Chương 81: Con Rồng này không đơn giản.

Chương 81: Con Rồng này không đơn giản.

Cứ mỗi lần chuẩn bị kết liễu Xích Tử Hổ thì con Rồng lại bị Kiều Kiều can thiệp.

Thân thể của con rồng đã bị ghim lên mấy cái Nhất Thương Tuyệt Đỉnh.

Bởi vì cứ dằn cơ với Xích Tử Hổ mà vết thương càng thêm nặng. Tuy vậy nhưng Xích Tử Hổ vẫn thê thảm vô cùng.

Nhắm thấy Xích Tử Hổ không thể trụ nỗi nữa, Kiều Kiểu cũng rất sẵn lòng tiễn nó đi một đoạn.

Hung Thú cấp 5 đỉnh cao, chính là điểm chiến tích a, đồng nghĩa với việc kiếm bộn Quân Huy.

Tích Luỹ mấy ngày qua và trước đây của Kiều Kiều đã sắp đạt 70000 quân huy. Mà thứ kiều muốn nhất chính là một trang bị hay kỹ năng nào đó 100000 quân huy.

Nàng cũng rất hâm mộ Găng Tay Thần Phạt của Trung, nhưng chỉ là không tiện thể hiện mà thôi.

Thấy con Xích Tử Hổ đã bị chết, con Rồng liền chuyển đối tượng tấn công, nó cũng đã tức giận lắm rồi.

Kẻ nãy giờ làm nó bị thương ắt sẽ phải trả cái giá lớn. 4 chân rồng liên tục tăng tốc. Miệng không ngừng công kích ra các đòn Linh Khí ngưng tụ.

Oành!

Cột nước phóng ra từ miệng con Rồng tấn công lấy Kiều Kiều. Nàng cũng không phải ăn chay.

Kết Giới Băng Sương.

Công kích Thuỷ Hệ lao vào trong màn băng sương giày đặt, phần lớn bị đóng băng hết. Tuy con rồng có bị thương nhưng đòn tấn công vẫn mạnh hơn Kiều Kiều một bậc. Thay vì cứng chọi cứng thì làm giảm đi sức mạnh của nó lại hiệu quả hơn nhiều.

Nhưng vì không thể khống chế hết nên buộc Kiều Kiều phải lựa chọn đón đỡ hoặc là tránh né.

Nhưng vì nàng đang ở giữa hồ nước, phạm vi di chuyển bị hạn chế, tránh né cũng không thể tránh khỏi bị tổn thương, chi bằng toàn lực phòng ngự.

Bành!

Vụ nổ xảy ra, nước văng tung toé, khi vụ nổ lắng xuống cũng là lúc con Rồng biến mất. Khi nó xuất hiện trở lại chính là vị trí mà Kiều Kiều đang đứng.

Tam Thức Băng Kích!

Một đòn uy lực đánh xuống đầu rồng, ở cự ly gần như vậy, uy lực đòn công kích xem như đạt hiệu quả tối cao. Mặt nước bị đóng băng một vùng lớn, lại sâu đến gần 10 mét tính từ mặt hồ.

Con rồng bị đòn đánh đẩy văng ra, vốn định tấn công một cách bất ngờ nhưng không ngờ chính nó mới là kẻ bị bất ngờ.

Kiều Kiều vội vàng tiến tới đất liền, chủ yếu là để quan sát được con Rồng. Đòn vừa nãy chính là nàng suy đoán đánh liều mà thôi. Bởi vì đột nhiên con Rồng biến mất như vậy.

Lên đất liền không lâu, con Rồng cũng vì thế mà lên bờ một lần nữa.

Nhưng vừa ngoi lên mặt nước nó đã lãnh trọn một mũi thương ngưng tụ của Kiều Kiều. Nhất Thương Tuyệt Đỉnh ghim vào mắt của con Rồng, khiến nó tổn thương lại càng thêm thương tổn.

Sau đó bỗng chiên thấy mặt hồ xoáy tròn. Mặt nước liên tục bị rút cạn, sau đó chỉ thấy mặt hồ không còn một giọt nước.

Lẽ nào là, kỹ năng thức tỉnh của nó.

Sau đó Kiều Kiều cảm thấy khí tức của con Rồng ngày càng khôi phục. Mà nàng lại đã hao tổn linh khí lớn.

Phải rời khỏi đây ngay lập tức!

Suy nghĩ vừa động, Kiều Kiều liền rời khỏi đó, cũng không quên thu Xích Tử Hổ vào nhẫn không gian.

Con Rồng cũng đã rút cạn hồ nước, nhưng khi lên bờ nó lại không thấy kẻ đáng ghét kia đâu. Chỗ ở cũng bị phá hỏng.

Nó đã khôi phục lại như lúc toàn thịnh. Bắt đầu đi tìm loài người đáng ghét đó, sẵn tiện tìm nơi ở mới.

….

Trung và Sicula cũng đã về đến Thành Hắc Lang. Điều đầu tiên họ làm chính là tìm ngay Quốc Sư Triệu Vân Lạc để nàng sắp xếp chuyện này.

Bạch Tinh Thạch là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, cho nên khi rời khỏi hồ Liên Hoa, Trung và Sicula cũng làm trong bí mật, không đánh động gì tới dân chúng.

Cho nên sau hôm đó, tin tức về con Thuỷ Thần lan rộng, ngươi dân cũng không dám bàn tán gì nhiều. Còn về cặp nam nữ ngắm hoa kia, chỉ đành mặc niệm cho họ, ai bảo họ không chịu xem cảnh báo.

“ Bệ Hạ, ngài nói thật sao?”

“ Không có người ngoài, chị cứ xưng hô bình thường đi. Còn về Bạch Tinh Thạch, chị xem đây.”

Trung đưa ý niệm vào Nhẫn Không Gian, sau đó trong căn phòng hiện ra một núi nhỏ Bạch Tinh Thạch.

Vân Lạc liền đến xem thử, cầm mấy viên Bạch Tinh Thạch đang phát sáng óng ánh kia săm soi.

“ Là thật này, là thật này.” Vân Lạc xúc động mạnh một hồi mới chấn tỉnh lại.

Khụ! Khụ!

“ Bệ hạ nói mỏ Bạch Tinh Thạch dưới đáy hồ Liên Hoa. Thần sẽ cử mấy người đáng tin cậy, phiền Nữ Vương điện hạ đi một chuyến để chỉ vị trí.”

“ Được, em rất sẵn lòng.” Sicula thấy Trung xưng hô thân mật với Vân Lạc như vậy, cũng không biết nên xưng Ta-ngươi, hay là Chị-Em nữa. Đấu tranh tư tưởng một hồi mới quyết định.

“ À bệ hạ, sứ thần Murad muốn diện kiến ngài.”

“ Ồ, hắn có mang tên Alex theo không?”

“ Có, hiện tại hắn đang bị nhốt trong nhà giam.”

Sicula nghe thấy ánh mắt đầy căm hận. Hai nắm tay nhỏ siết chặt lại.

Trung thấy thế liền nắm lấy tay Sicula.

“ Nữ Vương Sicula, ta lệnh cho ngươi toàn quyền xử lý vụ việc này. “

Sicula được Trung đánh thức trong cơn ôm hận.

Mặc dù căm hận Alex, nhưng quan trọng hơn hết chính là đòi lại công đạo cho cha của mình. Mà dù có xử lý sao đi chăng nữa, Gildur Alex chết là chuyện sớm muộn. Có lẽ cái chết của hắn không tốt đẹp hơn con trai mình là mấy.

Sau đó Sicula nhanh chóng đi xử lý vụ việc. Để lại Trung một mặt trang bức.

Huhu, em quên trên đường đi em hứa về cho anh toàn quyền xử lý em sao.

Hic, vậy là phải đợi thêm nữa.

….

“ Ái chà chà, Bệ hạ đã về rồi sao?”

Giọng nói quen thuộc này…

Trung liền lập tức phòng thủ.

“ Chủ nhân thật xấu xa, sau khi làm chuyện đó với người ta rồi không chịu trách nhiệm, liền bỏ đi với người khác. Bây giờ quay về lại bày ra tư thế phòng bị với ta. Ta chỉ muốn chết cho xong.”

Trung lúc này chỉ biết cười mỉm cho qua chuyện. Một lời của con người này vốn không tin được câu nào. Hắn còn nghi ngờ lần trước chính là nàng ta diễn trò. Nếu vậy diễn xuất cũng quá đạt đi.

Nếu vậy, châm chọc nàng ta một chút cũng không sao?

“ Ai dô, nô lệ bé bỏng của ta lại nhớ đến cái thứ cưng cứng của ta rồi sao?” Vừa nói Trung vừa đẩy đẩy thằng nhóc lên.

Chu Mỹ Nhan gương mặt có hơi ửng đỏ, nhưng thích châm chọc người khác đã ăn trong máu.

“ Ta thật sự là nhớ nó nha, Chủ Nhân ta muốn xem nó.” Chu Mỹ Nhan bày ra tư thế quyến rũ, khiến thằng nhóc của Trung không lên không được.

Hừ, để ta xem ngươi chút nữa có còn châm chọc được nữa hay không.

“ Vậy ta sẽ đáp ứng cho ngươi. Hi vọng lần này ta sẽ không phải cưỡng ép ngươi lần nữa.” Trung nở một nụ cười tà.

Sau đó, hắn tuột quần của mình xuống để lộ là thằng nhóc to tướng, cứ lắc lư qua lại.

Bỗng lúc này cửa phòng mở ra, người bước vào là Vân Lạc.

“ Bệ hạ, thần quên về Hồ Cửu Lo…”

“…”

“…”

“ Áaaaaaaaaa” Vân Lạc hét thảm sau đó bỏ chạy.

“ Ai dô, xem ra Chủ Nhân của ta rất thích khoe hàng nha.”

“!!!”

Trung mặt đen lại, vội kéo quần lên. Hắn chính là trong phút chốc bị mất hình tượng. Mà kẻ gián tiếp làm nên chuyện này không ai khác chính là Chu Mỹ Nhan.

“ Kẻ có tội ắt sẽ bị trừng trị.”

???

Chu Mỹ Nhan không hiểu. Cho đến khi nàng cảm thấy thân thể không chịu nghe theo lời mình nữa mới phát hiện ra.

“ Ch…Chủ Nhân, ngài định làm gì?”

“ Mới có mấy ngày mà ngươi đã quên rồi sao?”

“ Không, ta không muốn,…”

Chụp!

Cái thứ kinh tởm đó một lần nữa vào miệng nàng, nhưng lần này nàng không còn cảm thấy kinh tởm như lần trước. Nhưng nước mắt cứ chảy ra.

Tay Trung tấn công tới bộ ngực kia, tha hồ mà nhào nặn.

Ah~~~

Ta đang hưởng thụ nó sao. Không thể nào.

Một tay nhào nặn, một tay Trung lại nâng cằm Chu Mỹ Nhan lên hôn lấy.

Ưm~~~

Nước mắt Chu Mỹ Nhan càng chảy nhiều hơn.

Trung đã muốn phóng ra rồi, nhưng hắn không phóng trong miệng nàng ta nữa, lần này phóng lên thân thể cho nàng ta biết mặt.

Phụt!

Thứ chất lỏng màu trắng nhầy nhầy bắn đầy trên người Chu Mỹ Nhan, từ mặt cho đến quần áo.

Sau đó lại để Chu Mỹ Nhan một mình ngồi đó.

“ Nếu ngươi mà không ngoan ngoãn, ta sẽ bắt cô ngày nào cũng phục vụ ta đấy.”

Ngoan ngoãn, lẽ nào hắn còn muốn mình chủ động phục vụ hắn? Đúng là loài người, thật khốn nạn.

Nhưng tại sao cơ thể của mình chỉ cảm thấy uỷ khuất chứ không hề chán ghét hắn ta.

….