Chương 43: Chương 4-5

A Hạo vẫn tiếp tục vài vụ làm ăn dù chủ yếu vẫn là làm cho chương trình biểu diễn buổi tối ở Hoàng Long, thế nhưng Lục Thành nói với Thiên Vũ là Tiêu Nam đã dặn dò qua một thời gian sẽ cho A Hạo đến “mặt trên” làm ăn thật sự.

Lục Thành cười: “Cậu nhóc này có đầu óc, cũng có tham vọng. Trèo lên nhanh thật.”

Thiên Vũ cười nhạt.

Đại hội thành phố diễn ra hai ngày là kết thúc. Tiêu Nam không ở trong nước, Thiên Vũ như thường lệ đến Hoàng Long trông nom. Hôm nay trong phòng nhìn thấy không ít gương mặt mới, hỏi Lục Thành: “Nhân viên phục vụ mới à?” Lục Thành nói: “Đổi một nhóm rồi, đều là mới tuyển vào.”

Nhân viên phục vụ, nhân viên biểu diễn của Hoàng Long, ngoài nhân viên chính thức thì cũng không để bọn họ ở lại quá lâu, qua một thời gian lại thay đổi một nhóm người. Làm lâu khó tránh biết nhiều chuyện, nhưng những người này cũng chỉ làm việc lặt vặt, biểu diễn ở khu nhà chính, còn những thứ ở trung tâm Hoàng Long thì không được tiếp xúc một chút nào.

Thiên Vũ quan sát gương mặt mới nào đó, theo thói quen nhìn thật kỹ. Hắn nhìn thấy một thiếu niên mắt to, khóe miệng cong lên, đang cười cười nói nói với người khác, lúc cười sẽ có hai lúm đồng tiền trông rất ngọt ngào. Vẻ ngoài có thể xem là hơn người, Thiên Vũ chăm chú quan sát người đó.

Lục Thành nhìn đến chỗ này, hiểu ý, hỏi Thiên Vũ có muốn gọi tới nhìn không. Thiên Vũ xua tay, không vào phòng riêng mà ngồi ở đại sảnh. Hắn nhìn buổi biểu diễn, ánh mắt liếc khắp xung quanh rồi thấy A Hạo ở một góc sáng sủa bí mật sau sân khấu. A Hạo tựa vào cột, nét mặt thoải mái, đang nói chuyện với một người khác. Hai người đứng rất gần nhau, không biết người kia nói gì mà A Hạo nở nụ cười trông rất vui vẻ, mắt đầy ý cười chăm chú nhìn đối phương. Được một lúc thì người nọ ngó đầu về phía này, kề sát cổ A Hạo để nói chuyện, A Hạo cũng nghiêng đầu khẽ nói chuyện với người đó, sau đó cùng nhau cười.

Thiên Vũ nhìn mặt người nọ, ánh đén chiếu qua mới nhìn rõ mặt, hóa ra là thiếu niên có lúm đồng tiền vừa rồi.

Thiên Vũ hỏi Trương Thư Thần ở bên cạnh. “Đấy là ai thế?”

Trương Thư Thần thoáng nhìn, ngần ngừ một chút.

“Cậu ta là Chu Tiểu Châu.”

“Mới đến à?”

“Đúng thế.”

“Chả giống vậy.”

Trương Thư Thần dừng lại một chút.

“Cậu ta do quản lý Long giới thiệu đến. Vốn là người cũng tuyển đủ rồi, do quản lý Long xin quản lý Lục nên mới cho cậu ta vào.”

Thiên Vũ nhìn bọn họ thật mật với nhau, cũng không giống mới quen biết. Hắn gật đầu, không hỏi nữa, vẫn tiếp tục nhìn, không biết Chu Tiểu Châu nói gì mà A Hạo lại cười, xoa xoa tóc cậu ta, Chu Tiểu Châu lại để lộ hai lúm đồng tiền rất sâu.

Hôm nay Thiên Vũ đến Hoàng Long thì nghe thấy tiếng ầm ĩ trong một phòng riêng. Trương Thư Thần muốn xem cảnh náo nhiệt nên kéo Thiên Vũ qua, Thiên Vũ đi qua thì nghe thấy có người đang nổi cơn tam bành, nhân viên phục vụ đang sợ hãi không ngừng giải thích chính là Chu Tiểu Châu kia.

“Rất xin lỗi anh, bộ quần áo của anh bao nhiêu tôi sẽ bồi thường như vậy …”

“Như vậy? 58 nghìn 8 trăm đó! Mày đền được chắc?”

Rượu bị hất toẹt vào mặt Chu Tiểu Châu, mặt Chu Tiểu Châu trắng bệch, chỉ biết cúi đầu liên tục giải thích. Xung quanh là một đám người đang vây xem náo nhiệt nhưng không ai dám ra mặt bênh vực.

Thiên Vũ thoáng nhìn qua, là một tên nhà giàu mới nổi hay đến Hoàng Long tên Lưu Lục. Lưu Lục rõ ràng là tên nhà giàu mới nổi xuất thân nông dân, chẳng biết gì chỉ biết mỗi tiền, điệu bộ khệnh khạng. Lưu Lục ngồi xuống sô pha, giơ một bên chân, chỉ vào vết rượu dính trên quần.

“Liếm cho tao! Liếm sạch vào!”

Chu Tiểu Châu vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, cúi đầu không nhúc nhích. Lưu Lục đột nhiên giật mạnh tóc Chu Tiểu Châu, hung hãn giật mạnh bắt cậu phải quỳ xuống đất, vẻ mặt Chu Tiểu Châu bị sỉ nhục, giãy dụa muốn đứng lên thì bị Lưu Lục túm ngã.

“Không liếm tao xử chết mày!”

Có người chạy từ bên ngoài vào, bỏ tay Lưu Lục ra khỏi đầu Chu Tiểu Châu, kéo cậu đứng lên.

Chu Tiểu Châu như thể nhìn thấy cứu tinh, trốn ra phía sau người nọ.

A Hạo bình tĩnh nói: “Tôi là quản lý của cậu ấy. Anh có yêu cầu gì thì xin nói với tôi.”

“Yêu cầu? Nó không kiếm thì cậu phải liếm!”

Chu Tiểu Châu kéo A Hạo, A Hạo đẩy nhẹ cậu ra.

“Bộ quần áo này chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi. Hôm nay ông chủ Lưu đến chơi đều tính cho chúng tôi. Anh cứ chơi vui vẻ, đừng để một thằng nhóc không hiểu chuyện làm mất hứng.”

A Hạo quay đầu lại ra hiệu, hai cô gái đến ngồi bên cạnh Lưu Lục, mỗi bên một người, đều là gái đẹp.

Lưu Lục liếc hai cô gái một cái, xong lại nhìn A Hạo: “Quản lý Long, không phải tôi không nể mặt quản lý Lục của các cậu, hôm nay nhiều người nhìn thấy như thế này, Lưu Lục tôi cảm thấy không thoải mái. Thế này đi, nó văng rượu lên người tôi, tôi trả lại cho cậu, cậu hoặc nó, đứng ở đây để tôi hất lại, tôi hết giận thì chuyện hôm nay tính là xong.”

Nói xong Lưu Lục uống một nửa ly rượu, đứng lên, bắt đầu không coi ai ra gì mà cởi khóa quần, hướng vào ly rượu.

Chu Tiểu Châu nhìn gã ta tè vào trong ly rượu thì méo cả mặt, dũng cảm đi về phía trước nhưng A Hạo kéo cậu lại, Chu Tiểu Châu vẫn muốn tiến về phía trước thì A Hạo hơi dùng sức kéo cậu đứng bên cạnh mình.

“Đứng yên đừng nhúc nhích.”

A Hạo đanh mặt quát.

Vẻ mặt Chu Tiểu Châu đau khổ, gọi to “Quản lý …”

A Hạo quay mặt về phía Lưu Lục, đứng thẳng, mặt không đổi sắc …