"Ma Pháp Thánh Giáo à!"
Ở một khu rừng nào đó, Zamigo ngồi trên tảng đá lớn, miệng nhai rồm rộp những khối băng nhỏ lạnh buốt, đôi mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ về vấn đề gì đấy.
Khoảng tháng trước, sự kiện nổi bất nhất là nhà vua Thai Linh cai trị Majula vạn năm qua bại trận trước thế lực khác, Majula trở thành lãnh địa của Ma Pháp Thánh Giáo - một cái tên không ai biết tới tại Trung Giới.
Điều đáng nói, Thai Linh sở hữu vật phẩm chứa Thần Lực, dốc hết thủ đoạn vẫn không thể gây thương tổn tới địch nhân lại còn bị giết một cách tàn nhẫn.
Vô số người không tin, vô số kẻ bán tín bán nghi, chỉ có những ai vô tình quan sát chiến cục mới hiểu rõ Ma Pháp Thánh Giáo khủng bố cỡ nào.
Tất nhiên, Zamigo cũng đã nghe qua tin tức, hắn nhớ tới đôi nam nữ mình đã từng đụng độ và suýt phải bỏ mạng, rồi nhớ xem trong game Cây Thế Giới có kẻ nào mạnh thế không, bởi lẽ tên nam nhân kia cũng nhận mình là player mà.
"Quá nhiều player.", Zamigo lắc đầu, game Cây Thế Giới có đúng một sever duy nhất là sever thế giới, cả thế giới mấy tỷ người chơi, chưa kể một người còn lập nhiều tài khoản khác nhau, không thể xác định được.
Hắn tiếp tục nhớ tới xem có Guild nào tên Ma Pháp Thánh Giáo không. Guild là tập hợp của nhiều player, trong game không thiếu Guild mạnh với những player thuộc top sever. Mà hình như cũng chẳng có Guild này. Vậy khả năng cao là tên player kia tự thành lập thế lực cho riêng mình, tự chiêu mộ thuộc hạ.
Zamigo thấy trường hợp này xảy ra lớn nhất vì lần trước con ả quái vật kia gọi tên player đó là Đấng Tối Cao mà. Nếu một kẻ tự phát triển thế lực mà chỉ cần thuộc hạ đã mạnh kinh khủng vậy thì quả thật tuyệt đối không thể dây vào.
Theo hắn tìm hiểu, kẻ đang tọa trấn tại Majula không phải ba người đánh bại vua Thai Linh mà là cấp dưới nữa. Để nơi vừa đánh chiếm cho cấp dưới quản lý cho thấy Ma Pháp Thánh Giáo vô cùng tự tin về thực lực của mình.
"Phải thử mới được."
"Thử cái gì?", Dave vừa lúc xuất hiện, trên vai vác theo một con lợn rừng, gã vừa đi săn về.
"Thử nội tình của Ma Pháp Thánh Giáo.", Zamigo không che giấu nói.
Nghe đến Ma Pháp Thánh Giáo, đồng tử Dave hơi coi lại, thân thể thoáng run rẩy, hiển nhiên cảnh tượng ngày đó suýt chết đã in đậm vào tâm trí rồi.
"Cậu định đi đánh nhau với con quái vật đó sao?", Dave hỏi.
"Đương nhiên không rồi. Tôi đâu có ngu, chỉ là tôi muốn thuê một tên sát thủ thử xem người ở Ma Pháp Thánh Giáo có mạnh không thôi, cũng để ước chừng thực lực tổng thể của cái giáo này.", Zamigo nhún nhún vai.
"Ai vậy?", Dave nổi lòng hiếu kỳ. Ma Pháp Thánh Giáo hiện tại khá nổi danh, đâu ai điên tới mức đi dùng tính mạng để trêu vào, không thấy Thai Linh có nhiều thủ đoạn cũng chết thê thảm hay sao.
"Hắc hắc hắc.", Zamigo nở nụ cười bí hiểm, hắn hiểu bạn đồng hành của mình nghĩ gì. Người bình thường tất nhiên sẽ tư duy như thế, nhưng trên đời này lại sinh ra vô số kẻ không bình thường chút nào.
..........
"Ưm....ơ.....a.....a......á...."
"Hà hà hộc......sướng.....tuyệt vời.....nào....la to lên...."
Bạch bạch bạch bạch! chát chát!
Tại một căn phòng rộng rãi với ánh đèn mờ ảo là cảnh tượng dâm loàn không thể tưởng tượng nổi, chỉ thấy hơn mười con đàn bà khỏa thân nằm la liệt dưới sàn, tóc tai rối bời, trên thân đầy vết đỏ, dưới hạ bộ chảy ra dòng dung dịch đặc xệt bốc mùi khó ngửi màu xám tro, đôi mắt khép hờ như đang tận hưởng cảm giác cực khoái vậy.
Trên giường lớn, nữ trong tư thế bò vểnh cao mông, nam ở đằng sau liên tục nhấp mạnh, bàn tay vỗ chan chát vào bờ mông ấy.
Không khó đoán được ở đây là lầu xanh.
Gã đàn ông đã ở trong lầu xanh hưởng thụ hai tháng nay rồi, ngày nào cũng làm chục hiệp mới thôi. Bà chủ lầu xanh cùng các kĩ nữ thì vô cùng vui mừng, biết rằng gặp khách sộp lên thiết đãi rất chu đáo.
Nhưng, hôm nay là một ngày đặc biệt.
Rầm!
Cửa phòng đột ngột bị chấn bay làm tất cả người trong phòng giật mình tỉnh táo trở lại.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Nhiều phát súng được bắn, các kĩ nữ đều trúng ngay một phát giữa chán, đến chết còn chẳng biết vì sao mình đã đắc tội với ai.
Một phát súng nhắm thẳng tới chỗ gã đàn ông nhưng gã chỉ lắc nhẹ đầu né tránh, đủ thấy đây không phải nhân vật đơn giản. Gã nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, tay nắm thanh đao vào thế sẵn sàng chiến đấu.
Pằng! Pằng! Pằng!
Súng nổ liên thanh, gã đàn ông di chuyển như bóng ma dần ra phía cửa phòng, đạn căn bản không thể trúng được.
Xoẹt!
Tốc độ xuất đao cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi mắt thường chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ lưỡi đao lóe lên rồi vụt tắt.
Keng!
Có thanh âm va chạm, một tấm gương bị chém làm hai nửa, vệt chém vô cùng bằng phẳng và ngọt cho thấy thanh đao cũng là vũ khí hết sức đáng gờm đấy.
Bốp bốp bốp
Có tiếng vỗ tay, Zamigo và Dave nhẹ nhàng bước ra từ cái gương trong căn phòng, cực kì tán thưởng:
"Tuyệt vời! Phản ứng rất nhạy bén, không hổ với biệt danh Thập Bộ Sát, dù trong tình huống bị động vẫn có thể nhanh chóng phản kích."
Tên đàn ông biệt danh Thập Bộ Sát từ từ thu đao, dung mạo hết sức bình thường, tóc đen dài búi sau đầu, để râu mép. Điểm nhận dạng là thanh đao của gã tuy thiết kế bình thường nhưng lại có hai đường chỉ đỏ chạy giữa mặt đao.
"Zamigo à! Lần nào gặp ta cũng nhất thiết phải nổ súng không? Ngươi vừa phá hoại niềm vui của ta đấy.", Thập Bộ Sát quay người chau mày nói.
Zamigo bật cười ha hả:
"Ta chỉ kiểm tra xem ngươi có lụt nghề không ấy mà."
Nghe cách hai người nói chuyện là biết đã quen nhau từ lâu rồi. Không sai, Zamigo từng nhiều lần nhờ Thập Bộ Sát đi tiêu diệt vài tên địch. Lần này hắn tìm Thập Bộ Sát cũng không ngoại lệ.
"Nói! Kẻ cần giết là ai?", Thập Bộ Sát vào thẳng vấn đề luôn.
"Kẻ này có chút thực lực, là người quản lý Majula hiện tại.", Zamigo đáp, hắn cũng chưa rõ kẻ quản lý Majula là ai, vì kẻ đó chưa từng chiến đấu hay lộ mặt lên thám tử các nơi chưa điều tra được.
Thập Bộ Sát thường không quan tâm thế sự, gã thích hưởng thụ đàn bà lên cũng không biết đến Majula, bằng không đã hay tin Majula đổi chủ rồi.
"Phần thưởng đây!", Zamigo phi một thanh đoản kiếm cắm thẳng vào bức tường ngay sát bên Thập Bộ Sát
"Hư Kiếp Ma Tâm Kiếm! Đây là một nửa phần thưởng đặt cọc, nếu đem được đầu kẻ đó về, ta sẽ giao tiếp nửa phần còn lại."
Thập Bộ Sát quan sát thanh đoản kiếm nhận thấy đây là thanh kiếm bất phàm liền liếc mắt hỏi:
"Kẻ ngươi muốn ta giết không đơn giản. Ngươi có thù với hắn à?"
"Dĩ nhiên rồi! Chứ tại sao ta lại lấy Hư Kiếp Ma Tâm Kiếm ra đặt trước vậy. Cho ngươi hay, kẻ đó mạnh bằng ta đấy, thế nào? Dám nhận không?", Zamigo khiêu khích nói.
"Ha ha ha ha ha .....ngươi coi thường ta quá thì phải. Ngươi ta còn đánh bại được huống hồ mấy con NPC được lập trình sẵn hả?", Thập Bộ Sát cười phá lên.
Đúng vậy, Thập Bộ Sát là một player xuyên không qua thế giới này đấy. Ngoại trừ các player ra, hắn coi mọi thứ ở đây đều là NPC được lập trình sẵn, chẳng có gì đáng sợ cả.
Zamigo nhếch mép không phản bác. Nếu đánh solo quả thật xạ thủ làm sao ăn được sát thủ, nhưng chẳng nhẽ ta lại để ngươi chém ư? Mọi thứ khó thể dự đoán vì ngoài kĩ năng cùng phép thuật nắm giữ ra còn có vật phẩm bên ngoài trợ chiến nữa. Ai dùng đúng lúc đúng thời điểm sẽ outplay được đối phương.
"Thế tốt rồi! Ta chờ tin vui từ ngươi đấy, Thập Bộ Sát.", nói xong, hắn cùng Dave biến mất vào tấm gương, rời đi tức khắc.
"Hừ!", thấy đối phương hoàn toàn rời khỏi, Thập Bộ Sát hừ lạnh một tiếng thu lấy Hư Kiếp Ma Tâm Kiếm.
"Nếu không phải có tên cơ bắp kia luôn theo sát ngươi thì ta đây đã tiêu diệt ngươi từ lâu rồi, cần gì phải làm việc cho ngươi cơ chứ?"
Mặc dù hắn tự nhận mình trên cơ Zamigo nhưng cũng chẳng dám liều cân hai cùng lúc.
Ở thế giới này không giống trong game, nếu PK thắng nhận được là vàng, kinh nghiệm cùng vật phẩm hệ thống tặng, PK thua thì chỉ cần chờ thời gian hồi sinh, còn hiện tại chiến bại sẽ vĩnh viễn biến mất đấy.
Dù luôn coi tất cả sinh linh là NPC thì Thập Bộ Sát vẫn chẳng dám coi thường khi đi làm nhiệm vụ.
Từ lần đầu hợp tác hắn đã thèm Băng Ma Súng của Zamigo rồi, nếu cướp được chẳng phải như hổ mọc thêm cánh? Vừa đánh tầm xa vừa cận chiến ám sát.
Nhưng có vẻ như Zamigo đọc được suy nghĩ của hắn thì phải, rõ ràng cáo già hơn hắn tưởng.
"Cứ đợi đấy.", đôi mắt hắn thoáng nổi sát khí nồng đậm. Một ngày nào đó chính tay hắn sẽ kết liễu Zamigo.
Thập Bộ Sát đi xuống tầng dưới của lầu xanh lại phát hiện tất cả kỹ nữ, nhân viên, quan khách, bà chủ đều chết hết cả, chắc chắn Zamigo đã đồ sát toàn bộ người ở đây.
Hắn chẳng mấy bận tâm:
"Đúng là NPC, một lũ vô dụng."
.........
Tháp Phù Thủy....một trong chín ngọn tháp bao quanh Tháp Bất Tử - nơi ở của Đấng Tối Cao.
Tháp Phù Thủy cao khoảng ba tầng, hình dáng hết sức độc đáo khi hơi cong ở phần chóp giống cái mũ phù thủy, xung quanh được treo rất nhiều ma bí ngô cháy ngọn lửa xanh lam.
Môi trường quanh tháp mới thực sự doạ người khi đó là một khu rừng toàn những cái cây đã chết khô, bầu trời u ám đen xì không thấy nổi một ngôi sao. Tiếng quạ kêu, tiếng chim lợn gáy, tiếng khỉ gào rống làm nổi cả gai ốc. Chẳng những vậy, rất nhiều bầy sói đói với đôi mắt đỏ ngầu luôn ẩn nấp rình rập cùng đàn chim cú mèo sẵn sàng lao tới xé xác kẻ nào dám cả gan xâm phạm.
Trong tháp, tại sảnh chính, ánh sáng không đủ để quản sát mọi thứ vì các ngọn nến cứ bật bùng lúc tắt lúc không.
Ục ục ục ục
Ở giữa sảnh chỉ thấy một lu nước lớn đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút.
Bên cạnh cái lu lại phát hiện một nữ nhân thân mặc váy dài tím đen để lộ đôi bàn tay tinh xảo, cổ váy hình chữ V khoe ra phần nào bầu ngực căng tràn nhựa sống cùng cái khe sâu khiến mọi đàn ông phải chết mê chết mệt, cái cổ thon thon trắng ngần tinh tế, mái tóc đen tuyền búi cao gọn gàng vắt ngang trâm ngọc.
Dung mạo của nàng rất khó để miêu tả. Nàng sắc xảo chính mộng, đôi mắt đen, đôi môi đen, sống mũi cao, khoé mắt trái có nốt ruồi duyên dáng. Tuy nhiên khi ngắm nhìn tổng thể nàng không đẹp khiến người ta phải ca ngợi không thể rời mắt mà nàng đẹp khiến đối phương phải tự cách xa vạn dặm. Nàng đẹp theo kiểu độc ác, huyền bí, ma mị.
Tất nhiên, tính cách của nàng cũng độc ác vậy, rất giống các mụ phù thủy chuyên làm chuyện hại người như trong cổ tích. Có lẽ khi tạo ra nàng, Bạch Thiên đã chịu khá nhiều ảnh hưởng từ các câu chuyện phù thủy.
Nàng khấy nhẹ nồi nước bằng thanh gỗ dài, bỏ thêm bột gì đó, nước biến thành dung dịch màu xanh lục, bỏ thêm bột gì đó dung dịch chuyển màu thành đỏ đậm, thêm vài miếng vỏ cây đổi màu dung dịch sang nâu nhạt. Dị vô cùng.
Nàng phất tay lửa tắt rồi thu dung dịch nâu vào bình thủy tinh nhỏ, được khoảng hơn hai trăm bình.
"Mãi mà Chúa Thượng vẫn không kêu ta đi làm nhiệm vụ. Thật buồn chán làm sao.", nàng đảo mắt về bức tranh lớn lơ lửng giữa đại sảnh.
Bức tranh này được bố trí hết sức trang trọng khi có hoa quanh khung viền, được thắp nến thơm không bao giờ tắt.
Bức tranh không phải chỉ một khung hình mà như một thước phim quay cảnh đôi nam nữ yêu nhau, tình cảm mặn nồng, rồi sinh con đẻ cái, sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Nam là Bạch Thiên, nữ là nàng.
Ấy vậy, khi nhìn bức tranh đó nàng lại thở dài vì mình không phải người thân cận nhất bên Đấng Tối Cao.
Echidna, hộ vệ kiêm thư ký, cánh tay phải của Bạch Thiên, đi kè kè như hình với bóng. Ereena bảo vệ Tháp Bất Tử, cánh tay trái của Chúa Thượng. Adora quản gia Lâu Đài, phụ trách chăm sóc Bạch Thiên.
Ba người đều là cấp trên của nàng, sức mạnh khí chất rõ ràng ở đẳng cấp khác. Thật khó!
"Thôi đến thăm Mio xíu vậy. Nghe nói cô ta được Đấng Tối Cao cử đi quản lý lãnh địa mới chiếm được."
Nói rồi, nàng điểm nhẹ, cổng không gian dễ dàng được mở ra.