Chương 41: Giả Thái Giám Sơ Khởi.

Trong đường đi hoàng cung, thân hình Nam Thiên Vân lao nhanh nhanh đến, trong quá trình đó hắn cũng suy nghĩ như thế nào thành thái giám nên dùng kiểu gì a, dù sao có Tiểu Thôi Miên Thuật trong người nhưng lại không có kinh nghiệm trong việc đó, nên không biết làm sao a, nghĩ đi nghĩ lại việc hẳn là sau này tính có lẽ kinh nghiệm tích góp lâu dài nha.

Trong triều sự việc chẳng liên quan gì đến hắn hết a, dù sao mục tiêu đến của hắn là dâm loạn hậu cung, suy nghĩ đồi bại thất đức này đã ăn mòn vào xương tủy của hắn tuy không đến mức cuồng dâm nhưng ít nhất cũng không kém điều đó là bao nhiêu a, may thay hắn vẫn còn ý chí đấy chứ hay a.

Nam Thiên Vân vừa nghĩ vừa chạy nhanh cũng đến một bảng hiệu viết chữ kinh người trong đó khiến hai chân giữa nam nhân không khỏi lạnh cóng lên, thái giám thiến dương mới được, nhưng Nam Thiên Vân cũng chả để trong lòng, tự tin đi vào không chút do dự.

Nơi này là một căn phòng lối sau bên hoàng cung, là một cung đình nhỏ không quá lớn lao, Nam Thiên Vân đi vào nhìn trong cũng có nhưng người đi vào tuyển chọn thái giám, kể Nam Thiên Vân đi vào cũng không khiến ai chú ý cả dù sao khuôn mặt hiện tại Nam Thiên Vân dùng rất bình thường ngũ quan không xấu cũng chẳng đẹp nên cũng không ai để ý.

Nam Thiên Vân thấy người đến đều là những người mặt xấu hay bình thường giống hắn, nhưng sâu trong mắt những người đó điều không thể che giấu được tia không cam tâm và bất đắc dĩ vô cùng về việc làm thái giám, nói là không muốn cũng phải làm a.

Cũng phải thôi làm thái giám cần phải thiến dương đi, không người nam nhân nào muốn cắt vật quý đó cái mà khiến họ trở thành đàn ông, gây cho phụ nữ xung sứng cả nhưng cuộc đời đời lại bất công với nhiều lý do khác nhau khiến họ không thể không làm, rất là bất đắc dĩ ây nha.

Nơi Nam Thiên Vân đến là ngoại viện với trước mắt căn nhà cung đình nhỏ, số lượng người thái giám không nhiều, kéo từ trong đi ra quá nửa tiểu viện thôi theo hắn tính là mười bôn người, nói ít cũng chả ít nói nhiều cũng chẳng nhiều, thái giám việc đây chỉ là bất nhập lưu phục vụ thái giám thôi, trong hoàng cung không chục thì trăm nhiều lắm a.

Sâu vào bên trong với đôi mắt tu sĩ siêu phàm Nam Thiên Vân có thể thấy được một vị quan đang xét duyệt người đi vào trên thân mặc một bộ thái giam trang màu xanh lá cây, trên mặt hơi bị nhợt trắng giống nữ nhân nhưng không thể coi thường bởi khí tức trên thân là luyện khí kỳ viên mãn không thể coi thường được.

Nam Thiên Vân đi xếp hàng thôi khí tức hắn ẩn đến luyện thể viên mãn rồi hắn không muốn ra oai đây gây nghi ngờ bởi ai từng tuổi này luyện khí kỳ viên mãn lại làm thái giám không gây nghi ngờ mới là lạ nha, việc hắn đến đây không phải để trang bức đâu a.

Thời gian đi nhanh , tuế nguyệt tựa như nước chảy trong hồ, nhanh rất nhiều người được nhận như cũng có người bị từ chối buồn bã ra về mặt biểu buồn như lòng không biết vui hay buồn, nhưng vẫn ra về nha.

Rồi cũng đến lượt Nam Thiên Vân thôi, trước mặt hắn vẫn là thái giám ban nãy ngồi trên ghế trước là bàn trên có tờ giấy trắng tay cầm bút lông cổ đại nhúng nhúng đang chờ đợi viết.

"Tên?." Thái giam bắt đầu hỏi.

"Đại Việt." Nam Thiên Vân suy nghĩ bậy lấy đại một cái tên quen quen a.

"Tuổi?." Thái giám vừa viết vừa hỏi tiếp, tốc độ gọi nhanh nhanh không chậm.

"18." Nam Thiên Vân lên tiếng đáp, mặt vẻ bình tĩnh.

"................"

Cứ thế mà nghĩ thái giám hỏi Nam Thiên Vân rất nhiều điều mỗi lần hắn điều tỉ mỉ suy nghĩ không chút nào do dự cả, giọng điệu bình thường không có gì lạ.

"Được rồi đi theo ta." Thái giám mặt không biểu tình nói, Nam Thiên Vân đi theo nhưng không chỉ hắn đám người vừa nãy khai báo xong đang chờ bên ngoài rồi cỹng đi theo.

Đúng là hoàng cung bên ngoài tuy không ohair cung điện chân chính nhưng cũng rất rộng lớn đi qua vài viện sân khác nhau, rất nhanh bọn người Nam Thiên Vân được dẫn đến một khu viện to hơn những viện khác a.

Nếu nhưng viện khác chỉ có một căn nhà thì thì nơi này có tận ba căn , độ diện tích khu cũng lớn hơn vài lần không phải mấy tiểu viện trước có thể so sánh được nhưng nhìn rất tồi tan cũ kỹ rồi, trên treo bảng hiệu 'Thiến Dương Điện' nhưng đơn giản như lại mang ý vị thâm trường sâu xa khiến chân giữa các đại nam nhân nhìn mà lạnh rét.

"Vào!" Thái giám cũng hô nói đám người khiến họ sối xả đi vài không dám dừng nghĩ lung tung.

Ba căn phòng trong đó hai căn đó đã đóng một căn giữa vẫn mở, bên trong âm u tối tăm nhưng khiến mọi người không rét mà run a, chỉ có Nam Thiên Vân và thái giám mặt không sao nhìn đi dù sao tu vi thật hai người còn ở đó, chỉ là hai người bộc phát khác nhau thôi.

"Xếp hàng , bây giờ theo lượt người ký tuyển trước sẽ vào trước cứ thế mà lần lượt, không ồn ào nháo loạn, nếu không , Chết!, hiểu chưa." Thái giám bắt đầu nói lên câu gần cuối tay kề lên cổ uy hiếp mặt âm đến đáng sợ nói.

"Biết." Đám người cũng tuy sợ muốn đái giầm nhưng sợ quá lại khiến đái cũng không ra người run run đáp to không dám không đáp, nói xong miệng cũng câm như hiến.

"Bắt đầu, đi." Thái giám bắt đầu hiệu lệnh người đi trước.

Trong hàng một người bước lên đây là một trung niên tu sĩ khí tức cũng là luyện thể viên mãn, và là người tiên phong trong đám người được vào nhưng không phải hắn nguyện ý mà không muốn cũng phải muốn, tình trạng bất đắc dĩ a.

Cước bộ nhanh chóng đi vào trong căn phòng nhưng người không ngừng run lẩy bẩy, dù sao lần đầu tiên thiến và lần cuối cùng sẽ khiến ai cũng phải sợ dù sao vật quy lâu năm khiến ta khoái cảm như thế nay thiến không run mới kỳ lạ.

Aaaaaaaaaa.

Sau khi trung niên đi vào căn phòng tăm tối, thì lâu sau một âm thanh hét đau đớn vang lên khiến đám người càng run rẩy mạnh mẽ hơn, mắt bắn chính kinh hãi chi sắc.

Nam Thiên Vân vừa thò thần thức xem vào trong đó có một luyện khí viên mãn cao thủ làm thiên dương nhân, trúc cơ thần thức bây giờ không phải cảnh giới như tháu giám có thể cảm nhận được dù sao thái giám mới dưỡng thần thức thôi không mạnh đến là bao a.

Xoẹt.

Một tiếng gió vù truyền đến trong tầm mắt mọi người, một vào bắt kinh người từ trong căn phòng bay ra nhìn rõ chính là thái giám chỉ là bây giờ mắt trợn trắn miệng sủi bọt thảm vô cùng.

Thái giám không đổi lời nào thân hình nhảy lên bắt lấy trung niên khi nãy một cách bộ đạm khinh vân không chút trọng trọng nào cả, bắt xong nhẹ vứt bên cạnh mặt mũi hơi khinh thường nhìn đã ngất trung niên.

Đạt đến luyện thể viên mãn cũng là một quá trình khổ cực rèn luyện thân thể cường hóa lên, khi đó rất đau đớn vô cùng không phải dễ dàng gì, trong cần một ý chí kiên định không sợ đau đớn, khi mà trung niên này đã luyện thể viên mãn đau đớn này cũng không chịu được thì là phế vật tuy luyện thể đau nhưng không quá mức vậy nha mới khiến thái giám khinh thường, chút ý chí vậy mà không chịu được.

Nam Thiên Vân mà biết lý do hắn khinh thường vậy sẽ cam bái hạ phong, suy nghĩ của thái giám cũng quá không hợp lý lẽ thường tình a, thiến cũng không phải truyện đùa đâu a đau đớn không chỉ thể xác mà còn tác động đến tinh thần người nam nhân như trung niên trên triệu chứng, không điên lên là may rồi a.

"Tiếp!" Không đợi đám người định thần lại thái giám hô lớn uy nghiêm.

Lần này là một người thanh niên tầm tuổi hai lăm đi đến trước, thân thể rụt rèn run sợ, hiển nhiên bằng chứng khi nãy của trung niên khiến hắn sợ hãi, khuôn mặt hơi hèn mọn với cằm nút rồi đen dài lông ra hơi xấu.

"Nhanh!" Thái giám thấy hắn rụt rè đi chậm lớn tiếng hơi tỏa khí tức đè ép lấn tới thanh niên hèn mọn khiến cho thanh niên hèn mọn mặt dù run sợ nhưng không dám giảm tốc, đơn giản là không có lối thoát chỉ có thể đi hoặc...

Thanh niên hèn mọn nhanh chóng cũng bước vào trong căn phòng tăm tối khuất mắt mọi người, đám người không dám lên tiếng yên tĩnh vô cùng chờ đợi kết quả bên trong , có chờ đợi có bất đắc dĩ..v.v..trong mắt mọi người biến hóa phức tạp chỉ Nam Thiên Vân mặt bình tĩnh.

Đồng thời hắn cũng thấy một người khá giống hắn cũng đứng cách hắn không xa, khuôn mặt tuấn tú tuổi đôi mươi, tóc bú kiểu đuôi ngựa làn da trắng trẻo khiến mọi nữ nhân nào cũng ghen tị, cơ thể không nói cao lớn như vừa phải thấp hơn Nam Thiên Vân một cái đầu thân mặc nâu sắc bào phục hơi rách rới khí tức là luyện thể viên mãn như Nam Thiên Vân có thể cảm nhận trong cơ thể hắn có một lồng sức mạnh mạnh hơn nhưng đang tận sức che giấu nhưng không thoát được ánh mắt của hắn.

Khí chất có chút bất phàm che giấu rất kỹ nếu không phải biểu hiện của hắn khiến Nam Thiên Vân chú ý thì chưa hẳn hắn đã nhận ra điều này, khiến Nam Thiên Vân lòng khẽ động mặt cổ quái, chẳng lẽ trên đời lại có kẻ nào muốn như hắn sao, nói chung là không biết, thiên mệnh hay nhân duyên đây.

A!A!A!A!A!A!A!A.....

Vẫn là một tiếng hét thảm đau đớn giọng kinh thiên vang vọng khắp khu viện này, khiến đám người cũng không khỏi tái mặt đi cảm thấy tưởng chỉ mất đi tính năng của đàn ông nhưng không khờ nó lại đau như thế mặc dù chưa cảm nhận đến như qua tiếng hét đau đớn đó cũng phần nào hiểu biết thêm.

Thật đáng sợ!

Lòng đám người điều nghĩ đến nhưng từ này, trong chỉ có thật ba người khí định thần nhàn, gồm kẻ vốn là thái giám trải qua nên không sợ,và hai kẻ trong cuộc nhưng có một loại bình tĩnh tựa hồ việc đã năm trong tay gồm Nam Thiên Vân và thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, họ suy nghĩ gì chắc chỉ họ mới biết a.

Đùng...

Quả nhiên một hồi thời gian lâu vài phút, một âm thanh đạp vang lên trong ánh mắt ngắm nhìn của mọi người tên thanh niên hèn mọn bị đạp ra, tình trạng bây giờ của hắn không khác trung niên khi nãy là bao nhiêu, miệng sủi bọt mắt dã trắng hiển nhiên đã ngất.

Thái giám động thủ thân thể nhảy lên bắt lấy thanh niên hèn mọn vứt xuống bên cạnh trung niên đang ngất đề trọng lên nhanh nhìn rất đam mỹ nha, mặt biểu vô tình không có gì quái lạ khác, mắt lần nữa luân chuyển trong đống người được chọn làm thái giám.

"Tiếp!" Vẫn là một âm thanh phát ra từ tháu giám từ vẫn như cũ giọng đầy tính uy nghiêm vô cùng, phàm nhân khẳng định không chịu được nha nhưng chút mới nhập môn tu sĩ ít nhiều cũng chống đỡ được chút a.

Lần này đi chính là một đại hán đầu trọc lóc khiến mọi người mặc dù buồn cười nhưng không dám hé miệng ra cười đơn giản sau lưng còn có một tên được đám người kêu thầm sát tinh đứng sau nói thì không biết điều gì sẽ xảy ra không thể không nhịn đi cười cũng cười trong bụng mặt ngoài là nghiêm túc khí phái bình thường không biểu tướng gì cả.

Hắn mặc dù thân thể có chút run sợ nhưng cước bộ không nhanh không chậm đi cào thiên dương điện nhãn thần đầy kiên định tựa hồ đã quyết định một việc gì đó gù có có gì xảy ra cũng không ngăn cản hắn được.

Nhìn thấy điều này thái giám hơi gật đầu tán thưởng, thưởng thức đại hán đầu trọc hơi có hào cảm tốt về hắn, xong nhanh mặt liền trở lại lãnh đạm không có biểu cảm gì nữa.

Đại hán trọc đầu bước vào thiến dương điện cửa sau, hồi lâu cũng có một âm thanh to vang như cũng chỉ to thôi nhỏ hơn khi nãy những người khác rất nhiều chứng tỏ ý chí của đại hán trọc đầu cũng rất kiên cường sau này tất làm ra việc.

Một hồi lâu nữa tiếng kêu cũng ngừng lại cũng vào đó từ thiến dương cửa điện vẫn phóng người ra như thường lười biếng, khác với hai người vừa nãy đại hán trọc đầu chỉ ngất bình thường đúng vậy ngất một cách bình thường miệng không bọt nổi mắt không trắng a, thân thể tinh thần đã khuất như thân thể vẫn hơi run rẩy.

Thái giám thân thể vẫn như thường lệ nhảy lên tóm áo đại hán trọc đầu rồi nhẹ nhàng đáp xuống một cách đơn giản như những lần trước không rườm rà lắm động tác nhiều chuyện a.

Như vậy khỏi tả chi tiết cũng biết lần lượt người đi vào hét lên thảm thiết vô cùng rồi bị phòng ra rồi có người khác đi vào cứ thế lặp đi lặp lại một cái luân hồi vòng tròn không biết khi này mới dừng.

Khi đến hơn nửa cuối cùng thanh niên đôi mươi với làn da trắng bạch mịn màng đi vào, điều này khiến Nam Thiên Vân lòng hơi có điều nghĩ, rất cuộc sẽ xảy ra chuyện gì khi tên thanh niên kia đi vào thật sự hắn đến là làm thái giám sao.

Mặc dù vậy như Nam Thiên Vân cũng không phóng ra thần thức thêm hồn lực dò xét dù sao cũng là việc của kệ họ không động đến mình là được, thái giám thì không tính đến cảnh giới của thái giám đã dưỡng đến thần thức nhưng không được bao nhiêu mét a căn bản là không xét đến trong thiến dương điện sự việc a.

AAAAAAAAAAA....

Lần này vẫn là một tiếng hét có chút nhu nhu nhược nhưng Nam Thiên Vân cảm thấy trong đó hơi thiếu vị đau đớn nha khác thường này.

Quay nhìn đám người còn chưa thiến vẫn kiên nghị đứng đó, tinh lực của tu sĩ không phải đùa dù là nhập môn luyện thể cảnh cũng đủ đứng cả chiều không mệt ròi huống chi đám người đã có chút thành tựu trong cảnh giới.

Và một đám người sau khi thiến vẫn đang ngất đi chưa tỉnh lại, thái giám vẫn mặt thiên địa biến mà ta bất biến đứng đó như pho tượng căn bản là không có biểu hiện gì lên mặt.

Rất nhanh thanh niên có làn da trắng trẻo như phụ nữ bị phóng ra kiểu chỉ mức ngất đi thôi giống đại hán trọc đầu, thái giám vẫn thường lệ nhảy lên bắt tiện ném xuống trong đám người xếp thành cục.

Nam Thiên Vân dò nhìn cũng biết một chút khác lạ, như đám người sao khi thiến dù ngất nhưng phải run rẩy cơ thể hồi lâu mới dừng lại mà người này lại không chút nào như vậy, lại ngó lên mặt thái giám không có chuyện gì liền biết thái giám không để ý chi tiết đó nhưng cũng không lên tiếng báo cho hắn cả.

Mặt bình thường sâu đậm nhìn thanh niên da trắng trên đống người một phát muốn ghi ảnh khuôn mặt đó vào não bộ, biết thanh niên da trắng tuấn tú này tuyệt không phàm a.

Thanh niên tuấn tú này qua Nam Thiên Vân dò xét chính là ngất thật không phải giả ngất đi, theo Nam Thiên Vân thì hẳn là một lại thật pháp nào đó nhưng cũng thật kỳ hoa khi có thật pháp này trên đời nhưng Nam Thiên Vân cũng không lạ bởi chính bản thân hắn cũng tu một cái dùng cho tiện a.

Khí nhanh cũng định không suy nghĩ nhiều ngồi đợi đến lượt thời điểm mình, Nam Thiên Vân chắc rằng một điều thái giám thật sự không ngó xem vào trong được nên cũng thở phào nhẹ nhõm hơn chút nào đo dù sao bớt một người cũng ít một phần gánh nặn đi.