Chương 54: Vũ Long

Vũ Thắng đi đến gần Vũ Long chủ động quỳ xuống nói: “Cảm tạ vị huynh đệ ra tay cứu giúp ta khỏi tay bọn ác ôn. Ta Đới Quyết Thắng từ nay nguyện đi theo cậu.”

Vũ Thắng làm vậy vì cậu đã suy nghĩ kỹ Vũ Long mạo hiểu cứu mình thoát khốn, mà bản thân Vũ Thắng cũng đã bỏ lỡ đợt dự tuyển làm đệ tử của học viện do bị thương, cũng không có cách nào quay lại nơi gia tộc ẩn cư nữa, cuộc sống bên ngoài thì qúa nguy hiểm. Vũ Long trong gia tộc đã được chỉ định sẵn là thủ lĩnh sau này của bọn họ, giờ cũng chỉ còn cách đi theo Vũ Long mà thôi. Vũ Thắng chủ động như vậy cũng giúp tránh làm người khác thấy được giữa bọn họ có quan hệ.

Vũ Long nhìn mọi người xung quanh sân thi đấu bình tĩnh nói khá to: “Không có gì. Sư Phụ vẫn luôn dạy ta phải giúp đỡ mọi người, sư phụ cũng ghét nhất những kẻ ỷ mình mạnh mà ức hiếp người khác. Ta cũng nhìn hắn không thuận mắt nên mới giáo huấn cho hắn một bài học. Đới Quyết Thắng huynh không cần để ý. Đợi khi ta giải quyết ổn thỏa mọi chuyện huynh có thể tùy ý đi.”

Vũ Long và Vũ Thắng sau đó cũng không nói thêm gì với nhau nữa.

Không khí trầm lắng bị một tiếng quát phá vỡ: “Đám người các ngươi còn làm gì thế? Không mau bắt tên kia lại hắn dám đả thương Ngô sư huynh như vậy phải bắt hắn lại.” Đinh Bất chỉ về phía Vũ Long hét lên với đám hộ vệ.

Đám họ vệ nghe thấy Đinh Bất quát vậy hướng Vũ Long định động thủ.

“Muốn bắt ta? Đinh Bất, Ngô Kiếm Thanh giờ là nô bộc của ta, sinh tử của hắn do ta khống chế đó? Ngươi muốn thay hắn bắt ta sao? Nơi này là trong thành đó, trong thành là có pháp luật các người mất hết óc rồi hay sao muốn đông chân tay ở trong thành với ta sao ta rất mong đó. Hãy để cho ta kiến thức sự ngang ngược của các ngươi xem nào?”

Cả đám nghe lời Vũ Long nói thì biến sắc bọn họ vì lo lắng cho Ngô Kiếm Thanh mà quên mất đi khế ước giữa Ngô Kiếm Thanh và Vũ Long. Nếu ra tay với Vũ Long thì thế lực sau lưng họ có ra mặt thì họ vẫn bị tòa án của thành Gia Định sử theo đúng luật mà thôi.

Đinh Bất mặt xanh mét không biết nói gì nhìn tên thủ lĩnh trong đám hộ vệ tuy hắn thân phận so với đám hộ vệ cao hơn nhiều nhưng dù so cũng chỉ là đám trẻ mới ra đời so với một Võ Sư đã trải đời thì kinh nghiệm còn kém xa.

Thấy Đinh Bất nhìn mình với ý muốn mình ra mặt nói, tên hộ vệ cầm đầu hiểu ý hướng Vũ Long nói: “Chấn Long công tử xin người bớt giận Đinh Bất công tử chỉ là lo lắng cho thương thế của Ngô thiếu gia nên có chút lỗ mãng, mong công tử bỏ quá. Chấn long công tử tuy người và Ngô thiếu gia giao đấu công bằng ký kết khế ước, nhưng Ngô thiếu gia…thân phận có chút đặc biệt, Chân Long công tử có thể hay không giải trừ khế ước chủ tớ buông tha cho Ngô thiếu gia. Chỉ cần công tử chịu giải trừ khế ước cho Ngô thiếu gia chúng ta nguyện bồi thường một cái giá thỏa đáng.”

“Chuyện giải trừ khế ước nói sau, mấy người trước hết chữa thương cho Ngô Kiếm Thanh đi rồi làm hắn tỉnh lại, chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Vũ Long lạnh nhạt nói.

Tên hộ vệ thấy Vũ Long nói vậy cũng không có nói thêm gì nữa, hắn nhét vào miệng Ngô Kiếm Thanh một viên thuốc chữa thương, sau đó cả đám hộ vệ bắt đầu vận công lực chữa trị vết thương cho Ngô Kiếm Thanh. Thương thế cảu Ngô Kiếm Thanh nhanh tróng phục hồi hắn bắt đầu tỉnh lại.

Duy Giả dẫn theo Duy Tùng lúc nãy đã đi đen phía sau Vũ Long quan tâm cất tiếng hỏi: “Chấn Long cháu không sao chứ?”

Vũ Long cảm kích đáp: “Cám ơn tiền bối cháu không sao.”

Duy tùng cũng quan tâm hỏi: “Người không dùng đan dược chữa thương sao Chấn Long? Ăn mấy đòn của tên kia cũng không nhẹ à.”

Vũ Long nói: “Ta không sao thương thế đấy ta vẫn chịu được vết thương cũng đã hồi phục nhiều rồi không cần đan dược chữa trị thêm nữa.” Vũ Long nhờ có trang phục phòng hộ kiêm chữa trị nên ngay khi gặp thương tổn thì cậu liền được chữa trị ngay lập tức trong quá trình chiến đấu rồi, giờ trang phục phòng hộ vẫn đang tiếp tục chữa trị cho cậu.

Duy Giả nói: “Chấn Long cháu định giải quyết tên kia thế nào? Ngô Kiếm Thanh lại lịch chỉ sợ có chút…nếu thật sự bắt hắn làm nô bộc chuyện này e là không ổn nắm sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức đó. Vấn đề ở đây không phải là sợ hay không sợ mà là thế lực sau lưng hắn sẽ gây khó dễ cho cháu. Tốt nhất theo ta thấy cháu vẫn lên buông tha hắn thì hơn dù sao cháu cũng giáo huấn hắn một trận rồi.”

Duy Tùng đột nhiên hỏi: “Vũ Long tự nhiên sao cậu lại muốn quản chuyện này? Đừng bảo ta là cậu muốn làm anh hùng đấy? Mà nhìn bộ dáng cậu lúc đáng bại tên Ngô Kiếm Thanh đó công nhận cũng có dáng anh hùng à. Anh hùng cứu nam nhân. Chấn Long đừng nói cậu là loại người thích…đó nha.”

“Mà… Chấn Long người đồ quái thú, làm thế nào mà đánh thắng được Võ Sĩ tầng 2 ngươi dốt cuộc có phải là một Võ Đồ tầng 8 không vậy?” Duy tùng lúc này mới như sực nhớ, khiếp sợ nhìn Vũ Long chằm chằm hỏi.

Vũ Long bị Duy Tùng truy hỏi như vậy thì có chút giật mình, nhưng vẫn nhanh đáp lời: “Ta thấy thảm cảnh của cậu ta như vậy cũng không đành lòng, làm sao mà con người với nhau mà lại đối sử tàn ác như vậy chứ?” Vũ Long trả lời một cách có chút ngây thơ kiểu một kẻ chưa từng trải đời.

“Chấn Long cháu có lẽ mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài lên không biết. Chuyện kẻ mạnh ỷ thế chèn ép kẻ yếu như hôm nay mỗi giây, mỗi phút đều có rất nhiều, chuyện tàn độc hơn thế này cả trăm lần cũng có không thể thấy chuyện gì cũng xen vào được, sau này cháu cần suy nghĩ cẩn thận hơn trước khi can dự vào.” Duy Giả nhắc nhở Vũ Long nói.

Vũ Long nói: “Cám ơn tiền bối nhắc nhở.”

Duy Tùng vẫn cố truy hỏi: “Vì một người xa lạ cậu đắc tội với Ngô Kiếm Thanh như vậy có đáng không? Mà cậu vẫn chưa trả lời ta, dốt cuộc thì cậu một Võ đồ tầng 8 lại có thể chiến thắng một Võ Sĩ tầng 2 đâu đấy. Dốt cuộc thì cậu là cái giống gì? Mà quái thú đến vậy?”.

Vũ Long nhìn Duy Giả và Duy Tùng có chút đắn đo rồi nhỏ giọng nói chỉ đủ Duy Giả và Duy Tùng nghe thấy: “Duy Giả Tiền bối, Duy Tùng không dấu hai người ta mang trong mình huyết thống long huyết nhân và huyết thống nhân loại. Vì vậy ta so với tu sĩ bình thường mạnh hơn rất nhiều.”

“Khó trách, khó trách…” Duy Giả như có điều gì suy tư lẩm bẩm nói.

Duy Tùng có điểm khoái chí: “Chấn Long cậu đúng là thú mà ha ha. Bảo sao lại quái thú đến vậy, không trách được cậu lại khủng bố đến vậy ha ha…”