Chương 9: Động tình , sắp ăn

Trận pháp sư ở trong đại lục nói nhiều cũng nhiều nói ít thì cũng ít...

Bởi bởi thế giới thực lực vi tôn , đa phần mọi người tu khí . Trận pháp mặc dù mạnh nhưng khó đi...

Cảnh giới phải đi song song với trận pháp...

Ban đầu cơ sở trận pháp thì dễ nhưng về sau càng khó...

Muốn có thành tựu trên đạo này thì không chỉ phải tinh thần tập trung , kiên trì lâu dài và quan trọng nhất là thiên phú trận pháp...

Trận pháp khó khăn chỉ vè thiên phú mà còn là về sự si mê trên Trận Đạo...

Trận Pháp Sư chia làm hai nhánh như Chiến Trận Sư , Pháp Trận Sư...

Chiến Trận Sư là dùng trận pháp để chiến đấu...

Pháp Trận Sư là tạo trận pháp tự động nguy hiểm sẽ kích hoạt...

Thiên Nam Đại Lục Trận Pháp Sư vô số nhưng để đến tầm cao hơn có mấy ai làm được...

Nam Thiên Vân vừa luyện cả hai nhánh đều nhau...

. . . . .

Nam Thiên Vân đang đi tìm Bạch Tuyết Ngọc hai người...

Nam Thiên Vân viết chú văn trận pháp nói nhanh thì nhanh nói chậm cũng không chậm , tầm mười lăm phút...

Nếu có lão trận sư ở đây sẽ trố mắt trợn lên mà xem , tốc độ viết chú văn nhanh yêu nghiệt...

Mặc dù chỉ khắc chú trên trận bàn , nhưng phải biết Nam Thiên Vân khắc trận pháp đa trọng chồng lên nhau...

Có thể nói là cực kỳ yêu nghiệt...

. . . . .

Bạch Tuyết Ngọc đã chọn xong phòng cho Nam Dạ Nguyệt rồi...

Phòng đó ở bên trái gần sát phòng của Nam Dạ Nguyệt...

Phòng này Nam Thiên Vân không ở để trống từ khi mua đến hiện tại...

Có thể nói là đầy bui bặm , phải dọn toàn vẹn mới sạch...

Khi Nam Thiên Vân đi đến cũng hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại...

Bạch Tuyết Ngọc chắc chắn đã dùng linh khí tẩy rửa căn phòng...

Chỉ thấy hai người đang người ghế nhấm nhắp trà bình tĩnh cười đùa...

Nam Thiên Vân một mặt cổ quái nhìn hai nàng trò chuyện...

Từ khi nào mà hai người thân nhau như vậy ? Mặc dù biết hai sẽ thân với nhau , nhưng không ngờ lại nhanh như vậy...

Cũng không trách Nam Thiên Vân nghi vấn ...

Các nàng đã xác định với nhau sẽ cùng chung một chồng , kiểu gì cũng là tỷ muội với nhau , không thân mới lạ nha...

"Các ngươi thân nhau từ bao giờ" Nam Thiên Vân nghi hoặc hỏi , hắn không biết cũng không cần biết , chỉ cần hai người vui vẻ là được rồi...

"Bí mật của phụ nữ" Hai người đồng thanh một lời nói , mặt ra vẻ thần bí , đồng chuyển sang đắc ý , như muốn nói ngươi muốn biết thì cầu đi...

"Xì , không nói thì thôi ta cũng không cần" Nam Thiên Vân bộ mặt ghét bỏ nói nhìn hai người...

"Hừ" Hai người ý đồ không thành lại bị đâm một nhát , tức giận nghến răng...

"Ồ ! Đáng lẽ ra phải bẩn chứ , sao sạch vậy ?" Nam Thiên Vân giả bộ nghi hoặc đánh lạc hướng nói...

"Dùng thủy linh lực tẩy rửa " Bạch Tuyết Ngọc thấy hắn nghi hoặc nói...

Nam Thiên Vân hơi kinh ngạc , trầm tư...

Không ngờ trình độ khống chế thủy linh lực thật mạnh như thế...

Không chỉ mang đi hết bụi bẩn đi , còn khống chế khiến không ẩm ướt một cái gì...

. . . . .

Thiên Nam Đại Lục , mỗi người tu tiên đều phải có linh căn , đó như giác quan vô hình vô sắc của con người , giúp chúng ta cảm nhận được thiên địa linh khí , nhật nguyệt tinh hoa...

Nếu không có chỉ có thể sống như một người thường , bị lấn áp...

Được chuyển thành các dạng nguyên tố như hỏa , thủy , mộc , thổ , kim , băng , lôi , phong , ám , quang ,..v..v...hoặc các linh căn đặc biệt như không gian , thời gian , tinh thần ,...v.v...

Vũ trụ vô tận không thiếu cái lạ , không ai dám nói mình kiến thức là toàn biết...

Mỗi người bình tu tiên thì chỉ có một linh căn , thiên tài thì có hai ba cái , tổng là càng nhiều linh căn thù càng mạnh...

Hoặc là thể chất đặc biệt trên Thể Chất Bảng...

Cũng không ai như Nam Thiên Vân không có linh căn mà vẫn tu luyện được thậm chí có thể chuyển thành nhiều thuộc tính khác nhau...

. . . . .

"Khà khà , cảnh giới của nàng bao nhiêu?" Nam Thiên Vân mặc có thể xem thông tin , nhưng kiểu gì cũng phải biết...

Lỡ nói toạc ra thì khó sử rồi...

"Kim Đan Kỳ" Bạch Tuyết Ngọc lạnh giọng truyền âm , vì Kim Đan ở đây là truyền thuyết quá kinh người , nàng không muốn ai giật mình...

Nam Thiên Vân:"Ừm".

"Dạ Nguyệt , ngươi muốn tu luyện không ?" Nam Thiên Vân nhìn Nam Dạ Nguyệt hỏi...

"Có" Nam Dạ Nguyệt mặt tĩnh gật đầu nói...

"Ngươi phải biết Tu Tiên Giới tàn khốc , nhân tâm hiểm ác , người lừa ta gạt , còn muốn tu tiên không? " Nam Thiên Vân quan tâm khuyên hỏi lại...

Nam Dạ Nguyệt biết hắn đang quan tâm mình , lòng ngọt ngào như ăn mật . Như nàng vấn kiên định , nàng không muốn làm bình hoa vương vấn cho hắn , mà muốn cường đại lên để giúp hắn...

"Ta muốn tu luyện " Nam Dạ Nguyệt ánh mắt kiên định nói...

Nam Thiên Vân biết nàng muốn như thế nào cũng không khuyên tiếp...

"Được rồi , đợi ta tìm công pháp thích hợp cho nàng sẽ chỉ dẫn nàng tu luyện " Nam Thiên Vân xoa đầu nàng ra lời hứa...

"vâng" Nam Dạ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu , nhìn rất khả ái...

Bạch Tuyết Ngọc một bên nhìn và nghe không khỏi nghi hoặc...

Đây không khỏi phát triển quá nhanh đi , mới quen đã mắt đầy chứa tình như đã quen vài năm rồi...

Nếu Nam Thiên Vân biết suy nghĩ của nàng sẽ bật cười tiêu soái nói :"Nam nhân của nàng rất mị lực đấy , đùng khinh thường người khác".

"Ngươi các ngươi nghỉ ngơi đi" Nam Thiên Vân vỗ lưng hai người nói...

"Nhất là ngươi , tối nay phải bận " Nam Thiên Vân nhìn Bạch Tuyết Ngọc một mắt cười tà tà nói...

Bạch Tuyết Ngọc nghe vậy làm sao không biết ý của hắn là gì , mặt đỏ bừng như máu , đứng dậy chạy ra ngoài...

Nam Thiên Vân thấy nàng đi cũng không cản Bạch Tuyết Ngọc , quay lại nhìn Nam Dạ Nguyệt một cái cười tà...

Huống chi đang còn cần bồi dưỡng tình cảm với Nam Dạ Nguyệt nữa , không gian tốt vậy không bồi mưới là ngu...

"Hắc hắc ,...": Nam Thiên Vân cười tà nhìn nàng...

Nam Dạ Nguyệt trong nháy mắt rùng mình , thấy ánh mắt tà tính biết hắn lòng không thiện , đỏ mặt lên...

"Ta có việc tìm Bạch tỷ tỷ": Nam Dạ Nguyệt hoảng hốt muốn lấy lý do trốn thoát nói , người đứng lên muốn chạy ra ngoài...

Nam Thiên Vân muốn dưỡng tình cảm làm sao cho nàng đi được , kéo cổ tay nàng ngồi xuống đùi hắn...

"Ta có việc cần ngươi": Nam Thiên Vân miệng đạo nhìn nàng thâm tình nói.Nam Dạ Nguyệt hơi run biết hắn muốn giữ mình lại , thẹn thùng không thôi...

Mặc dù Nam Dạ Nguyệt ngồi ở đùi Nam Thiên Vân một lần rồi nhưng vẫn chưa quen , lòng xấu hổ mặt đỏ ửng nhưng cũng không dãy giụa tránh thoát...

Thình...thịch

Lòng hai người như lửa đốt đập liên hồi không nghỉ , căn phòng cực kỳ yên tĩnh vang lên âm thanh trái tim hai người...

Mặc dù hai người quen nhau chưa được mấy giờ nhưng trái tim đã trao cho nhau , bất quá dù nhanh lại vững chắc bền dài...

Nam Thiên Vân vốn ban đầu chỉ cảm thấy nàng đáng thương , thể chất nên mới cứu không ngờ khi thấy vẻ đẹp của ánh mắt đỏ rực của nàng đã khiến hắn mê say , ánh mắt đầy trầm tĩnh kiên định vốn không thể có trên một thiếu nữ từng ấy tuổi , nhưng không thể thừa nhận cuộc sống nàng khác so với đồng lứa...

Trong đồng bạn đã mặc đồ đẹp , ăn no uống ấm , ngôi nhà ấm áp thì Nam Dạ Nguyệt phải thừa nhận sự kinh bỉ về thân phận cô nhi , đi khắp nơi kiếm sống , nằm cũng là trời lạnh giá rét tạo nên tâm tĩnh người cùng tuổi không có được...

Anh hùng cứu mỹ nhân , mỹ nhân chỉ yêu anh hùng đó là nói hai người cũng không sai...

Bốn mắt nhìn nhau , ẩn đầy nhu tình , lãng mạng vô hình tràn đầy phòng...

Nam Thiên Vân vuốt tóc nàng một bên , một ôm eo thon cong của Nam Dạ Nguyệt , cúu đầu thấp xuống hôn đôi môi thơm đào của nàng...

Tận tình nhấm nháp nụ hôn đầu đời của nàng , hai môi hồng kiều căng tròn mà mềm mại vô cùng...

Nam Dạ Nguyệt cũng đang thưởng thức nụ hôn của Nam Thiên Vân, hai mắt mê ly , hiển nhiên đã hàm tình ý...

"Mở răng ra nào": Nam Thiên Vân cảm thấy bên ngoài đã đủ ôn nhu truyền âm cho nàng...

Nam Dạ Nguyệt nghe vậy khẽ mở hai hàm răng ra...

Trong nháy mắt , Nam Thiên Vân cũng hé lộ chiếc lưỡi đầy nam tính cương phương rộng lớn của đàn ông thực thụ tràn vào hai hàm răng như hồng thủy ngập bờ...

Lưỡi đảo quanh miệng nhỏ đầy ngọc dịch ướt át , nhấm nhắp hương vị từng chút một không để sót giọt nào...

Hương vị ngọc dịch nàng như cam lộ , khiến hắn mút mãi không thả...

Lưỡi của Nam Thiên Vân bắt đầu tìm đến cái lưỡi thơm tho ẩm ướt của Nam Dạ Nguyệt

Hai lưỡi quấn quýt lẫn nhau như muốn quyện hòa vào một , những chất dịch bắt đầu thay phiên chuyển đổi...

Hai người hôn đến trống rỗng trong đầu , quên đi thời gian , không gian...

Trong đầu chỉ còn có chắc hình ảnh của đối phương , tâm tương ý hợp niệm động ta biết...

Rất lâu , đến khi đôi môi đào đã sưng đỏ lên , hai môi lưu luyến rời khỏi nhau...

Đôi mắt nhìn nhau chất đầy nhu tình như muốn hòa tan đối phương...

Nam Thiên Vân quên cả trời đất , mang nàng đặt trên giường trắng mềm mại...

Để nàng nằm ngửa xuống , một lần nữa hôn nhau...

Nhưng lần này lại khác , một tay bóp lên một bông đào to hơn bàn tay chậm rãi xoa nắn muôn hình vạn trạng thỏa thích vô cùng...

"Ưm...um...um..":Bông đào bị xoa nắn khiến Nam Dạ Nguyệt rên rỉ trong họng , bông đào lâu năm mới được giải thoát bây giờ mẫn cảm vô cùng...

Lúc trước khi Nam Thiên Vân cứu đôi bông đào của nàng đã bị nàng ép đi như bình nguyên , vốn là học từ người mẹ quá cố dùng để bảo vệ thân thể mình khỏi đám hoàn khố nhị thế tổ . Bây giờ đã được thoát khiến nó hít không thông...

Bàn tay bóp trên bông đào mềm mại đến Nam Thiên Vân xung sướng vô cùng , long căn của nam nhân đang căng cứng tột độ chật cả đũng quần muốn phá cửa mà ra...

Tay khác của hắn bắt đầu chui vào đũng nội khố rút long căn căng cứng ra ngoài , như giải phóng lũ chó sói...

Chỉ thấy côn thịt đen đầy gân guốc , dài tầm hai mươi cm , to bằng cổ tay của Nam Dạ Nguyệt , dưới căn thịt là hai quả ngọc , đầu quy hơi dật hiển nhiên là muốn phát tiết...

Hai tay ôm Nam Dạ Nguyệt lên đùi , tách chân sang hai bên đùi...

Đặt hạ thân nàng lên thân giữa côn thịt bắt đầu ma sát bên ngoài dù cách hai lớp vải...

Nam Thiên Vân sảng khoái lên tận mây , một tay khác cầm chặt một bên mông đầy đặn vừa xoa bóp vừa đẩy mông giúp con thịt ma sát bên ngoài chân giữa của nàng , một tay vẫn xoa năn bông đào của Nam Dạ Nguyệt. Miệng vẫn bịt kín đôi môi nàng khiên nàng ư ử rên rỉ bên trong cổ họng...

Chơi lâu cũng ngán , Nam Thiên Vân bỏ một tay vào y phục của nàng , xoa đến bông đào chỉ cách một lớp vải mỏng , xoa nắn tận tình rồi lại tìm đến đầu nhũ đã căng cứng , một ngón tay mò đến đùa nghịch...

Nam Thiên Vân biết nàng động tình rồi...

Nam Dạ Nguyệt cảm thấy mình ở trạng thái kỳ diệu , bông đào tê tê , u cốc ngứa ngáy nhưng lại khiến nàng thỏa mãn vô cùng...

Nam Thiên Vân rời khỏi đôi môi , bốn mắt nhìn nhau , dục cảm đã không thể khống chế được...

Suy nghĩ vì đây là thăng thiên bạch nhật mặc dù đã đến xế chiều tà nhưng vẫn còn người qua lại nhiều...

Nam Thiên Vân từ túi đồ hệ thống lấy ra trận bàn khởi ở xung quanh hết nhà thôi , hắn muốn cố ý để cho Bạch Tuyết Ngọc nghe thấy mới thú vị...

Trận pháp bao phủ hắn không ngần ngại gì nữa , đặt úc Nam Dạ Nguyệt lên giường...

"Dạ Nguyệt nàng cho ta nha ?": Nam Thiên Vân ôn nhu nói...

"Có phải quá nhanh rồi không" Nam Dạ Nguyệt nhìn hắn nói...

"Không đâu , nhiều khi chậm chưa chắc đã đủ tình , nhanh nhưng thâm tình là được" Nam Thiên Vân nhanh trí giọng diệu đầy ngọt ngào...

"Vâng , từ khi chàng cứu thiếp , cả đời thiếp sẽ là của chàng rồi , yêu thiếp đi tiểu ca ca" Không còn khúc mắc trong lòng , Nam Dạ Nguyệt gan đại bạo , vũ mị gắt yêu nói...

"Cởi đồ cho phu quân đi" Nam Thiên Vân bắt đầu cởi đồ nàng nói...

"Vâng" Nam Dạ Nguyệt nghe hắn âm thanh nhẹ nhàng đáp , cũng cởi đồ cho hắn...

Rất nhanh , một cơ thể săn chắc , cơ bắp trên thân hình nhỏ nhưng ẩn chứa vô tận lực lượng , làn da trắng do luyện thể thoát thai hoán cốt nhiều lần . Nam Thiên Vân đã cởi hết đồ nhưng hắn đang quan tâm thân thể kiều diễm trước mắt...

Thân hình uyển chuyển , làn da trắng như tuyết , cả cơ thể hiện ra trước mắt chỉ trừ áo yếm giấu ngực và hạ thể u cốc nội khố che đi hai nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân...

Quá sinh đẹp , kiều diễm...

Cơ thể tuyệt mỹ này sắp là của hắn khiến mê say mà nhìn...

Nam Dạ Nguyệt thấy hắn nhìn thân thể mình say mê , lòng vừa thẹn vừa vui...

. . . . .

Khà khà ae để bổn tác giả mai có tiếp , để ổn định tâm cảnh động dục đã...

😙😙😙