Long Khởi sơn, tuyết lớn phủ thêm áo trắng cho cây cối trên núi, bia đá có khắc ba chữ Long Khởi Quan cũng đều chui vào trong đống tuyết.
Trên bậc thang có bốn đạo nhân trông coi, chính là Thanh Khổ, Vạn Lý, Minh Nguyệt cùng với Mạnh Thu Sương.
Mạnh Thu Sương mở miệng nói:
- Dừng lại!
Từ Thiên Cơ không để ý đến, tiến lên mấy bước, khi cách bậc thang không đến hai trượng mới dừng bước, hắn thả lỏng hai tay sau thắt lưng, mở miệng nói:
- Hôm nay chúng ta đến đây đòi thi thể tà ma Lý Trường Thanh, hắn giết vô số môn đồ của chúng ta, chúng ta nhất định phải để hắn chết không có chỗ chôn, mong rằng quý quan hiểu lẽ phải.
Vạn Lý khẽ nói:
- Chẳng qua chỉ là đòi thi thể, đáng giá nhiều người như vậy đến đây? Các ngươi chờ đó, chúng ta sẽ đưa thi thể cho các ngươi.
Từ Thiên Cơ cười nói:
- Khó mà làm được, bản tọa muốn đích thân lên núi, để tránh các ngươi dùng giả loạn thật, dù sao Lý Trường Thanh đã chết một quãng thời gian.
Thanh Khổ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phóng tới Từ Thiên Cơ.
Cửu Tầm Thiên Long Bộ.
Nhanh như gió mạnh.
Nhưng sau lưng Từ Thiên Cơ đột nhiên toát ra một người, tay phải đánh ra một chưởng đối chiêu với Thanh Khổ.
Đây là trung niên nam tử một thân hắc bào, tóc một nửa trắng một nửa đen, khuôn mặt kiệt ngạo bất tuần, hắn khinh miệt cười nói:
- Linh Thức cảnh không ra sao cũng dám ngăn cản? Không biết tự lượng sức mình!
Hữu chưởng của hắn dùng sức, chân khí bùng nổ, để tuyết đọng xung quanh trong nháy mắt tiêu tán, Thanh Khổ trực tiếp bị chấn động đến thổ huyết bay ngược, Vạn Lý đưa tay đến đón, kết quả bị đụng ngã trên bậc thang, đau đến trực nhe răng.
Trung niên nam tử thu tay lại, lớn tiếng cười nói:
- Lên núi đi, Long Khởi quan chỉ đến như thế, xem ra chỉ có vị Trường Sinh đạo trưởng kia tương đối lợi hại.
Hắn cất bước đi lên phía trước, Minh Nguyệt cùng Mạnh Thu Sương lập tức kéo tới, nhưng hắn đánh ra song chưởng, chưởng phong như rồng, cùng với âm thanh Hổ Khiếu, đánh lui hai nữ, vừa đối mặt, hai nữ bị trọng thương, nằm trên mặt tuyết, không thể động đậy, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hắn.
Trung niên nam tử khinh thường cười một tiếng, đang muốn mở miệng, một tiếng xé gió truyền đến, hắn cả kinh vô ý thức nhảy ra.
Keng!
Thái Hành kiếm từ trên trời giáng xuống, đâm vào trong đống tuyết, ngăn ở trước mặt hai nữ.
Từ Thiên Cơ nhíu mày, các cao thủ khác cũng không có suy nghĩ nhiều, kiếm này cũng không có đả thương được trung niên nam tử.
- Tốt, bốn người các ngươi cũng tính như hiểu biết cao thủ giang hồ, cũng nên lui ra rồi.
Một âm thanh từ trên đường núi bay tới, chỉ thấy Khương Trường Sinh dạo bước rơi xuống, một bộ đạo bào không nhiễm tuyết, Kỳ Lân phất trần trong tay hơi phiêu động, vỏ kiếm thì vắt ở bên hông, như tiên nhân từ núi sâu đi tới.
Trung niên nam tử nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, trầm giọng nói:
- Ngươi chính là Trường Sinh đạo trưởng?
Khương Trường Sinh không có trả lời, vòng qua Thanh Khổ, Vạn Lý, đi vào trước mặt hai nữ, đỡ đưa các nàng dậy, hai nữ tự nâng lẫn nhau, lui ra sau.
- Đạo trưởng, ngươi cẩn thận.
Mạnh Thu Sương cắn răng nói, trong lòng bất đắc dĩ, các nàng là chủ động xin đi giết giặc, muốn thử xem đám cao thủ giang hồ này có thực lực ra sao, không ngờ Từ Thiên Cơ còn chưa ra tay, tùy tiện một người đã hạ gục bốn người bọn họ.
Khương Trường Sinh cười gật đầu, hắn tiến lên, tay trái chống đỡ chuôi Thái Hành kiếm, quét nhìn đám này võ lâm cao thủ.
- Một, hai, ba... Chín vị...
Khương Trường Sinh nói một mình, ánh mắt rơi vào trên người Từ Thiên Cơ.
Quả nhiên là Thần Tâm cảnh, rõ ràng cao hơn Thông Thiên cảnh một cấp bậc.
Từ Thiên Cơ nhìn không thấu công lực của Khương Trường Sinh, nhưng trực giác nói cho hắn biết đối phương không đơn giản, hắn mở miệng nói:
- Chẳng lẽ Trường Sinh đạo trưởng muốn lấy sức một mình chống lại năm trăm vị võ lâm cao thủ?
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Năm trăm vị, nhiều người như vậy, không đủ phân Bạch Long nhà ta đâu.
Nghe vậy, Từ Thiên Cơ híp mắt, không ít cao thủ động dung, không ngờ Khương Trường Sinh biết được ý đồ chân thực của bọn hắn.
- Hừ! Giả trang cái gì!
Trung niên nam tử đột nhiên phóng tới Khương Trường Sinh, đánh ra một chưởng, âm thanh Hổ Khiếu điếc tai, chân khí ngưng tụ, tựa như một con Hổ to há to cái miệng lớn đầy máu kéo tới, đối diện đánh về phía Khương Trường Sinh.
Oanh!
Trung niên nam tử bị chấn bay trở về, Từ Thiên Cơ vô ý thức nhấc tay đè chặt bả vai của hắn, kết quả bị chấn động trượt lại mấy trượng xa, cả kinh những cao thủ khác dồn dập tránh ra.
Một tay Khương Trường Sinh vung lên Kỳ Lân phất trần, tay trái vẫn như cũ chống đỡ Thái Hành kiếm, đạo bào phần phật, hắn cười nói:
- Chư vị chẳng lẽ muốn lấy lực lượng năm trăm người tới chống lại ta? Chỉ sợ có chút xem thường ta.
Tuyết trắng mênh mang để mảnh đất dưới chân núi tựa như ngăn cách với thiên địa, hơn năm trăm vị võ lâm cao thủ cũng bị hù dọa, không dám lên tiếng.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Từ Thiên Cơ lại bị ép lui lại.
Làm sao có thể?