Chương 2: Halloween Kế Hoạch 1

Chương 2: Halloween Kế Hoạch 1

Liên Bang

Thanh An lịch Ngày 28 Tháng 10 Năm 16

Đế Bang lục địa, Phía Tây Địa hải vực

Căn cứ dưới mặt biển,

"Dương Khang, Vị Kia đô đốc sắp tới a".

"Biết"

"lát làm như ta đã nói".

Trong Một cái dan phòng, Bốn cái đứa trẻ, Ba Nam một nữ tầm sáu tuổi, đang tụ tập tại đây chùm đầu lại với nhau nói nhỏ cái gì.

Hai cái tóc trắng nam hài, một người con Ngươi Xanh Lam xen kẽ dạng đóa hoa chín cánh, Người còn lại hai mắt màu vàng, vòng lấy hai cái đen đồng tử.

Ngồi ở bên cạnh, Nữ hài kia lại là một đầu quỷ dị nhạt màu cam tóc dài, hai con ngươi lóe ra tử sắc, Giống như là hai viên óng ánh tím bảo thạch.

Cuối cùng người lại là mái tóc màu đen, nhưng ánh mắt lại là hai loại khác biệt nhan sắc, bên phải mắt là con ngươi màu xanh lam, bên trái lại là màu vàng.

Bốn đứa trẻ này có cùng một điểm chung, là đều như vậy nhìn rất thanh tú đẹp mắt.

Nam Hài mái tóc trắng, có con ngươi màu vàng Tên Diệp Thanh, một mặt do dự hướng cái kia tóc đen nam hài nói :"Dương Khang, Chúng Ta Làm như vậy có hay không bị đánh a".

"Sẽ Không"

Chần chờ một chút, Dương Khang lại nói:" Cùng lắm, chúng ta lần sau sẽ không có kẹo ăn đi.

Nữ Hài nghe vậy một mặt Không vui, :"Dương Khang, Liền biết ngươi gọi ta qua, lại là muốn làm chuyện xấu mà".

Nàng còn chưa quên lần trước Cùng Dương Khang đi lén trao đổi truyện tranh, bị lão sư bắt gặp, lần này lại tới cái này.

Sau lại Đột Nhiên nở nụ cười gian trá, Ánh Mắt xoay chuyển nói, :"Nếu lần này Thành công, Ngươi cho Ta làm ngựa cưỡi".

Không chờ Dương Khang đáp lời.

Nữ hài kia đã là thật nhanh chạy ra ngoài phòng.

Nam Hài tóc trắng mắt xanh còn lại tên Rinh Back, lúc này mới mở miệng nói, :"ý Nghĩ lại nhiều, cũng không có Nha Uyển đến Thông minh, Người ta đã trực tiếp Hành động".

Dương Khang bất đắc dĩ, :"Còn chưa nói xong đâu".

"Nếu bị lộ, chúng ta còn phải diễn thật ủy khuất, nói là Atherrit Anpha là chủ mưu a".

. . .

Ở phía Trước hành lang,

Trương Đô đốc cùng phụ tá đang hướng phía bên này đi tới.

Hai người Thân mặc quân phục, phụ tá trong tay cầm một dạng danh sách, hai người vừa đi vừa bàn giao lấy công việc.

"Danh sách Vận chuyển tháng này thêm một chút đạn grano cùng vũ khí lạnh, cận chiến luyện tập không thể thả xuống".

"Lại Phát Tín hiệu Ngân đoàn 2 tại Bắc châu lục tạm thời án binh, thanh trừ đảng quân để chính phủ Liên Bang ra thêm sức".

"Vâng, Đô Đốc"

Trương Đô Đốc lật lật danh sách Phụ tá đưa qua, vừa nói,: "Khối ion năng lượng dự trữ thêm vào mấy bình, còn có chăn mềm cùng thực phẩm thêm vào, sắp đến tháng 11, nhiệt độ cũng bắt đầu lạnh xuống".

"Còn Kì bí năng vận chuyển đi bên kia",

"Tạm thời giữ lại một ít, Bên phòng nghiên cứu quân sự chúng ta cũng đang cần tiến nhập nghiên cứu chuẩn bị".

Hai người đang vừa đi vừa nói chuyện, Bỗng phía trước có một cái nữ hài tóc cam nhạt chạy tới.

Cái kia nữ hài nhìn thấy hai người phía trước, Đôi mắt màu tím có chút lóe lên, Một mặt Hưng phấn vội vàng chạy đến phía trước mặt hai người.

Trương Đô đốc Thấy vậy không khỏi hiếu kỳ dừng lại. Sáu năm qua, 107 đứa trẻ hắn cũng đã đến nhìn qua mấy lần, hắn cũng không nhớ rõ đứa nào tên cái gì, cái này nữ hài, hình như rất vui khi bắt gặp hắn.

Chỉ thấy nữ hài phía trước, Một Mặt cười hì hì, từ trong túi lấy ra một cái viên kẹo, ánh mắt đầy ánh sáng hai tay đưa ra.

"Cho Ngài cái này, thúc thúc".

Minh Nha Uyển Một mặt Mong chờ ánh mắt, hai tay đưa lên.

Trương Đô Đốc hơi hơi kinh ngạc, vừa đi ra cửa, vậy mà có hài tử đưa lên cho hắn kẹo.

Nhìn thấy Nữ hài ánh mắt đầy ánh sáng, Hắn Cũng là cười ôn hòa nhận lấy, :" Thật ngoan cô bé, nói, tay xoa xoa trên đầu nữ hài.

Không giống khác nhân viên, được đổi phiên ra ngoài mỗi ba tháng, hắn một mực Phải đóng giữ tại căn cứ dưới lòng biển này, đôi khi cũng sẽ cảm thấy buồn chán.

Nhưng từ lúc có mấy cái này hài tử, Không Khí nơi này cũng vì thế bớt đi mấy phần tĩnh mịt.

Thấy hắn Nhận Lấy viên kẹo trong tay.

Nữ hài kia cười càng thêm vui vẻ, Ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía hai người.

Trương Đô đốc lúc đầu không để ý, sau có chút phát giác, lại là không hiểu thấu ra sao. Cái này ánh mắt, sáng như vậy nhìn hắn.

Nhìn hắn có chút.

Có chút, Không nói ra được cảm thụ.

Hơi đưa mắt nhìn qua tiểu minh bên cạnh, Tiểu Minh cũng là nhún nhún vai.

Đang tính lên tiếng hỏi thăm sự tình, lại thấy Nữ Hài trước mặt, ánh mắt ảm đạm xuống, đầy thất vọng mất mát rời đi.

Trương Đô Đốc một mặt Mộng bức. Cái này Nữ hài, không phải lúc cho hắn kẹo còn rất vui vẻ sao.

Vậy thế nào sau một khắc, lại như vậy biến thành thất vọng bộ dáng nhìn lấy hắn.

Đi được một đoạn, Nữ hài lại là quay đầu lại, trong mắt có rưng rưng nước mắt, đột nhiên chạy rời đi.

"Đây Là".

"Ta làm cái gì không đúng sao".

Trương Đô Đốc một mặt khó hiểu nói, Hắn còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, nhân gia đã là chạy rời đi.

Tiểu Minh cũng là một mặt không hiểu ra sao.

"Cái Kia nữ hài, ta còn chưa hỏi tên"

Nhìn trong tay viên kẹo, Trương đô đốc một mặt phức tạp.

Trong Lòng cũng không hiểu thấu ra sao có chút áy náy cùng làm sai cái gì cảm giác.

Đè xuống những cái này ý nghĩ trong lòng.

Trương Đô đốc thở ra một bụng phiền muộn nói, :"Kiểm tra cho xong vật dụng trước đã, quay lại lại tìm cái kia nữ hài".

Tiểu Minh cũng gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Đi lên phía trước không được bao lâu, hai người lại nghe thấy tiếng Quân Nhân trong góc trò chuyện lấy.

"Vài Ngày nữa Hallowin a, mấy cái kia đứa trẻ không biết nghe ai nói, cho người lớn kẹo sẽ được nhận lại một đống kẹo đây".

"Đúng là trẻ con ngây thơ, tại đây đâu ra nhiều kẹo bánh cho bọn nó, mỗi tháng chuyển hàng đến còn không có đủ rượu phân cho chúng ta uống".

Tiếng nói cũng không nhỏ, Trương đô đốc cùng phụ tá tiểu minh đi ở phía ngoài cũng là nghe được rõ ràng.

Nghe được lời này, Trương Đô Đốc Lúc này mới một mặt bừng tỉnh.

Nhìn Xuống viên kẹo trong tay, Trương Đô Đốc ánh mắt càng thêm áy náy.

Khó Trách, khó trách nữ hài đó như vậy nhìn hắn thất vọng chạy đi.

Tiểu Minh Đang Muốn Đi Vào tìm hai quân nhân kia hỏi rõ sự tình, Trương Đô Đốc đã là đưa tay ngăn cản, "Được rồi".

Tay hơi nắm viên kẹo, hắn đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.

Hơi Trầm mặc đi về phía trước, Tiểu Minh Phụ tá thấy được cũng không giám mở miệng.

Đi được một đoạn, Trương Đô Đốc lúc này mới tiện thể hỏi: "Trong danh sách thức ăn có kẹo sao".

"Ân, Tiểu Minh lật lật qua mấy trang, sau lúng túng nói, có".

"Có hai bịch".

107 đứa, mỗi tháng hai bịch kẹo, vậy mỗi tháng mỗi đứa có đủ một viên sao.

Danh sách chuyển hàng tới là hắn trực tiếp kiểm xoát.

Danh sách thức ăn hàng năm thường rất ít thay đổi, để cung cấp đủ dinh dưỡng, thực đơn mỗi tháng cũng là cố định. mấy năm trước trẻ con còn nhỏ, còn chưa ăn được kẹo.

Hắn cũng không tâm tư rảnh rỗi chú ý đến mấy chuyện này nhỏ nhặt. bây giờ nhìn lại, cũng có thể nói, là vì chính hắn sơ xuất mấy cái này dẫn đến.

Lại nắm chặt viên kẹo trong tay, Trong nội Tâm khó kìm được lòng thất trách.

Vậy nói đến, cái này kẹo, là một tháng người ta mới nhận đến đồ vật, vậy mà nữ hài kia thật không cam lòng ăn giữ lấy, lại đưa cho hắn.

Nhớ lại Ánh mắt nữ hài thất vọng chạy đi, Càng Nghĩ, Trong lòng không hiểu sao lại càng có như vậy cảm giác áy náy nặng nề.

Xuốt dọc đường đi ra căn cứ, Trương Đô đốc một mặt suy nghĩ cái gì.

Tiểu Minh cũng là yên lặng đi theo, không dám lên tiếng.

Đi theo vị này Đô Đốc đã lâu, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy vị này như vậy thất hồn lạc phách bộ dáng.

Trương Đô Đốc Cái tên này trong quân đội, là một cái truyền kỳ nhân vật, dám đứng trước thiếu soái mặt quát lớn lòng trung thành nhân tộc, dám bác bỏ cả liên bang hiệp nghị phân biệt tôn giáo trong tiếp nhận cấp cao quân đội.

Binh lính dưới tay vị này đi ra, ai nấy không phải tinh nhuệ một đám. Bị điều đến nơi này, người ta nói là do đắc tội người trong hội đồng liên bang.

Nhưng hắn là biết được, Liên Bang một số người cấp cao lãnh đạo, là e ngại vị này, trong quân đội uy vọng quá cao.

Đi gần ra cửa căn cứ, Bỗng phía trước có một cái nam hài tóc đen đi tới.

Cái này nam hài hai mắt là hai màu xanh vàng khác nhau.

Trương Đô đốc rất là phức tạp nhìn lấy.

Lại tới một cái đưa kẹo.

Tiểu Minh cũng là đồng dạng ý nghĩ.

Khó trách bọn hắn sinh ra như vậy tâm tư, suốt dọc đường đi, vẫn đang vì cái này một chuyện phiền lòng.

Dương Khang đi tới phía trước Mặt Trương Đô Đốc hai người.

Không cười, cũng không nịnh nọt đưa kẹo cái gì, chỉ là nghiêm túc nhìn lấy Trương Đô Đốc, cúi người chào một cái.

Trương Đô đốc biết mình nghĩ lầm, cũng là rất nhanh hồi phục lại tâm tình, nghiêm mặt cũng gật đầu.

Dương Khang lúc này mới mở miệng nói:" Đô Đốc, ta thay mặt mọi người tới đây tìm Ngài, Hi vọng ngài có thể mỗi tháng đưa thêm một ít kẹo qua".

"Mỗi Tháng Chia kẹo, một số người đều không được chia".

Trương Đô Đốc rất là nghiêm túc nghe lấy. Nhìn lấy cái này mới hơn sáu tuổi hài tử, như vậy trịnh trọng, như vậy nghiêm túc, hướng hắn đưa ra yêu cầu, hắn cũng có chút giật mình.

Giống như đứng trước mặt hắn không phải cái gì hài tử, mà là một quân nhân hướng cấp trên thỉnh cầu vậy.

Trương Đô Đốc cũng vô ý bất giác nghiêm túc lên, Đáp lời:" Được, Mỗi Tháng sẽ đưa đến năm mươi bịch".

Dương Khang ánh mắt vui mừng không kềm được lóe lên, cúi đầu thật sâu, rất nhanh lớn tiếng nói, :"Cảm ơn đô đốc".

Sau không hiểu thấu ra sao, đột nhiên thật nhanh quay đầu chạy đi.

Như là sợ vị này Đô đốc đổi ý một dạng.

Năm mươi bịch nghe thì nhiều, nhưng thực chất chia ra cho 107 đứa ba mươi ngày.

Mỗi đứa một ngày cũng là một viên kẹo tính toán.

Đối với bình thường hài tử ở liên Bang không tính là gì, nhưng đối Với Dương Khang bọn hắn đã là rất mãn nguyện, đừng quên, đây mỗi tháng đều là như vậy.

Nói quá lên cũng có thể nói, mỗi ngày đều có kẹo ăn.

Trương Đô Đốc đưa mắt Nhìn Dương Khang chạy xa, không khỏi bật cười một cái.

Hài tử vẫn là hài tử, sau một khắc liền hiện nguyên hình.

Giảo hoạt tiểu tử, hô lớn như vậy, chạy cũng nhanh, còn sợ ta đổi ý hay sao.

Lúc đầu hắn chỉ là dự định muốn đưa đến một hai thùng kẹo vào halloween ngày lễ.

Nhưng đột nhiên xuất hiện cái tiểu hài tử, như vậy nghiêm túc hướng hắn xin gia tăng bịch kẹo mỗi tháng. hắn cũng là ý nghĩ thay đổi lên, cộng với vừa nãy hình ảnh nữ hài kia ánh mắt ướt át, hắn cũng là hào khí đáp ứng 50 bịch mỗi tháng.

. . .

Chạy ra xa xa Dương Khang, Một mặt thở phào nhẹ nhõm, may vị kia Đô Đốc còn chưa từ trong xúc động cảm xúc bên trong tỉnh đi lại.

Hai cái Đứa nhóc liên tục xuất hiện trên đường đi ra nơi vận chuyển, Vị kia Đô Đốc nghe nói rất lợi hại, chỉ sợ rất nhanh liền phản ứng tới, hắn không nhanh chạy, bị chộp tới liền xong.

Còn Sau Khi Vị kia tỉnh táo lại, Dương Khang là không chút nào lo lắng, Lời cũng đã nói ra, e ngại mặt mũi, chắc chắn cũng sẽ không cùng bọn hắn so đo chút này chuyện nhỏ.

Chạy Vào khu sinh hoạt, trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ lúc này ngồi đó ba cái hài tử, đang một mặt lo lắng lấy.

Diệp Thanh nhất buồn rầu nói:" Lúc đó ta còn chưa kịp chạy ra a, đều nói tốt, nếu có người đi vào, ta phụ trách chạy ra, Vừa cản người vừa khóc vừa ném kẹo, nhưng người ta căn bản không có đi vào a".

Rinh Back hơi xoa xoa cuống họng, giọng còn khàn khàn nói:" hẳn là không đi, ta giả giọng cũng không có vấn đề, người ta không có đi vào kiểm tra thật giả, hẳn là không có hoài nghi.

Minh Nha Uyển một mặt phiền muộn nhìn hai người,:" Các ngươi đến mặt còn không lộ, Ta với Dương Khang bị người biết mặt còn chưa phàn nàn đây".

Rinh Back cùng Diệp Thanh Nghe vậy cũng là dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía nàng.

Minh Nha Uyển trừng đôi mắt to hướng phía hai người.

Sau lại hỏi:"Vị kia là ai a, Sao các ngươi biết người này lúc đó sẽ đi ra căn cứ".

Diệp Thanh Thấy Minh Nha Uyển Không có nổi giận, mới an tâm tới nói.

"Vị kia là Trương Đô Đốc, ta nghe Atherrit Anpha nói người đó là lớn nhất tại căn cứ này".

"Ai cũng phải nghe lệnh vị kia, còn tại sao lúc đó phải đi ra căn cứ, cái này ta không biết".

Rinh Back ở bên trầm ngâm nói, :"Hẳn là đi kiểm hàng bên kia đi, đầu tháng lúc nào cũng chuyển hàng tới".

"Làm Như vậy có thành công không a, ta còn chưa có làm được gì đâu".

Diệp Thanh rất là phiền muộn, mọi người ai cũng ra sức làm lấy nhiệm vụ đã giao, chỉ có hắn, là còn chưa có cơ hội xuất hiện ra sân khấu.

"Cái này gọi là đánh vào nhân tâm, trong sách nói, đây là dùng đồng tình tâm đến mê thất người khác". Rinh Back một mặt đăm chiêu ông cụ non nói.

Minh Nha Uyển cười xoa cằm:" Cái này là lợi dụng ưu điểm chúng ta có, trong sách nói, trẻ con rất được người lớn nuông chiều nha".

"Là như vậy phải không", Rinh Back cũng mờ mịt nghe lấy.

Dương Khang ở ngoài cửa đi vào, nghe được cười nói: "Cái gì đồng tình tâm với nước mắt trẻ con, các ngươi nghĩ quá nhiều".

Nói xong, hắn một mặt vui vẻ, :"Vị kia Trương Đô đốc nói mỗi tháng đưa tới cho chúng ta 50 bịch kẹo".

Mọi Người nghe Được một mặt hưng phấn Hoan hô lên.

Kế hoạch Halloween có thể chấp hành rồi.

#