Chương 13: Không Biết Tự Lượng Sức

"Thì ra hai người là mối quan hệ như vậy!"

Mạc Đình sau khi được Yến Phi và Tần Phong giải thích cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Mạc Đình cười

"Thật xin lỗi ngươi Tần Phong. Hy vọng sau này chúng ta có thể trở thành bằng hữu"

"Tất nhiên rồi!" - Tần Phong cười

Yến Phi mới chuyển đến đã được mệnh danh là Nữ Hoàng Lửa, được rất nhiều nam nhân trong trường thầm thương trộm nhớ. Nàng tính tình không chút thay đổi, một tuần đánh nhau hơn hai mươi trận. Cả học viện đều bị nàng làm cho náo loạn hết cả lên. Tần Phong thường ngày vẫn cùng Yến Phi ân ái, chính thức công khai là một cặp nên hắn trở thành kẻ bị nam nhân trong học viện ghen ghét. Yến Phi chuyển đến, mỗi tuần nàng đi khiêu chiến đánh nhau với người ta hơn hai mươi trận. Còn Tần Phong, từ khi nàng chuyển đến hắn một tuần bị ba mươi người khiêu chiến.

"Tần Phong! Hôm nay ta khiêu chiến với ngươi!"

Thiếu niên thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đầu không có lấy một sợi tóc. Tần Phong vốn hôm nay dẫn Yến Phi đi chơi nào ngờ nắm tay nàng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa học viện đã bị chặn lại khiêu chiến, mà không chỉ một người. Một nhóm thiếu niên khoảng mười tên ngoại hình phong phú có cao, có thấp, có béo có gầy. Tất cả đồng loạt

"Tần Phong, bọn ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

"Mẹ ơi!" - Tần Phong thở dài

Yến Phi không nhịn được cười, nàng hôn lên má hắn thì thầm

"Vất vả cho chàng rồi!"

Tần Phong lửa giận đùng đùng, đối với đám thiếu niên kia chỉ muốn xuất ngay Tiểu Độc làm thịt từng tên một nhưng bất quá làm vậy hắn sẽ gây sự chú ý rất lớn đối với các cường giả tu vi cao cường, hơn nữa chỉ vì chuyện này mà giết người thì đúng là hơi quá. Tần Phong thở dài rồi nói

"Tất cả các ngươi lên hết một lượt đi!"

Đấu trường học viện, trận đấu một chọi mười. Khán đài đã kín chỗ, Yến Phi cùng hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi trò chuyện. Thiếu nữ có mái tóc màu hạt dẻ buộc đuôi ngựa, làn da hơi nâu một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt sếch, mũi cao, nàng gọi là Hoàng Phi Vân. Thiếu nữ tóc dài bồng bềnh màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai mắt to tròn, đồng tử màu hồng, thân hình ba vòng vô cùng hoàn hảo, nàng gọi là Chu Tiểu Uyên

"Tần Phong hắn nhìn thật là soái a! Yến Phi, ngươi có thể chia sẻ hắn với ta không?" - Tiểu Uyên cười

"Ta cũng muốn!" - Phi Vân cười

"Không!" - Yến Phi đỏ mặt xấu hổ

"Hì..hì.... bọn ta chỉ đùa thôi mà, ngươi keo kiệt thiệt đó! Chúng ta đâu đâu có quy định không được đa thê" - Phi Vân cười

"Không nói với các ngươi nữa!" - Yến Phi giận dỗi

Dưới sân lão sư trọng tài tuổi ngoài bốn mươi, mái tóc màu đen dựng lên như lông nhím, râu quai nón, làn da ngăm đen khỏe mạnh. Lão sư trọng tài ra hiệu trận đấu bắt đầu

Tần Phong vẫn theo luật cũ, một cái hồn hoàn năm vạn năm xuất ra. Mười thiếu niên kia tất cả đều là Đại Đấu Sư cảnh giới, hồn hoàn cao nhất cũng chỉ có chín ngàn năm. Tần Phong thấy vậy cũng chán nản vô cùng, trực tiếp xuất ra một thần kỹ kết thúc trận đấu nhanh chóng để còn cùng Yến Phi đi chơi

"Đệ Nhất Thần Kỹ - Thần Uy!"

Mười thiếu niên kia ban đầu còn ra vẻ hùng hổ nào ngờ bây giờ bị thần uy ép cho nằm bẹp dưới sàn không nhúc nhích nổi. Trọng tài lão sư tuyên bố

"Tần Phong thắng!"

Tần Phong quay người định đi đến chỗ của Yến Phi nhưng phía sau bất ngờ giọng nam nhân nói lớn

"Khoan đã!"

Một đạo bạch sắc thân ảnh từ trên võ đài bay xuống. Tần Phong quay lại thấy sau lưng thiếu niên diện mạo tuấn tú, mắt sếch, lông mày lưỡi kiếm, thần thái lạnh lùng. Thiếu niên mái tóc ngắn màu vàng cắt tỉa tỷ mỉ, da thịt trắng nõn như nữ nhân

"Ta muốn thách đấu với ngươi, Tần Phong!" - thiếu niên nói

"Điều kiện là gì?" - Tần Phong cười

"Nếu như ta thắng Yến Phi sẽ là của ta. Còn nếu ngươi thắng ta sẽ cho ngươi chữ ký của ta!" - thiếu niên nói

"Vậy thôi, ta đi đây!" - Tần Phong bỏ đi

"Ngươi sợ à?" - thiếu niên kia vội vã ngăn cản

"Thứ nhất, ta không bao giờ đem người ta yêu ra đặt cược bởi. Thứ hai, ta không cần chữ ký của ngươi. Thật là nhảm nhí!" - Tần PHong nói

"Vậy nếu ta thắng thì ngươi và Yến Phi lập tức chia tay, nếu ngươi thắng từ nay ta sẽ là đầy tớ của ngươi từ giờ cho đến lúc chết. Sao hả?" - Thiếu niên nói

"Ngươi tuyệt đối không được nuốt lời đâu đấy!" - Tần Phong quay lại

"Mọi người ở đây làm chứng. Bạch Ngọc Thiên ta sẽ không nuốt lời, nếu nuốt lời trời tru đất diệt!" - Ngọc Thiên nói

Hai bên vào vị trí chuẩn bị, lão sư trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu. Bạch Ngọc Thiên quả nhiên thiên phú bất phàm, Đấu Tôn cảnh giới một lúc xuất ra năm cái hồn hoàn: ba cái hồn hoàn màu vàng, một cái ba ngàn năm và một cái sáu ngàn năm, cái còn lại là tám ngàn; hai cái màu hồng một cái năm vạn năm, một cái sáu vạn năm.

"Chỉ có bấy nhiêu đó mà muốn đoạt lấy Yến Phi của ta sao? Không biết tự lượng sức!"

Tần Phong chỉ xuất ra một cái hồn hoàn màu máu, hồn hoàn mười vạn năm đã khiến cho toàn khán đài một phen chấn động. Ngọc Thiên phát động thần lực, tay phải xuất ra một thanh đại đao có hoa văn rồng cuốn, đốc đao là hình đầu rồng há to miệng ngậm lưỡi đao

Ngọc Thiên vụt cái biến mất tốc độ cực nhanh, đao trong tay chuẩn bị vung lên chém. Tần Phong đối với tốc độ của Ngọc Thiên cảm thấy vẫn còn quá chậm chạp, tay phải khẽ động dựng lên một cái huyền địa khiên. Ngọc Thiên đang tốc độ cực nhanh không kịp dừng lại, nói một cách chính xác hơn là hắn không kịp nhận ra sự xuất hiện của cái khiên đất màu đen có hình chữ nhật to bằng cái mặt bàn chặn trước mặt

"Ầm!!" Ngọc Thiên trực tiếp đập mặt vào huyền địa khiên. Cú va đập quá mạnh khiến cho mũi của Ngọc thiên bị gãy, bốn cái răng phía trước cũng tạm biệt hắn mà đi. Ngọc Thiên một phen đau đớn liền vô cùng tức giận, toàn bộ thân thể phát động một luồng khí lực cường đại thổi bay mọi thứ trong phạm vi ba mươi mét. Võ đài vốn được đặt một cái kết giới nên luồng khí lực vừa rồi không ảnh hưởng gì đến khán đài.

Tần Phong hừ lạnh xuất ra thêm bốn cái hồn hoàn. Hồn hoàn của Tần Phong có hai cái màu vàng là hai năm ngàn năm, một cái màu hồng năm vạn năm, hai cái màu đỏ (một cái mười vạn năm, một cái ba mươi vạn năm). Hai cái huyết sắc hồn hoàn xuất hiện, Ngọc Thiên sợ đến xanh mặt

Tần Phong thần lực Vạn Liên Kiếm của hắn còn có một cái hồn hoàn năm mươi vạn năm chưa xuất ra. Nếu như xuất ra toàn bộ hồn hoàn, cả học viện này e là không ai là đối thủ của Tần Phong, tính cả Yến Phi.

Yến Phi hiện tại cũng chỉ là Đấu Tôn cảnh giới, hồn hoàn của nàng bất quá cũng có hai cái màu máu nhưng kém hồn hoàn của Tần Phong một chút. Tinh Vũ Học Viện, nói Tần PHong và Yến Phi là hai kẻ mạnh nhất học viện cũng không phải nói quá.

"Từ nay ngươi sẽ là thuộc hạ của ta! Thần Uy!"

Đối với những kẻ thực lực kém cỏi hơn Tần Phong, chống chọi lại thần uy là điều không thể. Tần Phong vốn định vui đùa một lúc nhưng hắn cảm thấy đã đến lúc nên cảnh cáo toàn bộ nam nhân trong học viện để từ nay về sau hắn sẽ trở lại cuộc sống yên ổn.

"Còn ai muốn khiêu chiến ta? Bổn thiếu gia hôm nay tiếp hết!" - Tần Phong nói lớn

"Có ta!"

Một trung niên lão giả tuổi ngoài năm mươi, ông có khuôn mặt vuông chữ điền, để râu quai nón, tóc đen ngắn dựng ngược lên, trên má bên trái có một vết sẹo lớn, thân khoác một cái áo khác có hai chữ "Viện Trưởng". Tần Phong tinh mắt nhìn thấy hai chữ "Viện Trưởng" liền cười

"Viện trưởng đại nhân tha mạng a!"

"Hahaa......lão phu làm viện trưởng được hơn mười năm rồi, hôm nay mới thấy có một tiểu tử khá như ngươi. Ngươi chỉ cần chịu được ta ba chiêu, ta sẽ cho ngươi một triệu linh tiền. Sao hả?" - viện trưởng cười

Linh tiền là đơn vị tiền của Thiên Quốc đế quốc. Tần Phong sớm đã tìm hiểu từ khi mới nhập trường, viện trưởng đại nhân đích thị Đấu Thánh cảnh giới bậc thứ tám. Đừng nói là ba chiêu, một chiêu còn không đỡ nổi. Tần Phong xem ra lần này là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn từ chối lời mời khiêu chiến, hắn cười

"Một triệu linh tiền của viện trưởng đại nhân thật khó hơn lên trời a. Ta có chuyện gấp cần đi trước!"

Tần Phong chạy đến nắm tay Yến Phi hai người bỏ chạy. Yến Phi cùng Tần Phong tay trong tay đi dạo trên phố, cả hai nhìn nhau phì cười

"Ta còn tưởng chàng sẽ cố chịu ba chiêu của viện trưởng để lấy một triệu linh tiền đấy" - Yến Phi cười

"Một triệu linh tiền ấy có mà để lo hậu sự thì có haha......" - Tần Phong cười