Chương 50: Vũ Long

Duy Tùng đứng trước Vũ Long quay người lại nói với cậu nói “Chấn Long cậu thấy đám người kia có quá đáng không?”

Vũ Long không có trả lời câu hỏi của Duy Tùng trong đầu cậu lúc này chỉ có suy nghĩ làm thế nào có thể cứu được Vũ Thắng ra. Cậu bước thẳng về phía Vũ Thắng và đám tu sĩ kia,

Hành động này của Vũ Long làm Duy Giả cùng Duy Tùng có chút phản ứng không kịp.

Duy Tùng sốt sắng nói: “Cha, Chấn Long cậu ý làm gì vậy? Không phải thấy đám người đó ngứa mắt ma đi qua đánh một trận đấy chứ? Cha chúng ta phải làm sao? Không thể để cậu ấy qua đó một mình được.”

Duy Giả bình tĩnh nói: “Ta không biết Chấn Long định là gì. Chúng ta cùng đi qua đó xem sao. Con nhớ không được nói gì hết nhớ chưa? Cứ quan sát xem thế nào rồi tính.”

“Các ngươi xảo trá người khác không coi luật pháp ra gì sao?” Vũ Long chỉ vào Vũ Thắng, lớn tiếng hướng ba người trẻ tuổi trong đám tu si hỏi.

Ba tên trẻ tuổi trong đám tu sĩ đang khá đắc trí, bỗng bị một tiếng nói như quát vào mặt làm cho giật mình lúc này chúng mới quay lại nhìn. Một tên áo xanh lục trong số ba tên tức tối nói: “Tiểu tử ngươi là ai mà dám lớn tiếng với bọn ta? Bọn ta xảo trá ngươi có chứng cớ gì không? Nếu chứng ta xảo trá có thể tùy tiện đánh đập tên nô bộc này trên đường phố thế này sao? Không biết thì đừng xen vào việc của người khác, đừng cố tỏ ra là anh hùng. Muốn ăn đòn phải không?”

Vũ Long nói: “Nếu ngươi muốn chúng ta có thể tiến vào võ đài làm một trận chiến?”

Vũ Thắng là người thế nào Vũ Long không quá rõ nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không nóng đầu đến mức ký kết khế ước thành nô bộc với người khác. Trong chuyện này chắn chắn có gì đó khuất tất. Vũ Long cũng chỉ còn biết cứng đối cứng nhằm tìm cách cứu ra Vũ Thắng.

Tên áo xanh lục thấy Vũ Long thái độ cứng rắn thì có chút hoảng sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi là ai? Việc này thì liên quan quái gì tới ngươi mà ngươi xen vào.”

“Các ngươi làm gì để có được tên nô bộc đó các ngươi rõ ràng? Một đám ỷ thế, hiếp bức người, cảm giác siêu việt vậy sao? Ta cũng đang muốn có cảm giác siêu việt đó. Vừa lúc nhìn mấy người không vừa mắt.” Vũ Long không để ý đến tên thiếu niên áo xanh nói gì mà hướng hai người còn lại hỏi vẻ mặt cao ngạo nói.

Tên áo xanh lục thấy Vũ Long không thèm để ý đến mình tức giận định xông lên mắng Vũ Long thì làm hắn giật mình là hai bóng trắng bất ngờ xuất hiến chắn trước hắn nhe nanh gầm gừ. Ánh mắt của hai bóng trắng như muốn nuốt chửng hắn làm cho hắn thấy ớn lạnh lùi lại. Hai bóng trắng làm tên áo xanh lục có chút sợ hãi là Tiểu Thiên và Tiểu Ngao.

Tên áo xanh sau khi lui lại nhìn kỹ thấy hai anh em nhà sói chỉ là yêu thú cấp một tức giận nói: “Tưởng là thế nào hóa ra chỉ là hai con yêu thú cấp 1 làm ta hết cả hồn.”

Vũ Long khiêu khích nói: “Trong mấy người ai dám cùng ta một trận chiến?”

Vẫn không ai nói gì.

Vũ Long thấy vậy không ổn cậu sợ đám người này không ứng chiến liền đem Vũ Thắng đi liền nói: “Ta không biết cậu thiếu niên này và mấy người xích mích gì, nhưng cỏ vẻ như cậu ta đã thua mọi thứ mình có cho các người kể cả bản thân. Ta cảm thấy khó chịu với cách hành xử của mấy người.” Vũ Long nói rồi chỉ thẳng tay vào tên áo hoàng kim. Tên này Vũ Long đã quan sát một lúc và nhận ra hắn là người cầm đầu của đám người này. Cậu nói: “Ta muốn cùng ngươi một trận chiến để xem một kẻ như ngươi lấy tự tin từ đâu mà đùa bỡn người khác như vậy. Có dám hay không cùng ta một trận chiến?”

Tên áo hoàng kim nghe vậy cười khinh bỉ nói: “Sao ta phải đấu với cậu? Cậu không thấy mình rất nực cười sao?”

“Bản thân ngươi có gì cao quý sao? Ta không thấy như vậy? Ta có vật đặt cược mà ngươi sẽ không thể từ chối được đâu. Nhìn thấy hai con yêu thú của ta chứ cả hai đều là yêu thú mang huyết thống vương cấp, đủ để đặt cược rồi chứ?”

Vũ Long chỉ thẳng mặt tên tu sĩ áo hoàng kim tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ bản thân mình và cậu thiếu niên nô bộc của mình so về giá trị có bằng yêu thú của ta không?” Lời nói của Vũ Long muốn hạ nhục tên tu sĩ áo hoàng kim đó.

Rất nhiều tu sĩ đã nhận ra hai con yêu thú là Tuyết Lang Vương nhưng khi lời nói của Vũ Long nói ra vẫn rất nhiều tiếng “ồ” ngạc nhiên thất lên.

“Thiếu chủ?” Một tên hộ vệ trong đám tu sĩ lên tiếng hỏi.

“Không sao chỉ là môt tên Võ Đồ tầng 8 thôi, mấy người không cần xen vào ta tự biết giải quyết như thế nào.” Tên áo hoàng kim lạnh lùng nói.

“Muốn khích tướng để ta nhận khiêu chiến? Có biết cảnh giới của ta là gì không? Mà giám khiêu chiến với ta? Ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ đâu người khác sẽ chê cười Ngô Kiếm Thanh ta.”

Vũ Long nói: “Ngươi làm quái gì có mặt mũi, một đám ăn hiếp một Võ Đồ tầng 9 nhỏ yếu hơn mình, không là lấy lớn hiếp nhỏ thì là gì? Các ngươi còn mặt mũi sao?”

Ngô Kiếm Thanh nói: “Tiểu tử ngươi ăn nói được lắm, không phải bối cảnh của ngươi không đơn giản ta không sợ dây dưa với ngươi đâu.”

Lúc Vũ Long nói lấy vương cấp yêu thú đặt cược Ngô Kiến Thanh cũng không có bất ngờ hắn đã nhìn ra điều này ngay từ đầu rồi hắn lo sợ bối cảnh của Vũ Long nên ăn nói vẫn rất dễ nghe.

Vũ Long nói: “Có lẽ ngươi hiểm nhầm gì đó? Ta không phải là người có bối cảnh gì hết.”

“Không có bối cảnh? Một vị hộ vệ Võ Vương kia của ngươi thôi cũng đã hơn hẳn cả đám hộ vệ Võ Sư của ta bao nhiêu lần rồi.” Ngô Kiếm Thanh vừa nói vừa chỉ về phía sau Vũ Long.