Chương 1: Bà Ba

Năm 2022 tại thành phố Long Hải, 9 giờ tối, sương mù lượn lờ.

Từng hạt mưa nhỏ tí tách từ trời cao rơi xuống, nhẹ nhàng làm cho đường phố thêm phần ướt át.

Thời gian đã vào cuối xuân, có thể thấy một vài người không mang theo dù đang đưa tay lên đầu chạy nhanh trên đường phố vì cơn mưa nhỏ.

Dưới sân chơi tập thể của một dãy chung cư tám tầng cũ, từng bức tường sơn đã phai màu vì nắng gió và đều được phủ lên một đám rong rêu xanh mơn mởn.

Kết hợp với ánh đèn đường vàng nhạt lập lòe cứ chớp chớp không ngừng vì bị chập điện, làm cho không khí xung quanh có một chút quỷ dị.

Ở giữa sân chơi có một băng ghế sắt được che chắn bởi mái hiên hình vòng cung, nhìn tựa như một chiếc dù lớn.

Thế giới bên ngoài mái hiên có phần u ám, mặt sân làm bằng bê tông đều bị nước mưa thấm thành màu xám, chỉ phía dưới mái hiên là khô ráo, dường như đối với cả thế giới, chỉ có nơi đây là thanh tịnh.

Lúc này đang có một thanh niên đang dưới mái hiên của sân chơi, mượn nhờ ánh đèn đường lập lòe để ăn tối.

Người này đầu tóc rối bời vì nước mưa, mặc một cái quần jean và áo thun tuy mới nhưng có thể nhìn ra là hàng rẻ tiền, đeo một đôi giày đã sờn vải, một cách ăn mặc điển hình của người lao động phổ thông.

Khuôn mặt tuy có phần tiều tụy và thất thần, nhưng đường nét phải nói là khá hoàn hảo vẫn có thể nhìn ra đây là một thanh niên khá là đẹp trai, nếu thay cho hắn một bộ vest và giày tây lịch lãm, có thể khiến cho khá nhiều cô gái phải thẹn thùng nhìn không chớp được mắt.

Ăn uống xong xuôi rồi đánh cái ợ, tiện tay ném rác vào bãi cỏ sau lưng, hắn buồn chán lấy từ trong người ra điếu cần, đốt lửa bỏ lên miệng, rít một hơi thật sâu rồi cảm thán.

"Chất kích thích, không nên thử dù chỉ một lần a." Trần Lăng cười cười nói thầm, cái món đồ chơi này tuy độc hại, nhưng giúp hắn cảm thấy tinh thần thoải mái vượt qua nỗi buồn chán.

Trần Lăng đến nơi này đã được hơn một năm.

Hắn vốn không phải là người thuộc thế giới này, trước kia hắn là một thanh niên 25 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Việt Nam.

Là một đứa trẻ mồ côi nhưng lại khá là thông minh, khởi đầu trò chơi được gọi là cuộc sống có phần khó khăn, Trần Lăng tự lập từ rất sớm, đã từng làm rất nhiều công việc, miễn là kiếm ra tiền để sống sót trong thế giới khắc nghiệt.

Trong một lần đi nhậu với đồng nghiệp về, không may bị tai nạn xe cộ, thế là xuyên không đến thế giới này.

Chẳng hiểu sao khi tỉnh dậy, đón chờ hắn không phải là chiếc giường bệnh , mà là bụi cỏ ở ven đường, trên người cũng không có vật tư hay giấy tờ tùy thân nào, hắn hốt hoảng tìm đường trở về nhà, nhưng cứ như là một giấc mơ, hắn không thể tìm được nhà cũ của mình, hắn còn phát hiện nơi hắn đang ở là một quốc gia tên Hải quốc, không phải là Việt Nam mà hắn từng sinh sống và lớn lên, người dân ở đây lại nói chuyện và viết chữ bằng thứ ngôn ngữ mà hắn chưa từng được biết, nhưng lại bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn có thể hiểu được loại ngôn ngữ này.

Trong lòng nổi lên nghi ngờ, hắn bắt đầu tìm hiểu về nơi này, và phát hiện ra, có thể là hắn đã xuyên không đến một thế giới khác, thời gian địa điểm so với thế giới cũ của hắn đều hoàn toàn giống nhau, nhưng Việt Nam tổ quốc của hắn, chưa từng tồn tại.

Trần Lăng trở thành một kẻ đột ngột xuất hiện trên thế giới này.

Làm cho hắn sau khi bị tra hỏi, đều không thể giải thích được lai lịch của mình.

Đành phải dùng một chiêu mà rất nhiều người xuyên việt đã từng dùng, đó là nói mình bị mất trí nhớ.

Hiện nay Trần Lăng đang bị cảnh sát cho vào tình trạng theo dõi đặc biệt vì thân thế của hắn có nhiều điểm đáng ngờ.

Hắn cũng không dám nói mình đến từ một quốc gia chưa từng xuất hiện trên bản đồ của thế giới.

Đơn giản là vì hắn không muốn bị đưa vào trại thương điên

Nhưng cuộc sống ở thế giới mới cũng không hề dễ dàng, hắn bây giờ thành người không quan hệ, không tiền bạc, không bằng cấp, biến thành tầng lớp thấp trong xã hội.

Cũng may chính phủ vẫn tạo điều kiện cho hắn xin được công việc của một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng toàn thế giới về lưu thông và phân phối hàng hóa có tên là HOLA.

Nói cho đơn giản thì cho hắn một công việc chân chạy, lao động phổ thông, lúc đầu khi chưa có tiền, hắn thường ăn ngủ nghỉ ngay cùng đám bảo vệ trong cơ quan, quá trình tích góp tiền cũng cực kỳ gian nan.

Ngay khi đã có đồng ra đồng vào, hắn ngay lập tức chuyển qua thuê nhà để ở, may mắn là hắn tìm được khu chung cư khá là rẻ chỉ có 200 đồng một tháng, nội thất cũng được chủ cũ sắp xếp thoải mái, dường như hắn chỉ có việc đi vào và ở lại.

Long Hải là thành phố đứng đầu về kinh tế của Hải quốc, đường xá cầu cống được xây dựng hợp lý, người dân đi lại tấp nập, là một nơi có nhiều cơ hội vàng để khởi nghiệp, đây cũng là lý do vì sao Trần Lăng lại đến đây.

Khu chung cư mà hắn đang thuê được xây từ 50 năm trước, khi đó thành phố đang bước vào quá trình công nghiệp hóa, thường là để cho công nhân nhà máy xí nghiệp vào ở, nay Long Hải đã trở thành đô thị cấp một, nhà máy xí nghiệp cũng dần chuyển đi, nên những người còn ở lại đây bều là người già cả thuộc thế hệ trước.

Thậm chí Trần Lăng còn nghe đồn là khu chung cư này sắp bị phá rỡ để xây thêm trung tâm thương mại cho thành phố.

Uể oải sau một ngày làm việc mệt mỏi, hắn bước từng bậc cầu thang để về phòng, trên miệng vẫn còn ngậm điếu cần đang hút dở, do là chung cư đã cũ nên thang máy đều hỏng.

Vì chung cư sắp bị tháo dỡ, nên ban quản lý cũng chẳng muốn sửa, mà từ tầng ba trở lên cũng chẳng có nhiều người ở, khiến cho mấy cái thang máy cứ thế mà phủi bụi.

Làm cho hắn phải đi bộ tám tầng lầu mới lên được phòng của mình, đây cũng là một trong những lý do tại sao phòng ở của hắn lại rẻ như vậy.

Bức tường trên cầu thang, được trang trí chằng chịt nét vẽ bằng bút sáp màu của trẻ con, thậm chí còn có như dấu giầy và dép để lại càng làm cho chung cư trở nên cũ kĩ và u ám.

Nhẹ nhàng bước lên tầng hai, thì một cảnh tượng làm hắn thấy hiếu kỳ xuất hiện.

Trước cửa căn phòng số 204 của chung cư, ruy băng phong tỏa được quấn lên, xung quanh cũng có vài người cảnh sát đứng giữ hiện trường, Trần Lăng nhìn qua, nghi hoặc

"Phòng hai lẻ bốn, chẳng phải là phòng của bà Ba bán ăn sáng hay sao, bà ấy bị chuyện gì vậy?"

Tò mò, Trần Lăng dập tắt điếu cần còn mới hút được một nửa, cẩn thận phủi đi muội than, nhét vào túi áo ngực

"Đồ chơi này khó kiếm nha, phải tiết kiệm." Trần Lăng thầm nghĩ.

Xung quanh căn phòng 204 lúc này, mặc cho mùi thi thể người chết, mùi phân và nước tiểu của mèo bốc lên nồng nặc, vẫn xuất hiện rất nhiều người dân của chung cư đang hiếu kỳ nhìn vào trong, đám cảnh sát thì tìm cách không cho người tiến lại gần, sợ rằng có người làm hư hiện trường vụ án

Trong số những người hiếu kỳ cũng có Trần Lăng, vốn có thân hình cao ráo, lên đến 1m84, hắn chẳng mất nhiều công sức chen chúc, chỉ việc hơi nhón lên bàn chân cũng có thể nhìn thấy một chút sự việc đang diễn ra.

Trần Lăng lúc này cũng nhìn ra một thân ảnh quen thuộc đứng ở cửa căn phòng 204, người mà hơn một năm trước hắn gặp ở sở cảnh sát khi hắn mới đến thế giới này.

Đội Trưởng đội cảnh sát hình sự Lưu Thanh Sơn năm nay đã năm mươi hai tuổi, đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm cảnh sát, từng nhìn qua hàng trăm bộ thi thể.

Nhưng đã lâu lắm rồi, ông ta mới nhìn thấy một cỗ thi thể bị phân hủy khủng khiếp như vậy, ẩn ẩn làm cho dạ dày của ông ta sục sôi lên, xuýt chút nữa là vĩnh biệt bữa cơm buổi tối.

Lúc này ông ta bước vào trước cửa căn phòng số hai lẻ bốn, rồi lại quay đầu nhìn vào thi thể đã phân hủy được đặt cẩn thận dưới nền nhà lạnh lẽo, làm cho sắc mặt của ông không khỏi cảm thấy âm trầm.

Hôm nay sở cảnh sát Long Hải nhận được cuộc gọi từ người dân chung cư DaDa về việc có một người dân ở đây treo cổ tự tử đã qua nhiều ngày, thi thể bây giờ đã có dấu hiệu phân hủy, làm cho bọn họ tức tốc đi nhanh đến hiện trường.

Sau khi đến được đây, họ đã nhanh chóng phong tỏa hiện trường, xác định danh tính nạn nhân.

Người chết là bà Nguyễn Thị Ba,