Lạc Vân Thành trước cửa lớn , hai hộ vệ canh cửa mặc hắc y , bên hông đeo thanh kiếm năm mươi mét...
Tên bên trái ngáp một tiếng , hướng sang tên bên phải như định nói gì...
Đột nhiên một thân ảnh xanh huyễn ảo đang hiện ra trước cửa thành . Tên hộ vệ dụi dụi cái mắt xem mình nhìn nhầm không . Khi xong thân ảnh xanh đó đã biến mất rồi...
"Này! Ngươi vừa nãy có thấy ai hiện ở đây không". Tên hộ vệ chấn kinh vào mắt mình mà hỏi đồng bạn...
"Ngươi bị lầm rồi , làm gì có ai ở nãy dừ"
"Rõ ràng ta đã thấy một người hiện ở trước cổng mà"
"Chắc ngươi bị choắng nắng đó vào chỗ kín mà ngồi"
"Chắc vậy " Tên hộ vệ gãi gãi cái đầu.
Trong thành , Nam Thiên Vân dùng Thuấn Di cứ mỗi lần xuất hiện rồi biến mất đi đến hướng nhà hắn mà bước...
Cước bộ vào đến trước nhà hắn rồi mới dừng lại , từng bước đi vào chỉ thấy dưới gốc cây to hai trượng ở một bàn đá sắp xếp đầy những món ăn ngon...
Một thân ảnh nữ tầm 30 đến 40 tuổi đang ngồi ở ghế đó như đợi chờ ai đó . Mặc một bộ xanh biển y phục , làn da như tuyết hơi có viết nhăn , eo thon chân dài , đôi mông căng tròn , trên bụng hai quả bưởi to đồ sộ mặc dù cách vài lớp áo nhưng đủ thấy hình dạng của nó , hai má hồng hào hơi nhăn đầy sức sống , đôi môi đỏ thắm , liễu mi mắt phượng , đầu tóc xanh biển dài đến mông , mặc dù đã có viết nhăn nhưng vẫn không xóa nhàm được sự xinh đẹp tuyệt trần...
Đó không phải là mẫu thân thân Bạch Tuyết Ngọc của Nam Thiên Vân sao...
Nam Thiên Vân hơi thất thần nhìn nàng , vẻ đẹp mỹ nhân như hoa khiến hắn không khổng khỏi rung động , muốn chạy lại nhấm nháp hương vị đôi môi
Bạch Tuyết Ngọc thấy tiếng bước chân , quay đầu lại nhìn , thấy Nam Thiên Vân hơi ngẩn nhìn mình , má hơi hồng trong lòng xen lẫn sự vui sướng và xấu hổ khi người mình yêu nhìn bản thân đăm say...
"Hừ , Vân nhi ngươi về rồi sao , ngẩn ở đó làm gì lại ăn nào" Bạch Tuyết Ngọc không hổ là ẩn tu giả , trong nháy mắt lấy lại bình miệng hừ hừ kiêu Nam Thiên Vân
"Khụ...khụ..."
Nam Thiên Vân hơi kho khan để giảm bớt sự lúng túng trong lòng , chạy lại ngồi ở một cái ghế ở đó
"Oa ! Mẫu thân làm nhièu đồ ngon nhỉ , ăn thôi nào mẫu thân" Nam Thiên Vân hơi vui mừng vì sự quan tâm của nàng , miệng vừa gắp ăn vừa lải nhảy không ngừng...
Bạch Tuyết Ngọc mỉn cười , hai tay nâng cằm nhìn Nam Thiên Vân đang say xưa ăn như đứa trẻ cướp lấy kẹo...
"Ngươi ăn từ từ thôi , không ai cướp với ngưoi đâu mà lo , cẩn thận nghẹn đó " Bạch Tuyết Ngọc lên tiếng nhắc nhở...
"Không sao , dạ ta lớn đống cơm này không là gì cả " Nam Thiên Vân vừa ăn vừa đáp , hai má phồng lên vì ăn nhiều , nhìn đáng yêu vô cùng...
"Mẫu thân nhìn gì vậy ? Mặt ta có gì à ? Ăn khi khỏi muội , không ngon dừ " Nam Thiên Vân thấy mẫu thân nhìn mình không chán dáng vẻ thầm nghĩ mị lực của ta thật mạnh
ăn cơm cũng khiến ai đó mê say , giả ngốc nhìn Bạch Tuyết Ngọc chỉ mặt mình hỏi...
Bạch Tuyết Ngọc thấy hắn hỏi mình thì mặt đầy lúng túng , như con mèo phạm sai lầm trong nháy mắt nghiêm túc nói
"Nhìn ngươi thật khả ái mà thôi , mẹ nhìn con là lý đạo bình thường "
Nam Thiên Vân nghiềm ngẫm nhìn nàng không nói , ngươi thì nhìn ta đẹp trai mà thích còn không chịu nhận , muốn buộc ta phải nói toạc ra sao...
" Mẫu Thân ! Sao ngươi lại thay đồ rồi , rõ ràng buổi sáng là hồng y phục cơ mà ? " Nam Thiên Vân hai mắt chớp chớp ra vẻ hiếu kỳ , mặc dù đã đoán được tám chín phần sự việc...
Đúng như Nam Thiên Vân nghĩ , Bạch Tuyết Ngọc trong nháy mắt đỏ ửng hồng cả mặt như cà chua , nhìn hắn nói...
"Không có gì chỉ thấy đồ đẹp nên mặc thôi "
Đúng như ta nghĩ , chắc do buổi sắng âm thanh khiến nàng ẩm ướt đấy mà...
Nam Thiên Vân mặt không nói gì ăn cơm tiếp , nhưng nghĩ tới đều gì mới dừng lại nói...
"Mẫu thân ! Chúng ta chuyển đi về với con đi "
"Không được , ta sống ở đây quen rồi chỗ khác không tốt lăm" Bạch Tuyết Ngọc nhìn ngôi nhà nơi sống mười bảy mười tám .
"Ngươi đi đâu thì cứ đi đi , không cần quan tâm đến ta đâu" Bạch Tuyết Ngọc biết hắn đang lo cho mình ôn nhu nói...
Nam Thiên Vân thấy ánh mắt ôn nhu khiến hắn không khỏi đứng dậy sang bên Bạch Tuyết Ngọc bế nàng lên đùi ôm vào ngực nói...
"Ta sẽ không bỏ ngươi ở lại" Bạch Tuyết Ngọc vốn đang dãy dụa muốn thoát ra nghe hắn nói vậy cũng ngọt ngào trong lòng tùy hắn ôm ấp...
Chụt....Chụt....
Nam Thiên Vân thấy thời cơ đã chín muồi , cầm cằm Bạch Tuyết Ngọc xoay sang hướng mình , miệng cúi xuống hôn đôi môi đỏ thắm đầy mị lực , Bạch Tuyết Ngọc vốn đang nọt ngào bị hắn tập kích môi đỏ cũng gan lớn nhiệt tình đáp lại...
Nam Thiên Vân hé răng ra , đầu lưỡi hồng trong nháy mắt đi ra hướng về hàm răng muốn công phá chui vào , Bạch Tuyết Ngọc biết hắn muốn đi vào khẽ mở rang ra , trong nháy mắt lưỡi to đầy mùi vị nam đi vào vào tìm cái lưõi thơm tho của Bạch Tuyết Ngọc quẫn quýt lấn nhau...
Hương vị ngọt ngọt , ẩm ướt trơn trượt làm sao...
Nếu Nam Tiểu Tiên là vị đầy thanh xuân tuổi trẻ kèm theo băng lãnh thì Bạch Tuyết Ngọc là vị trưởng thành đã lớn ấm áp...
Hai người hôn nhau mà thời không ngưng lại , thiên hôn địa ám , như muốn dừng lại thời gian này mãi mãi...
Hôn thật lâu , hai miệng tách ra chỉ còn lại tia trắng bạc còn lại nối hai miệng...
Bốn mắt yên tĩnh nhìn nhau , không nói một lời nhưng tâm linh hai người như một , biết đối phương muốn biểu đạt gì...
Nam Thiên Vân bế Bạch Tuyết Ngọc theo kiểu công chúa đi vào phòng hắn đóng cửa lại...
Đặt Bạch Tuyết Ngọc trên giường rồi nói...
" Mẫu thân ! Ta yêu ngươi" Năm từ thổ lộ một như ngàn ý biểu đạt tâm tình lúc này của Nam Thiên Vân...
"Nàng có yêu ta không" Nam Thiên Vân ôn nhu nói , lạt mềm buộc chặt.
"Không được....chúng ta là mẹ con" Bạch Tuyết Ngọc mặt hơi ngưng trọng nỉ non , đứng dậy muốn đi ra nói
"Nàng cũng không phải cha mẹ của ta đâu" Nam Thiên Vân làm sao để nàng đi được kéo lấy tay để ngồi ở đùi hắn , hai mắt hàm nhu tình nói thẳng
"Sao chàng biết" Bạch Tuyết Ngọc hơi run rẩy nhìn hắn...
" Ta nghe mẫu tử phải huyết mạch tương liên mà chúng ta chỉ có tâm linh tương liên thôi nghĩ là biết ấy mà " Nam Thiên Vân ngụy biện lải nhải nói .Không thể nói là trực giác của đàn ông được...
"Hừ , miệng ba hoa " Bạch Tuyết Ngọc mặt kiều hừ một tiếng , nhìn nam nhân trước mắt , không biết khi nào hắn đã cướp đi trái tim của nàng rồi...
"Ta như vậy nàng có thích không ?" Nam Thiên Vân nhếch miệng...
"Hứ , không thích" Bạch Tuyết Ngọc hừ một tiếng , nhưng mặt ửng đỏ đã bán rẻ nàng...
"Vậy ta cho nàng thử là thích miệng ngay" Nam Thiên Vân mặt cười đè Bạch Tuyết Ngọc xuống giường , hôn lên đôi môi kiều diễm đó...
Bạch Tuyết Ngọc bị tập kích trong lòng thẹn thùng nhưng vẫn đáp trả , răng khẽ mở ra lưỡi thơm tho chủ động đến quấn quýt với lưỡi của Nam Thiên Vân...
Lần nữa thời gian ngưng đọng lại , hai người hôn lâu...
Hôn đến khi môi Bạch Tuyết Ngọc hơi sưng mới lưu luyến không rời thả ra...
"Hừ , đau chết ngưòi ta" Bạch Tuyết Ngọc đã bị hắn hòa tan , hít thở không khí trong lành hừ nói...
"Ai nhủ nàng qua mê người , không nhin được " Nam Thiên Vân vẻ mặt vô tội nhìn nàng...
"Rồi ! Chàng nói gì cũng đúng " Bạch Tuyết Ngọc thở phì phò nói , hiển nhiên đã hơi sinh khí...
Ngươi chiếm hết tiện nghi còn nói...
"Tối nay ! Đợi bên phòng đó ta sang đấy chuẩn bị nha " Nam Thiên Vân nhìn nàng cười
Bạch Tuyết Ngọc sáng nay dò nhìn , sao không biết ý tứ của hắn là gì...
Trong nháy mắt Bạch Tuyết Ngọc ửng hồng như quả cà chua chín...
Nam Thiên Vân ôm nàng vào ngực nhắm mắt ngủ...
Bạch Tuyết Ngọc cảm nhận được sự ấm áp của hắn gối đầu vào người hắn nhắm mắt lại...