Chương 3: Bái Sư

Thánh Địa Ma Đô, khu vực ngoài rìa, Tần Phong xung quanh một bầy ma thú bao vây sơ sơ đếm được hơn mười ba con. Cuồng Huyết Ma Lang lông đỏ như máu, hai mắt màu đen, răng nanh sắc nhọn, cả bầy di chuyển thành hình vòng tròn bao vây Tần Phong. Tần Phong tựa như hung thần ác sát trút giận lên đám Phong Lang "Đệ Nhất Thần Kỹ, Thần Uy!"

Phong Lang mới chỉ có ngàn năm tu luyện bị uy áp của Tần Phong đè chết, hồn hoàn hiện lên trên đầu. Diệp Diệp cùng huynh đệ song sinh Trương Hàn, Trương Hạo sợ xanh mặt "Này này! Lão đại hôm nay thất tình hả?" - Trương Hàn hỏi Diệp Diệp

"Làm sao ta biết được! Sáng nay ta thấy Yến Phi tỷ tỷ vẫn rất bình thường mà!" - Diệp Diệp trả lời

"Không lẽ lão đại bị khó tiêu?" - Trương Hạo ngây ngô hỏi

"Cũng có khả năng a! Hay là các ngươi hỏi thử xem?" - Diệp Diệp nói

"Ngươi muốn bọn ta giống mấy con Phong Lang kia hả?" - Trương Hạo xanh mặt

"Các người sợ cái gì chứ? Không hỏi thì để ta hỏi!" - Trần Kỳ nói

"Được! Vậy ngươi hỏi đi!" - Diệp Diệp, Hàn và Hạo cả ba đồng thanh

Trần Kỳ đi đến chỗ Tần Phong, hắn hỏi

"Tần Phong, hôm nay ngươi bị khó tiêu hả?"

"Phụt!!!" - ba người kia phì cười

Tần Phong sát khí đùng đùng, ánh mắt sát thần quay lại nhìn Trần Kỳ. Trần Kỳ một phen kinh hãi, sắc mặt đại biến, chân tay run rẩy. Tình huống lên đến đỉnh điểm, Diệp Diệp ba người nghĩ án sẽ xảy ra nào ngờ Tần Phong tâm sự "Ta cùng Yến Phi đã thành một cặp đến nay đã được nửa tháng vậy mà vẫn chưa một lần cùng nàng ra ngoài đi chơi. Nàng ấy lúc nào cũng tránh mặt ta, có phải nàng ấy ghét ta?" "Còn tưởng chuyện gì!" - Diệp Diệp cùng hai người kia thở dài

"Diệp Diệp, ngươi thử nói xem ta phải làm sao?" - Tần Phong nước mắt nước mũi bôi đầy vào áo Trần Kỳ

"Lão đại ngươi đừng lo a! Tỷ tỷ bình thường tính tình cứng rắn lại rất hiếu động thích đánh nhau nhưng thực ra bên trong lại rất mềm yếu, đặc biệt nhút nhát. Tỷ tỷ phản ứng với ngươi như vậy đích thị là chuyện tốt!" - Diệp Diệp cười "Tốt sao?" - Tần Phong lau nước mắt

"Đúng vậy! Phải rồi, tỷ tỷ rất thích ăn, thích nhất là ăn thịt nướng a. Lão đại, sao ngươi không rủ tỷ ấy đi ăn?" - Diệp Diệp nói

"Nàng ta cứ tránh mặt ta suốt, làm sao ta mời được?" - Tần Phong ủ rũ

"Cái đó ý hả? Lão đại, ngươi chỉ cần viết một bức thư nhờ ta chuyển hộ, trong thư có ghi "Ăn thịt nướng thỏa thích" là ta đảm bảo tỷ tỷ sẽ đến." - Diệp Diệp cười "Vậy theo ý ngươi!"

Tần Phong làm theo lời Diệp Diệp quả nhiên Yến Phi đồng ý đi ăn tối cùng hắn. Trong tiệm thịt nướng, chừng hai mươi cái xếp thành mấy chồng trên bàn Tần Phong. Tần Phong mải nhìn bộ dạng ăn ngon lành của Yến Phi mà quên luôn cả ăn. "Cha ta từng nói, yêu tinh tộc, nữ nhân ăn càng khỏe càng mắn đẻ a!", Tần Phong cách suy nghĩ khi còn là yêu tộc vẫn chưa sửa đổi hoàn toàn, thỉnh thoảng lại nhầm lẫn.

Yến Phi nhận thấy Tần Phong nãy giờ không ăn mà cứ ngồi ngắm nàng, nàng đỏ mặt dừng lại không ăn nữa. Tần Phong nhất thời tâm trí trở lại, hắn lúng túng

"Ngươi tại sao lại dừng ăn vậy? Suất thịt nướng đó không ngon sao? Ta kêu người ta đổi suất khác nhé?"

"Ta có phải là ăn rất khỏe không?" - nàng đỏ mặt xấu hổ

"Hả? Ngươi đúng là so với người bình thường thì ăn rất nhiều a. Nhưng ta thích, tại vì cha ta nói nữ nhân ăn nhiều thường rất mắn đẻ a!" - hắn cười

"Ngươi....ngươi đang nói cái gì thế hả? Ngươi nói ai mắn đẻ hả? Tên đáng ghét nhà ngươi!!!"

Yến Phi vừa ngượng lại vừa giận, tay phải long hóa muốn vặt lông Tần Phong. Tần Phong mỉm cười dùng tay lau vết mỡ dính trên mép nàng khiến nàng đỏ mặt, đến đầu cũng bốc khói. "Thình thịch!", chứng kiến bộ dạng đáng yêu này, tim Tần Phong lại đập loạn nhịp. Yến Phi thu hồi long hóa, ngồi xuống kể lại

"Từ nhỏ ta đã ăn rất khỏe, ta cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ là cảm thấy rất muốn ăn, muốn ăn tất cả. Khi đó ta thực sự rất béo, ra đường luôn bị người ta trêu chọc là bánh bao di động. Chính vì thế nên ta đã ăn kiêng và cố gắng giảm cân suốt một thời gian dài. Mặc dù vậy ta vẫn không cách nào kiềm chế được tính ham ăn, mãi cho đến khi trở thành hồn sư, nhờ đặc thù võ hồn nên thân thể ta trở nên gầy gọn và hoàn hảo như hiện tại. Bất quá cái tính ham ăn đến giờ vẫn không sao sửa được." "Không sao! Nhìn ngươi lúc đang ăn thật sự rất đáng yêu! Ta thích nhất ngắm ngươi khi ăn, nên hãy cứ ăn thỏa thích." - hắn cười

"Thật sự ổn sao? Ta hơn ngươi một tuổi đó! Nữ nhân bằng tuổi ngươi trong học viện xinh hơn ta có rất nhiều. Ngươi có chắc là muốn cùng ta thành một đôi chứ?" - nàng xấu hổ hỏi "Ta chỉ đi theo chỉ dẫn của trái tim thôi! Mấy thứ như ai đẹp hơn ai ta đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến a!" - hắn cười

Yến Phi xấu hổ đỏ mặt không nói gì, nàng gắp một miếng thịt nướng đặt vào đĩa của hắn

"Cái này cho ngươi đó!"

Tần Phong tim lại loạn nhịp, hắn thật thà hỏi

"Yến Phi! Ta có thể hỏi một chuyện được không?"

Chuyện gì?" - nàng hỏi

"Không hiểu sao mỗi khi ở gần ngươi tim ta đập lạ lắm, nó đập rất mạnh a! Ta cũng không biết nó bị làm sao nữa! Ngươi có biết không?" - hắn hỏi

"S-Sao...sao mà ta biết được! Đồ ngốc, mau ăn đi!" - một phen đỏ mặt, đầu bốc khói lúng túng vô cùng

Tần Phong từ khi còn là yêu tộc, sinh ra đã không biết yêu là gì. Khi hắn trưởng thành, hôn sự cũng là do cha mẹ sắp đặt. Đối với hắn, tình yêu là một xa xỉ.

Tần Phong mọi lĩnh vực đều giỏi, chỉ riêng chuyện tình yêu là chẳng khác nào một thằng ngốc. Hắn rất thật thà đối với chuyện này, bởi yêu tộc vốn rất thật thà trong tình yêu, thích hay yêu ai là mạnh dạn nói thẳng. Đối với những chuyện khác liên quan đến tình yêu cũng là mạnh dạn nói thẳng.

Tần Phong trên giường tiến hành minh tưởng, vòng tròn Huyền Vũ biểu tượng phát sáng. Tần Phong toàn thân tạp chất hóa khí thoát ra, cho đến khi tạp chất bay ra hết, thân thể hắn liền xuất hiện quang mang. Quang mang tan dần, Tần Phong vẻ mặt vui mừng "Đại Linh Sư cảnh giới, rốt cuộc ta cũng đặt chân tới!"

"Bây giờ ta có thể hấp thu hồn hoàn vạn năm, bất quá ta muốn nhắm đến chính là Băng Thiên Hổ Bàng ma thú ba vạn năm. Với sức của ta hiện tại không có khả năng đánh được nó, lão viện trưởng thì kêu sau khi đạt được quán quân mới giúp ta lấy. Vẫn là tự thân vận động tốt hơn, lần này lại dùng độc vậy!", nghĩ rồi hắn lập tức đứng dậy, tay cầm áo khoác đi ra ngoài học viện.

Trong khu rừng phía sau học viện, Tần Phong nhóm lửa đang đun một nồi thuốc độc. Từ trong rừng rậm đi tới, một thanh niên tuấn tú mái tóc màu vàng để dài như con gái, quần áo lòe loẹt, dáng người cao gầy, da trắng như tuyết. Hắn khẽ cười "Tiểu tử ngươi mới có tí tuổi đã rất am hiểu về độc a! Thật làm lão phu nhớ lại mình năm xưa!"

"Tiền bối có thể ngửi mùi đoán độc mới thật là cao minh a! Vãn bối chỉ là học lỏm được đôi chút mà thôi, thật không dám đem so với tiền với khi xưa!" - Tần Phong khiêm tốn "Tiểu tử ngươi miệng lưỡi cũng thật dẻo a! Để lão phu nếm thử độc của ngươi xem trình độ pha độc của ngươi đã tới đâu."

Nói rồi thanh niên đi đến, trực tiếp dùng muôi múc một ít thuốc độc cho vào miệng nếm thử, sắc mặt vô cùng phấn khích. Hắn hỏi

_Tiểu tử! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

_Vãn bối năm nay mới chỉ mười hai tuổi! - Tần Phong trả lời

_Mười hai tuổi đã pha chế được Bỉ Ngạn Tử Độc đạt đến viên mãn thế này thật là hiếm có. - hắn cười

Những người tu luyện đến Đấu Thần cảnh giới đều cải lão hoàn thanh xuân, trở về nhan sắc tuổi hai mươi. Tần Phong kiếp trước rất thích pha độc dược nhưng bất quá hắn biết quá ít công thức pha chế nên hiểu biết hạn hẹp, nay gặp người am hiểu độc dược như lòng bàn tay, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Tần Phong hai chân quỳ xuống _Tiền bối xin hãy nhận vãn bối làm đồ đệ!

_Hửm? Ngươi muốn bái ta làm sư phụ? - nam tử có chút ngạc nhiên

_Vãn bối tên là Tần Phong, thích nghiên cứu về độc dược và giải dược từ nhỏ. Xin tiền bối đừng từ chối - hắn cầu xin

_Được rồi đứng dậy đi! Nhận được một thiên tài độc dược như ngươi, ta đúng là có phúc a! - Hắn cười

_Sư phụ, tên người là gì?

_Ta họ Hoắc, tên Long . Đấu Thần cảnh giới bậc thứ ba. Ngươi nấu độc dược này là để làm gì?

_Ta mới đột phá Đại Linh Sư cảnh giới, lại đang muốn lấy hồn hoàn của Băng Thiên Hổ Bàng mà thực lực không đánh lại được nên mới tính kế dùng độc. - Tần Phong thành thật trả lời _Hử? Sáng mai gặp ta tại đây, ta đưa ngươi đi lấy hồn hoàn thứ ba!

_Dạ!