Chương 56: Vũ Long

Vũ Long nhận lấy trữ vật của Ngô Kiếm Thanh, không mấy khó khăn tìm kiếm được nhẫn trữ vật của Vũ Thắng trong đó.

“Đới Quyết Thắng đây là nhẫn trữ vật của huynh phải không? Vậy thì huynh cầm lấy đi.” Vũ Long hướng Đới Quyết Thắng hỏi rồi ném cho cậu ta.

Vũ Thắng sau khi được Duy Tùng giúp chữa trị vết thương, thương thế đã khá hơn rất nhiều đón lấy chiếc nhẫn trữ vật Vũ Long ném tới. Sau khi xem xét qua Vũ Tháng hướng Vũ Long nói: “Chấn Long cám ơn! Đây đúng là nhẫn trữ vật của ta, cậu thật tốt.”

Vũ Long nói: “Không có gì vật quy nguyên chủ mà thôi. Huynh kiểm tra xem có thiếu thứ gì không ta giúp huynh tìm?”

Vũ Thắng nói: “Ta kiểm tra qua rồi không có thiếu thứ gì?”

Ngô Kiếm Thanh có chút nóng vội hỏi: “Chấn Long giờ bàn về việc giải trừ khế ước giữa chúng ta rồi chứ?”

Vũ Long nói: “Được thôi, ta cũng không muốn dây dưa thêm với ngươi nữa, vậy hãy dùng linh thạch để chuộc thân mình đi.”

Ngô Kiếm Thanh nghe thấy Vũ Long nói vậy thì hơi bất ngờ hắn không ngờ Vũ Long đơn giản chấp nhập như vậy. Hắn còn tưởng sẽ bị Vũ Long gây khó dễ rồi mới bỏ qua cho hắn.

Ngô Kiếm Thanh nói: “Vậy ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?”

Vũ Long giơ nên một ngón tay.

Ngô Kiếm Thanh nghi hoặc hỏi: “1 vạn linh thạch hạ phẩm? Được ta đáp ứng ngươi.”

Vũ Long lắc đầu nói: “Không phải.”

“1 triệu linh thạch? Cái này không phải có chút quá mức sao Chấn Long?” Ngô Kiếm Thanh có chút khó chịu ngập ngừng hỏi.

“Ngô Kiếm Thanh dường như ngươi hiểu nhầm rồi, ý ta là chỉ cần 1 linh thạch hạ phẩm là đủ để giải trừ khế ước với ngươi, làm gì mà cần đến 1 vạn hay 1 triệu linh thạch chứ ngươi quá coi trọng giá trị của mình rồi đó.” Vũ Long coi thường Ngô Kiếm Thanh nói.

Đinh Bất thấy Vũ Long có ý hạ nhục Ngô Kiếm Thanh lớn tiếng quát: “Chấn Long ngươi đừng cơi thường người khác đừng tưởng rằng ta không dám làm gì ngươi.”

“Đinh Bất đệ im đi có muốn hay không ta cho đệ một trận.” Ngô Kiếm Thanh trong lòng đang rất tức giận hắn bị Vũ long hạ nhục trước mặt bao nhiều người như vậy nhưng hắn vẫn cố lín nhịn. Giờ điều hắn quan tâm không phải là ánh mắt của mọi người nhìn hắn. Mà nhan chóng thoát khỏi sự khóng chế của Vũ Long mới là điều hắn muốn vì vậy Ngô Kiếm Thanh vẫn luôn rất kiềm chế sự túc giận.

Đinh Bất bị Ngô Kiếm Thanh quát thì sợ hãi im bặt không dám nói thêm điều gì, so về địa vị hắn không bằng Ngô Kiếm Thanh chỉ là một kẻ luôn bám đuôi xu nịnh Ngô Kiếm Thanh mà thôi.

Vũ Long thừa hiểu trong lòng Ngô Kiếm Thanh đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: “Giao ra một linh thạch hạ phẩm đi rồi ta sẽ giải trừ khế ước.”

Ngô Kiếm Thanh có thể nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao quanh sân thi đấu mỉa mãi, chế diễu mình hắn tuy có chút khó chịu vẫn ra lệnh cho Đinh Bất đưa cho Vũ Long một viên linh thạch hạ phẩm. Hắn biết làm vậy chính là tự mình vũ nhục, hạ thấp thân phận của hắn. Chuyển này là một đả kích rất lớn đối với địa vị của hắn trong gia tộc nhưng hắn cũng không thể làm khác được. Ngô Kiếm Thanh biết nếu cố ra vẻ làm cứng uy hiếp với Vũ Long thì hắn sẽ còn thảm hơn nữa.

Vũ Long nhận lấy linh thạch cũng không có tiếp tục so đo liền xé bỏ khế ước.

Ngô Kiếm Thanh thấy vậy như chút bỏ được gánh nặng.

Vũ Long hướng Ngô Kiếm Thanh nói: “Không còn chuyện gì nữa ta liền đi đây hi vọng không phải gặp lại nhau.” Vũ Long nói xong liền quay người rời đi cậu lo lắng ở lại nhiều lời lại kéo thêm xung đột không rời đi được. Dù giao hảo với Duy Giả và Duy Tùng khá tốt nhưng Vũ Lõng cũng không có chắc bọn họ có ra mặt giúp mình hay không.

Ngô Kiếm Thanh đáp lại một lời: “Có duyên thì sẽ gặp lại.”

Vũ Long đã quay người đi rồi nhưng vẫn có thể nghe được, nó làm cậu có chút ớn lạnh. Vũ Long liền biết sau này nếu gặp lại Ngô Kiếm Thanh sẽ là một hồi ác chiến kẻ chết người sống rồi.

Đinh Bất bực tức nói: “Ngô sư huynh sao không bắt hắn lại, hắn không còn khế ước uy hiếp sao lại để hắn bỏ đi dễ dàng như vậy? Hắn còn lấy mất nhẫn trữ vật của huynh thật sự cứ để hắn đi như vậy sao?”

Ngô Kiếm Thanh khó chịu quát: “Ngươi im đi từ giờ nếu ta không cho ngươi mở miệng thì Đinh Bất ngươi không được nói, không thì đùng có trách.”

Đinh Bất sợ hãi lui về phía sau không dám nói thêm lời nào.

“Vị Võ Vương đi cùng Chấn Long đó để yên cho đám hộ vệ của chúng ta ra tay chắc? Dù hắn không phải là hộ vệ của Chấn Long đi nữa thì có lẽ cũng là người được nhờ cậy trông nom hoặc quen biết sâu xa, há để chúng ta muốn làm gì Chấn Long thì làm sao ngươi có óc không vậy? Ta phải tra rõ lai lịch của Chấn Long trước đã, không thể tùy tiện làm việc được. Đã mất mặt nắm rồi nếu còn không khôn ngoan vô tình đối đầu với thế lưc lớn không phải ta sẽ mất sạch mọi thứ trong mắt gia gia sao?”

“Một chiếc nhẫn trữ vật có một ít linh thạch cùng vũ khí có gì đáng tiếc, chỉ tiếc một vật mà gia gia đưa cho ta nghiên cứu vô tình lại để quên trong đó. Thôi bỏ đi dù sao chỉ là một món đồ chơi dùng để tham khảo cũng chả có gì to tát.” Ngô Kiếm Thanh vừa nói vừa sờ vào mặt của chiếc thắt lưng trên người mình.

Đám người Vũ Long, Duy Giả, Duy Tùng cùng Vũ Thắng quay về quảng trường của đấu trường “Các Chiến Binh” trên đường đi cũng không có ai nói câu nào.