Trần Nhã nghe thấy vậy lo lắng nhìn chồng của mình, nói nhỏ.
"Tôi lúc này chỉ sợ đám người này là do ai đó sai khiến, chứ không phải là do thú tính bộc phát a, thế thì Thiểm Tuyết có thể gặp thêm nguy hiểm, ông nghĩ xem gần đây có gây thù chuốc oán với ai không đấy."
Bà ta biết chồng mình vốn là quan chức cấp cao của chính phủ, việc gây xung đột trên chính trường rồi bị người không có ý tốt hãm hại đúng là quá nhiều.
Nghe thấy vợ của mình nói vậy Đường Nhất Bắc cũng rơi vào trầm tư, nhưng ông ta suy nghĩ mãi cũng không ra kẻ nào muốn tính kế mình, nhất thời lắc đầu nói với vợ.
"Thôi, tôi tạm thời chưa nghĩ được ra, dù sao Thiểm Tuyết cũng an toàn rồi, bà không nên suy nghĩ nhiều làm gì, tôi lúc này lại muốn thuê cho Thiểm Tuyết một vệ sĩ kiêm tài xế nha, có gì còn bảo vệ được cho con mình nha, con gái chúng ta đi ra đường một mình vẫn là nguy hiểm hơn bình thường".
"Vậy để tôi thử tìm xem sao" Trần Nhã gật đầu, biểu lộ tán thành suy nghĩ của chồng mình.
Lúc này, khách sạn Đế Vương của thành phố Long Hải, ngay tại phòng VIP, một người thanh niên thân hình khôi ngô, ngũ quan anh tuấn, trên người mặc một bộ áo ngủ, tay cầm điện thoại đang điên cuồng gọi vào một đầu số, nhưng mặc cho hắn có cố gắng thế nào, đầu dây bên kia cũng không hề nhấc máy, khiến hắn tức lộn ruột, ngay lập tức dùng tay không của mình bóp nát chiếc điện thoại đắt tiền cầm trong tay.
Tạch.
Tia lửa phát ra, điện thoại trong nháy mắt bị nổ tung, mảnh kính bắn tung tóe, vương vãi khắp nơi, găm vào lòng bàn tay của hắn, nhưng dường như chẳng làm hắn mảnh may bị tổn thương chút nào, khuôn mặt lạnh lùng ném điện thoại đã hỏng vào thùng rác của khách sạn, đi đến bên giường lấy ra thêm một chiếc điện thoại khác, gọi vào một đầu số.
Chỉ mất mấy giây, đầu dây bên kia đã trả lời, giọng nói lạnh lùng.
"Alo, Thiếu gia"
"Đám bọn a Bưu hình như mất tích rồi, ông cho người đi kiểm tra nhé"
"vâng"
Quá trình diễn ra nhanh gọn và dứt khoát, người thanh niên hình như cũng bình tĩnh một chút, thở ra một hơi, nhẹ nhàng nằm lên giường, trong miệng lầm bầm.
"Con mẹ thằng nào phá việc tốt của bố mày, tao mà bắt được, tao bầm thây mày ra."
Lúc này, giữa công viên của thành phố Long Hải, Trần Lăng đang nằm ngáy o o, không biết rằng mình đã vướng phải rắc rối.
...
Bảo Lam sau khi ngồi lên xe của Minh Đạt, cô nàng này cố tình nhường cho Đường Thiểm Tuyết ngồi lên ghế trước, nhưng dù sao Thiểm Tuyết cũng là người da mặt mỏng, cô chỉ hòa nhã từ chối rồi ngồi ở hàng sau, trên đường đi về Bảo Lam thì luôn miệng ba hoa về quá trình giải cứu Đường Thiểm Tuyết như thế nào, đánh đấm ra làm sao, làm cho Bảo Minh Đạt đang lái xe cảm thấy xấu hổ, chỉ biết dán mặt lên đường.
Đường Thiểm Tuyết thì ngạc nhiên tròn mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nàng có liếc qua nhìn Bảo Minh Đạt, cảm thán.
"Hai người đánh đấm cũng rất giỏi nha, chắc hẳn từ lúc gia nhập lực lượng cảnh sát tập, luyện cũng vất vả lắm a."
Rồi nàng quay ra Bảo Lam mơ hồ nói.
"Lúc mình hôn mê có ai tiếp xúc gần với mình không Bảo Lam? Tại lúc đó mình có nửa tỉnh nửa mơ a, Cảm giác như có người đi vào trong xe hơi đánh bọn người xấu một trận, hình như người đó còn tiếp xúc với mình rất gần nha" Đường Thiểm Tuyết quay mặt về phía Bảo Lam nghi hoặc hỏi.
Bảo Lam lúc này thì trợn tròn mắt, trong lòng thì đang réo gọi mười tám đời tổ tông của "Kẻ lạ mặt" là dâm tặc, nhưng vẫn cười gian, hiền hòa vô tội giải thích.
"Ha Ha, thế thì chắc là mình rồi, lúc đó mình còn bế cậu vào xe cơ mà, anh Lâm Sơn còn đang bận gọi điện báo cảnh sát đây, chắc là do thuốc mê nên cậu thấy mơ hồ đó.
Đường Minh Đạt đang lái xe thì nghe Đường Thiểm Tuyết nói như vậy, tặc lưỡi, ném suy nghĩ của mình ra sau đầu, hai tay nắm chặt vô lăng, tiếp tục lái xe.
Xe dừng tại chung cư Uyển Long, vốn là một khu chung cư cao cấp của thành phố, mặt tiền hướng ra biển, trang trí xa hoa tráng lệ, giá phòng ở đây ít nhất cũng phải mất 500 ngàn, thể hiện lên địa vị của chủ nhân nó.
An ninh nơi này cực kỳ tốt, người dân mua nhà ở đây đều là tinh anh của xã hội, đường phố xung quanh không có một hạt bụi hay mảnh rác, càng tô điểm lên sự hào nhoáng của nơi đây, nếu phải so sánh nơi này với chung cư DaDa quỷ ám của Trần Lăng, thì chẳng khác nào đang sỉ nhục cái tên của khu chung cư này.
Đường Thiểm Tuyết có mua cho mình một căn phòng ở trên tầng 8, mặt bằng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, nội thất thì tất nhiên không phải bàn cãi, dù sao cô cũng là tổng giám đốc một tập đoàn đa quốc gia nha, tiền là thứ thừa thãi, do Đường Bảo Đạt và Bảo Lam cũng không lạ gì nhà của nàng nên đã lái xe một mạch từ bệnh viện đến đấy luôn.
Đám người xuống xe, cảm nhâm được vị muối của biển phả vào mặt.
"ui, vất vả chở cậu về như vậy, không mời chúng tớ vào nhà sao?, người ta cũng mệt mỏi quá a, mà này có cần tớ gửi ông anh ngốc ở lại canh phòng cho cậu một đêm không? nhỡ đâu có kẻ xấu ... úi úi"
Bảo Lam đang nói liên thiên thì bị một bàn tay che đi miệng mình, làm cho lời muốn nói bị tắc lại trước miệng.
"Em, đừng đùa nghịch nữa, Thiểm Tuyết hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi, để cô ấy nghỉ ngơi nha, mai còn đi làm đây," Minh Đạt kéo lại người Bảo Lam, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.
Đường Thiểm Tuyết nghe thấy vậy, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý
"Cậu với anh đạt nên về nhà đi nha, mình ổn mà, dù sao ở đây an ninh cũng tốt lắm, người đáng sợ nhất ở đây bây giờ chỉ có cậu thôi." nói xong nàng nhấc lên gót ngọc đi vào thang máy.
"uy, tuyệt tình vậy sao?, mình chỉ lo lắng cho cậu thui mà" Bảo Lam bĩu môi vươn bàn tay ra, tỏ vẻ tội nghiệp.
Đường Thiểm Tuyết thì bắt đầu thấy sợ cô bạn này rồi, nhanh chóng lảng tránh, ấn nút đi lên tầng.
Bảo Minh Đạt thì kéo Bảo Lam lên xe, nổ ga đi về.
Đi được một lúc, cảm thấy nhàm chán không có việc gì làm, Bảo Lam liền khơi gợi lên câu chuyện phiếm.
"Nghe Thiểm Tuyết nói là cậu ấy bị người lạ mặt tiếp xúc gần kìa, anh không lo lắng sao?"
"Hừm, tên khốn kiếp kia chắc chắn vừa cướp tiền lại còn muốn cướp sắc, thật là quá quắt, em mà bắt được hắn thì hắn chết với em" Bảo Lam biểu lộ tức giận, giơ lên quả đấm nhỏ nói.
Bảo Minh Đạt thì cạn lời với cô em nhỏ của mình, lúc nào nàng cũng khiến người ta lo lắng.
"Bằng Trình độ mèo cào của em à? nếu là anh đấu với người kia, chưa chắc đã chiếm thế thượng phong nha, nhìn hắn đánh đám người kia như vậy thì đích thị là một kẻ có khí lực kinh người, có thể là cao thủ võ lâm nha"
Bảo Lam nghe vậy, cảm thấy ông anh của mình khô khan và nhàm chán, nàng bĩu môi nói.
"Mà anh nói xem, tại sao một cao thủ như vậy xuất hiện mà tình báo không thông báo gì nhỉ, mà nhìn ra rất là hám tiền nha, đối với đám người võ lâm thì 1000 có là bõ bèn gì mà phải móc ví của người ta a"
"Mà đội tình báo đúng là một đám vô dụng chỉ biết ăn rồi nằm, ngay cả người võ lâm xuất hiện cũng không có biết, nuôi bọn này tốn cơm" Cô nàng cũng không quên nhổ nước bọt một câu.
"Anh cũng không biết, thế giới này thì loại người nào cũng có, anh cũng chỉ mong kẻ này là người tốt nha, không gây chuyện là chúng mình phải cảm tạ hắn rồi."
"Hừm, mong là như vậy a, mà ngày mai anh phải khao em một chầu đấy, nhờ em mà Thiểm Tuyết coi anh là ân nhân cứu mạng đấy nha" Bảo Lam cười nói.
Nghe vậy, trán hắn nổi lên hắc tuyến,
"Em còn dám nói! để chút nữa về nhà xem anh trị em thế nào"
Bảo Lam lè lưỡi, "Ý, đồ ăn cháo đá bát, vậy từ nay bản cô nương mặc kệ hai người, đại ca cứ tiếp tục làm độc thân cẩu đến cuối đời đi nha ... ái đau đau"
Chưa kịp nói hết câu thì Minh Đạt đã quay lại véo vào tay của Bảo Lam làm nó sưng đỏ lên. nàng ủy khuất không thèm nói chuyện với tên đầu gỗ này nữa, quay người móc ra điện thoại di động đọc nốt chương truyện tiểu thuyết Bá Đạo Tổng Tài.
Đường Thiểm Tuyết sau khi về phòng của mình, vội vàng tắm rửa, thay lên bộ đồ ngủ, nằm úp mặt lên gối mềm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thì ửng đỏ khi nhớ lại giấc mơ lúc đang mê man, nàng thẹn thùng úp mặt vào gối, chỉ sau một lát thì cơn buồn ngủ kéo đến, đôi mắt có chút nặng chĩu, chìm vào giấc ngủ
Trần Lăng lúc này vẫn đang ngủ như lợn chết ở trong công viên.