Chương 2: Khiêu chiến.

Khiêu chiến.

Dịch: Tĩnh Luân + Nguyên.na

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyenyy.com


Phía Đông ánh sáng màu bạc dần hiện ra rực rỡ, ánh bình minh chiếu rọi toàn bộ Thạch Thành.

Hôm nay là ngày Đỗ gia thông báo tuyển dụng hộ vệ, sáng sớm trước cửa Đỗ gia đã tụ tập rất nhiều người. Mọi người thấp giọng nghị luận hội tụ âm thanh ồn áo náo nhiệt. Người có lòng tham gia đã sớm ở lôi đài xếp hàng, một đám xoa tay nóng lòng muốn thử.

Người không muốn tham gia, cũng mượn cơ hội này đến xem náo nhiệt mở rộng tầm mắt. Dù sao bình thường cũng khó gặp được náo nhiệt như vậy.

Trước đại môn Đỗ gia, người của Đỗ gia cũng bắt đầu xuất hiện, hơn nữa bốn phía có không ít hộ vệ. Lần náo nhiệt này cũng không có người dám gây ra chuyện gì.

"Kia không phải ngốc tử thiếu gia của Đỗ gia sao, tại sao lại đứng ngốc tại núi hoang ."

"Hình như không còn tấm bia đá chỗ kia, việc lạ a."

Bên ngoài Đỗ gia tập trung chi chít người xem, một số người đứng xa xa liếc nhìn cửa hông Đỗ gia. Phía trước một tòa núi hoang, một thiếu niên mặc bộ y phục màu tím đi xung quanh như đang tìm kiếm vật gì. Không cần đoán, nếu là người Thạch Thành đều biết người thanh niên đó không phải ngốc tử thiếu gia của Đỗ gia thì còn là ai.

Mười năm qua, thiếu gia Đỗ Thiếu Phủ mang danh ngốc tử danh cùng cũng đã âm thầm lan truyền, người người cũng đã sớm biết điều đó. Tại các trà lâu, tử quán Thạch Thành đều trở thành đề tài bàn luận sôi nổi.

Thật ra mà nói, Đỗ Thiếu Phủ thân là Đỗ gia thiếu gia, tại Thạch Thành cũng tuyệt đối được xem như thiên chi kiêu tử. Chẳng qua tại thời điểm sáu tuổi hắn kiểm nghiệm võ mạch, phát hiện ra lại là phế mạch căn bản không thể nào tu luyện võ đạo.

Tại đây võ đạo phát triển, dùng võ vi tôn không thể tu luyện võ đạo không cần nghĩ cũng biết được kết quả. Chỉ cần dựa vào danh vọng thế lực của Đỗ gia ở Thạch Thành, thân là thiếu gia Đỗ gia mà không thể nào tu luyện được võ đạo ở trong tộc chính là không có địa vị, cùng lắm thì cũng có thể dựa và phụ thân mà sống qua ngày.

Nhưng họa vô đơn chí, ngay tại thời điểm kiểm nghiệm võ mạch vị Đỗ thiếu gia này nhất thời không vừa lòng, trong lòng khó chịu không biết thế nào liền chạy tới chỗ núi hoang kia động tay chân với tấm bia đá phía trước. Kết quả một đạo sấm đánh lên trên, tấm bia đá không có việc gì chỉ đáng thương Đỗ thiếu gia cũng là đã bị tai bay vạ gió, bị sét đánh ba ngày sau mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Đỗ Thiếu Phủ liền thường xuyên chạy đến trước tấm bia đá. Bạn đầu chỉ đứng vài canh giờ, dần dần thời gian sau đứng càng ngày càng dài hai mắt si ngốc, kỳ kỳ quái quái, đôi khi đối với tấm bia đá hoa chân múa tay ra vẻ vui sướng.

Ban đầu, người Đỗ gia còn đi tìm người trị liệu, nhưng vẫn không hề có hiệu quả. Thời gian lâu sau, người Đỗ gia cũng chỉ có thể từ bỏ.

Mười năm qua, đại danh ngốc tử cũng lặng yên từ Đỗ gia truyền đến toàn bộ Thạch Thành. Nếu nhắc đến ai cùng biết, trong Đỗ gia có một tên thiếu gia là ngốc tử.

"Nếu hậu bối Đỗ gia đều như là hắn, thì hôm nay liền dễ dàng hơn."

Một hán tử có vẻ mặt cặn bã, làn da thoáng ngăm đen, hình thể khôi ngô nhìn thấy bóng dáng trên núi hoang trên núi hoang xa xa thấp giọng nói nhỏ.

"Hậu bối Đỗ gia đi ra."

Một hán tử có vẻ mặt cặn bã, làn da thoáng ngăm đen, hình thể khôi ngô nhìn thân ảnh trên núi hoang xa xa thấp giọng nói nhỏ.

"Hậu bối Đỗ gia đi ra."

"Nghe nói hiện nay trong đãm tiểu bối Đỗ gia có Đỗ Vũ cùng Đỗ Tuyết được coi rất mạnh, đạt Võ mạch thiên phú ngũ phẩm, mười bốn tuổi đã đạt được hậu thiên lục trọng. Rất có khả năng mười bảy mười tám tuổi liền đặt chân đến Tiên Thiên cảnh, mười bảy mười tám tuổi Tiên Thiên cảnh, đây là trong vạn người không một."

Tại cửa lớn Đỗ gia từ trong đi ra mười mấy thiếu niên thiếu nữ bất phàm bước lên lôi đài, một đám chỉnh tề mà đứng, tuổi tuy nhỏ, cũng đã có khí thế bất phàm, làm mảng ồn ào phía trước lôi đài trong thời gian nhắn trở nên yên tĩnh một chút, từng đạo ánh mắt đều là dừng ở trên người mười mấy thiếu niên thiếu nữ.

Đỗ Khi đi lên lôi đài, đối mặt vô số người xem, nói:

"Thông báo tuyển dụng hộ vệ sẽ bắt đầu ngay bây giờ, người nào ba chiêu bất bại có thể trở thành hộ vệ của Đỗ gia."

"Ông!"

Một tiếng chuông trầm thấp vang lên, thông báo tuyển dụng hộ vệ chính thức bắt đầu, một đámđại hán sớm đã xếp hàng ào ào nhảy lên lôi đài, cùng một đám thiếu niên thiếu nữ giao thủ với nhau.

"Đang đang!"

"Bang bang!"

Nhất thời phía trên lôi đài phía lưỡi mác đụng chạm, thanh âm chưởng quyền đối nhau thỉnh thoảng truyền ra, hơn nữa chung quanh lâu lâu có âm thanh la lên trợ uy, rất xa có thể nghe được tiếng gầm ra tại đó đủ náo nhiệt ồn ào.

Mọi ánh mắt đều tập trung tại lôi đài, cũng không có người chú ý đến thân ảnh thiếu niên tại núi hoang.

"Tấm bia đá làm sao có thể nát nhỉ, sau thức thứ nhất hẳn là còn có thức thứ hai a."

Phía trên núi hoang, Đỗ Thiếu Phủ ở trong một đống đá vụn bột phấn nhìn đông nhìn tây tìm kiếm, giơ lên một đống tro bụi, y phục màu tím trên người đã bám đầy tro bụi, trong miệng thì thào nói nhỏ, vẻ mặt bụi đất, nhưng thật ra có vẻ thực tế liền cực kì sạch sẽ chỉnh tề.

"Quên đi, xem ra nơi này thật sự là không có thức thứ hai tồn tại."

Đỗ Thiếu Phủ từ trong đống đá vụn đi ra, hai tay vỗ vỗ áo choàng, tro bụi tràn ngập, cương nghị duệ chí trên khuông mặt, ánh mắt sáng thâm thúy, ẩn ẩn có ánh sao lóe ra, bộ dáng lúc này, nơi nào giống bề ngoài ngốc tử và cả thành đồn đại.

"Oanh."

Hai tay thủ ấn ngưng kết, trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ, một cỗ linh khí màu vàng bắt đầu khởi động, cả người Tử Bào chấn động, làm không gian chung quanh khí lãng dao động, giống như là là muốn đem dòng khí chấn vỡ, cả người xung quanh cũng hơn một loại bá đạo khí thế không hiểu từ đâu "Tu luyện thành công thức thứ nhất, võ mạch hẳn là đến nhị phẩm giống như người khác mà thôi."

Cảm giác thời gian mười năm lĩnh ngộ ra thức thứ nhất bên trong tấm bia đá liền khiến bản thân trog cơ thể biến hóa, trên gương mặt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra tươi cười hài lòng,chiêu thức thứ nhất thần bí trng tấm bia đá chính là dành cho những người trời sinh chuẩn bị cho kẻ phế mạch, dĩ nhiên là có thể chữa trị võ mạch, có thể để cho một người có phế mạch võ giả có thể tu luyện.

Bên trên tấm bia đá có không ít chi chít bí văn bí mật, có thể liên quan đến cách chưa trị cho phế mạch. Tốt xấu gì bản thân cũng là xuất thân tu võ thế gia, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác võ mạch trên người bản thân lúc này trình tự hẳn là cùng người khác nhị phẩm võ mạch không khách nhau lắm.

Bất quá Đỗ Thiếu Phủ cũng phát hiện ra võ mạch trên người bản thân trình tự tựa hồ có chút gì đó đặc biệt, tuy rằng là cùng người khác nhị phẩm vĩ mạch không có gì khác, bất quá cũng không phải võ mạch có trình tự như bình thường so sánh.

Sau khi tu luyện thành thức thứ nhất đã có thể chữa trị võ mạch cùng với người ngang cấp bậc nhị phẩm võ mạch không sai biệt lắm, nếu sau này có thể tìm được thức thứ hai, thức thứ ba vậy võ mạch có thể đạt tới mức độ nào, điều này khiến cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ chờ mong.

"Ít nhất, về sau có thể tu luyện, bất quá, cái danh ngốc tử này phải nghĩ biện pháp xóa đi thay đổi mới được."

Đỗ Thiếu Phủ vừa thu lại thủ ấn, huyền khí từ từ biến mất ở trong lòng bàn tay, ánh mắt cũng hơi lộ ra ý cười, bản thân chính là tên ngốc tử nổi danh toàn bộ Thạch Thành ai mà không biết, những năm gần đây, tất cả mọi người đều thực sự coi mình là một tên ngốc tử a.

Đối với cái danh ngốc tử này, mấy năm nay Đỗ Thiếu Phủ cho tới bây giờ không thèm để ý, thậm chí mừng rỡ khi nhìn thấy người khác thực sự coi hắn là ngốc tử, chỉ có như vậy bản thân mới có thể ở trước tấm bia đá kia lĩnh ngộ mười năm mà không bị quấy rầy.

Nhưng hiện tại hắn đã lĩnh ngộ có chút thành tựu, một tên ngốc tử ở trên con đường võ tu, sẽ không chiếm được bất cứ tài nguyên gì trong tộc, mà hiện tại bản thân đúng là rất cần tài nguyên, huống chi mỗi ngày bị người khác coi như là kẻ ngốc cũng không phải là chuyện gì tốt, mà trong mười năm này những gì mà bản thân đã mất đi trong Đỗ Thiếu Phủ, bản thân cũng nên chậm rãi phải lấy về rồi.

"Bang bang!"

Trên lôi đài Đỗ gia, mười mấy hậu bối thiếu niên thiếu nữ của Đỗ gia tầm mười ba mười bốn tuổi, trên tay không mang theo gì hoặc là bàn tay cầm lấy đao kiếm đang cùng mười mấy tên đại hán giao thủ.

Những hậu bối Đỗ gia này mặc dù tuổi tuy rằng có chút nhỏ, nhưng trên lôi đài đối mặt với những đại hán lớn hơn mình cũng xem như có vẻ thành thạo, gần như là một hai chiêu đã có thể đem một đám đại hán nhảy lên lôi đài đánh bại, khiến không ít người xung quanh nhìn thấy âm thầm kinh ngạc, đối với Đỗ gia cũng càng thêm kính sợ.

"Không phải chỉ là chống lại ba chiêu thôi sao, liều mạng a."

"Lúc này nhất định phải trở thành hộ vệ Đỗ gia, chúng ta cùng liên thủ a."

Một đám đại hán nhìn thấy sự lợi hại của đám hậu bối Đỗ gia, cũng trở nên càng hưng phấn, nếu như là bọn hắn may mắn tiến vào Đỗ gia có thể được tu luyện một nửa chiêu thức kia của Đỗ gia, lúc đó bản thân không phải cũng trở nên càng lợi hại sao.

Chẳng qua các đại hán này hưng phấn xông lên, nguyên một đám người có thể chống đỡ được ba chiêu lại càng ít ỏi không có mấy người, không đến một canh giờ sau, ước chừng hai ba trăm người lên lôi đài khiêu chiến không ngừng bị đánh rơi xuống bên dưới lôi đài, bất quá mười mấy thiếu niên cùng thiếu nữ hậu bối Đỗ gia cũng đã thấm mệt, thở hổn hển không ngừng xem ra tiêu hao cũng không sai biệt lắm.

Cuối cùng thì cũng có hai mươi người miễn cưỡng chống đỡ được ba chiêu, không ít người còn mang theo thương thế trên người nhưng có thể ở lại trên lôi đài toàn bộ đều hưng phấn, kích động không thôi.

Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên lôi đài, Đỗ Thiếu Phủ từ trên núi hoang đi xuống cũng không có người nào chú ý tới hắn.

Đỗ Thiếu Phủ chen vào trong đám người xem náo nhiệt, nhìn các đường đệ đường muội trên lôi đài ra tay, có đôi khi còn có thể nhíu mày, tựa hồ như đang cân nhắc điều gì, sau đó hai tay trong tay áo hơi hơi biến hóa.

"Vũ kỹ này của Đỗ gia, thế mà chồng chất đầy sơ hở, chẳng lẽ là ta suy nghĩ nhiều sao."

Trong miệng thì thào nói nhỏ, trong đám người xem, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ ngày càng nghi hoặc, trước kia cũng từng xem qua người trong gia tộc luyện tập vũ kỹ, khi đó còn có chút xem không hiểu, sau khi lĩnh hộ thức thứ nhất bên trong bia đá kia, đối với vũ kỹ của Đỗ gia cảm giác như bản thân đã hiểu ra được vài thứ.

Mà đến hiện tại, Đỗ Thiếu Phủ nhìn vũ kỹ của gia tộc cũng là rõ ràng được bản thân cảm giác ra không ít lỗ hổng bên trong, rất nhiều chỗ là sơ hở chồng chất.

"Ngừng, hai mươi danh ngạch đã đủ, thông báo tuyển đến vậy chấm dứt."

Sau khi một hán tử gầy gò trong miệng phun ra một ngụm máu tươi làm đại giới chống đỡ chiêu thức thứ ba, Đỗ Khi đứng ở một bên góc lôi đài tiến lên phía trước nhìn hán tử này liều chết chống đỡ ba chiêu nói "Chúc mừng các ngươi về sau dã có thể gia nhập đoàn hộ vệ Đỗ gia, những người có thương tích trên người có thể đến y quán của Đỗ gia trị liệu miễn phí."

"Đa tạ phó thống lĩnh."

Hai mươi đại hán cao hứng gật đầu, thân là hộ vệ Đỗ gia, đãi ngộ liền không giống bình thường.

"Ai, danh ngạch đã đủ rồi sao, hôm nay đến công cốc rồi."

"người Đỗ gia đúng thật là mạnh, tuổi còn nhỏ mà đã cường hãn như thế!"

Sau khi Đỗ Khi tuyên bố chấm dứt, không ít hản tử nguyên bản đang chờ lên đài hối hận không thôi, sớm biết như vậy đã sớm một chút xếp hàng chờ lên lôi đài tiếp nhận khảo hạch, đứng ở bên dưới đám người xem náo nhiệt, ở bên trong nghị luộn hưng phấn chuẩn bị rời đi.

Mười mấy hậu bối Đỗ gia cũng vốn định rời đi, đối với bọn họ mà nói hôm nay chính là bước đầu thử tay nghề, cùng với những đệ tử khác trong tộc luận bàn loại chiến đấu này chính là không đồng dạng giống như vậy.

"Chậm đã."

Nhưng vào lúc này, trong hai mươi hán tử chống đỡ ba chiêu kia, có một hán tử vẻ mặt cặn bã, làn da thoáng ngăm đen, hình thể khôi ngô nhảy ra, nhìn Đỗ Khi, cố lấy dũng khí nói "Phó thống lĩnh, có phải hay không chỉ cần đánh bại hoặc ngang tay với một hậu bối đệ tử Đỗ gia là có thể trở thành đội trưởng của đội hộ vệ? ?"