Chương 5: Vũ Lăng Xuân - Chương 5

A Khí… A Khí… ngươi không sao chứ? Đừng sợ… ta đến đây.”

Khi A Hỗn nhìn thấy A Khí, gần như là bị dọa ngây người. Mới chỉ một đêm, A Khí vốn hoạt bát bỗng trở thành như vậy rồi, sắc mặt tái nhợt như người chết, hai tay bị bao như bánh chưng, thần sắc càng kinh hoảng như con thỏ bị dọa, cả người đều chui vào gầm giường run rẩy.

“Đừng tới đây… Ta sẽ cắn ngươi… Không được tiến tới… Ta chúc cẩu, sẽ cắn ngươi…”

Nhận thấy có người tới gần, A Khí lại hét lên, nhắm mắt lại hướng vào góc gầm giường mà lui, một bên còn không quên phát ra uy hiếp, giống như là uy hiếp như thế sẽ được bình an vậy.

“A Khí, là ta, ta là A Hỗn, ngươi mở mắt ra, nhìn ta, ta là A Hỗn, là A Hỗn a…”

Vành mắt A Hỗn thoáng cái hồng lên, xông lên, cầm lấy vai A Khí cố sức lay.

“Ngươi đừng sợ, ta là A Hỗn, là A Hỗn, ngươi có nhớ hay không a, ta mang ngươi đi ăn thịt cẩu, là con cẩu hay cắn ngươi đó, ta lừa nó đi ra, dùng dây trói lại, ngươi còn giúp ta mang đá đánh nó, còn có a, ngươi đã nói, chờ tìm được A Ngốc, sẽ dẫn ta về nhà, cho ta uống rượu ngươi ủ… A Khí, ngươi tỉnh lại đi, còn nhớ ta không… ta là A Hỗn…”

“A, A Hỗn…”

A Khí mở mắt ra, nước mắt vòng vo hai vòng ở viền mắt, sau đó oa một tiếng khóc lớn.

“A Hỗn… A Hỗn… Ngươi sao bây giờ mới đến…”

“Là ta sai, ta nên sớm đến, đều là tại Quản gia phá hư kia, đêm qua ngăn không cho ta đến, còn đánh ngất ta…” A Hỗn oán hận mắng, “Hỗn đản, coi như ta nhìn lầm y, sau này không bao giờ… để ý y nữa… A Khí, ngươi đừng khóc nữa, nhìn ngươi khóc ta cũng muốn khóc theo a, ngươi ngày hôm qua vì sao muốn nhảy sông tự vẫn a, tay làm sao thế? Có đau không? Là kẻ nào làm, ta đi báo thù cho ngươi…”

“Không cần!” A Khí một tiếng thét chói tai, “Không nên đi, người đó là ma quỷ… Thật đáng sợ… Ma quỷ…”

Nhớ lại tình cảnh đêm qua, A Khí lại sợ đến phát run, nước mặt không ngừng được bắt đầu rơi xuống.

“Hảo hảo hảo, ta không đi, ngươi đừng khóc, đừng khóc nữa a, ta sợ nhất là ngươi khóc đó…” A Hỗn bị hắn thét chói tai nhảy dựng lên, nhịn không được xoa xoa cái lỗ tai, xuất ra tuyệt chiêu, “Ngươi đừng khóc nữa a, khóc nữa ta sẽ không giúp ngươi đi tìm A Ngốc…”

Không ngờ tới chiêu này trong dĩ vãng thì hiệu quả, lần này cư nhiên mất linh.

A Khí chỉ ngừng lại một chút, sau đó càng khóc thương tâm, không ngừng hấp khí, hầu như khóc đến ngất xỉu.

“Ngươi thế nào vẫn khóc vậy?”

A Hỗn cũng không chịu nổi nữa, nước mắt cũng nối đuôi nhau tí tách rơi xuống.

“A Khí, ngươi có thể ngừng khóc hay không, ngươi khóc làm lòng ta đau a, ta đem ngươi đi tìm A Ngốc, lập tức đi có được hay không, ngươi không được khóc nữa a…”

Hắn không đề cập đến A Ngốc thì còn đỡ, nhắc tới A Ngốc, A Khí trái lại càng khóc thảm hơn, không thở được, dĩ nhiên thực sự ngất xỉu, làm A Hỗn sợ đến chân tay cuống cuồng, cố sức cấu véo người hắn, mới đem hắn cứu tỉnh.

“A Ngốc… A Ngốc đã không có… đã không có…”

A Khí tỉnh lại rồi lại nói hồ đồ.

“Cái gì?” A Hỗn nghe thấy sửng sốt, “Cái gì mà không có?”

“A Ngốc đã không có, không gặp nữa, cũng không tìm được nữa rồi… Tìm không được rồi…” A Khí hai mắt vô thần nhìn về phía trước, trong miệng thì thào nói: “Không tìm được rồi… không thấy nữa rồi…”

A Hỗn sợ hãi, cố sức vỗ vỗ mặt A Khí, kêu lên: “A Khí ngươi tỉnh tỉnh, không nên ối loạn, chúng ta sẽ tìm được A Ngốc, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm được A Ngốc, ta là ai a, trời đất bao la, A Hỗn ta lớn nhất, ta nói tìm được thì nhất định sẽ tìm được, ngươi phải tin tưởng ta, ta chưa từng lừa gạt ngươi phải không? Chúng ta nhất đinh tìm được, ngươi phải kiên trì trụ a, a không, ngươi nhắm mắt lại, ngủ một giấc, ta xin thề, chờ tới khi ngươi tỉnh ngủ rồi, có thể thấy A Ngốc rồi.”

Hắn thật sự là bị tình trạng khác thường của A Khí làm cho sợ hãi rồi, cũng không biết mình có làm được hay không, trước tiên cứ lừa đã.

A Khí yên lặng nhìn chằm chằm A Hỗn một hồi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền thực sự ngủ rồi.

Hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, thân mỏi, tâm cũng mỏi, không bao giờ… có thể tìm được A Ngốc nữa, hắn biết. Có lẽ cho đến giờ A Ngốc chưa từng tồn tại, chỉ là một giấc mơ đẹp của hắn mà thôi.

Sau đó, sẽ phải tỉnh lại.

“A Khí, ngươi ngủ ngon đi, ta nhất định… Đi báo thù cho ngươi…”

A Hỗn cẩn thận giúp A Khí đắp chăn, buông màn, sau đó nắm chặt tay, nổi giận đùng đùng đi tìm Quản gia.

“Ngài có sao không?”

Theo Các chủ trở lại khoang chủ, nhãn thần Quản gia có chút lo lắng, y cùng Các chủ lớn lên, cùng bái lão Các chủ làm sư phụ, bất kể là tình cảm hay trên danh nghĩa, bọn họ đều là huynh đệ.

“Không sao.” Các chủ nhu nhu cái trán, “Vừa nãy suýt nữa đã nghĩ ra một việc, nhưng lại thất bại rồi.”

Quản gia nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhịn không được muốn cười, nói: “Là cẩu cắn người kích thích ngài rồi?”

Các chủ tức giận trừng mắt liếc y.

Quản gia liền vội vã ngưng cười, nghiêm trang nói: “Ta hiểu rồi, nói như vậy A Khí khẳng định là đã gặp ngài, hơn nữa là trong lúc đoạn thời gian mà ngài mất đi ký ức.”

“Nói vô ích.” Các chủ mắng một câu, “Quay về tìm một đại phu lên thuyền, các loại dược liệu cũng phải chuẩn bị tốt một chút.”

“Vâng vâng, còn muốn mua thêm thuốc bổ phải không a? A Khí thật gầy, ôm nhất định là đau tay.” Quản gia nói thầm một tiếng.

“Cổn.”

Các chủ thẹn quá hóa giận, vung tay lên, một đạo chưởng phong sắc bén hướng về phía Quản gia.

Quản gia chạy trối chết, ra cửa, vừa gặp được A Hỗn đang nổi giận đùng đùng từ khoang nhỏ tầng hai đi ra, hô to không ổn.

“Tiểu tổ tông của ta, thỉnh ngươi bớt giận, đừng chọc giận Các chủ.”

“Ngô… ngô… ngô…”

A Hỗn đầy một bụng tức lại không nói được ra lời, tức đến đỉnh đầu bốc hơi, đợi lúc Quản gia không chú ý, liền cắn một ngụm lớn lên lòng bàn tay Quản gia.

“Ai da…” Quản gia kêu to lên, để Quản gia dựa lên lan can, y dùng thân thể chặn hắn lại, sau đó mới lắc lắc tay bị thương, “Xú tiểu tử, ngươi cũng là chúc cẩu nha.”

“Bại hoại, phi phi, ngươi mới là một đám chúc cẩu phôi đản, lương tâm đều bị cẩu ăn, A Khí đáng thương như vậy, ta vô tâm vô phế không đành khi dễ hắn, ngươi, còn có cái đại đại phôi đản chủ nhân, còn khi dễ hắn. Ta phi, sớm biết những kẻ có tiền như các người… không có ai là người tốt…” A Hỗn chửi ầm lên, “Ngươi buông, ta muốn đi báo thù cho A Khí, buông, còn không buông ra cả ngươi ta cũng đánh.”

Quản gia không biết nên khóc hay nên cười, y thấy hắn giống như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, lại thật khả ái.

“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, ngươi nghe ta nói có được không?”

“Ta không nghe, bại hoại, ta không bao giờ… tin ngươi nữa.” A Hỗn nhe răng trợn mắt, “Ngươi còn nói A Khí tới hầu hạ chủ nhân sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng, gạt người, đều là gạt người, ngươi xem hình dạng A Khí hiện tại, vừa kinh lại vừa sợ, lại còn bị thương, thiếu chút nữa là không nhận ra ta rồi…”

“Đây là ngoài ý muốn… Lại nói tiếp, chính là A Khí vận cẩu thí a.”

Quản gia thở dài một hơi, đứng ở trên lập trường của Các chủ, y cũng không thể nói Các chủ làm sai, hạ nhân hầu hạ chủ nhân, vốn là đương nhiên, dám phản kháng chủ nhân, không đánh chết tại chỗ là còn may.

“Ta phi, hắn hiện tại đã ra cái dạng này rồi, ngươi còn nói hắn gặp may.” A Hỗn giận dữ, “Ta nói cho ngươi a, A Khí nếu mà có làm sao, ta không để yên cho ngươi đâu.”

Nói, hắn đột nhiên lại nhớ tới cái gì, nhịn không được nhỏ giọng, “Xong rồi, A Khí đầu óc vốn không tốt, nếu còn bị kinh sợ như thế, không biết có thể trở nên bổn hơn không nha.”

“Ngươi đừng nháo, vạn nhất làm Các chủ phiền tâm, ta cũng không bảo vệ được ngươi a… Uy uy, coi như ta sợ ngươi rồi, ta cam đoan với ngươi, sẽ không để cho A Khí bị khi dễ nữa được không? Ngươi xem, ta đang đi lên bờ thỉnh đại phu, còn muốn mua thảo dược, còn muốn mua thuốc bổ, đều là chuẩn bị cho A Khí, ngươi theo ta cùng đi, được không?”

“Ngươi có hảo tâm như vậy sao?” A Hỗn nghi ngờ mà nhìn y.

Quản gia dở khóc dở cười, “Ta lúc nào thì chưa hảo tâm? Không hảo tâm, ngươi cùng A Khí có thể lên thuyền này sao?”

“Phi, ta tình nguyện mang A Khí lên chiếc thuyền khác.”

A Hỗn mắng một câu, thế nhưng ngữ khí đã mềm đi rất nhiều rồi, trong ngực tính toán nhỏ nhặt đánh tới đánh lui, chủ nhân trên thuyền cho dù có ghê tởm hơn, quản ăn quản ở, A Khí hiện tại như vậy, hiểu nhiên là không xuống thuyền được, cho dù là xuống thuyền, mình cũng không có tiền cho hắn trị thương bồi bổ thân thể… hơn nữa, ngay cả một Quản gia hắn cũng tránh không ra, nói vậy cái chủ nhân kia càng lợi hại hơn, cứ không đầu không đuôi mà xông lên như thế, đừng nói là báo thù cho A Khí, nói không chừng bị đánh lại chính là mình, còn không bằng lưu lại, chậm rãi tìm cơ hội, giết chết cái người giống cẩu dữ kia…

Quản gia thấy hắn không từ chối, hai tiểu mắt chuyển tới chuyển lui trong viền mắt, vừa nhìn là biết tính toán cái gì, cuối cùng cũng thở dài một hơi, thả ra áp chế thân thể với A Hỗn, kéo hắn rời thuyền.

Với sự điều dưỡng của thuốc bổ và dược liệu, thân thể A Khí tốt lên rất nhanh, trong thời gian thuyền lớn về Đằng Vương Các, hai tay hắn cơ bản là đã khỏi rồi, thân thể trên cơ bản là hồi phục, thế nhưng tinh thần hắn thì tựa như là đã bị phá hủy ở đêm hôm đó rồi.

Theo cách nói của A Hỗn, chính là: lần này thực sự xong rồi, trước đây đầu A Khí chỉ có chút tú đậu, hiện nay tú đậu về đến nhà rồi.(hem hiểu >”<)

Kỳ thực A Khí hoàn toàn không có nghĩ chính mình có cái gì không bình thường, hắn vẫn chỉ là không dừng lại được, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn tìm việc gì đó để làm, trên thuyền lớn, hắn một đêm lau ba lần, trên tay có thương tích không thể động, hắn dùng miệng cắn sợi dây múc nước, dùng chân mang theo giẻ lau thuyền.

A Hỗn muốn ngăn hắn lại, hắn sẽ quay ra nói: “A Hỗn, chúng ta hiện tại là hạ nhân, chỉ nhân cho chúng ta ăn, cho chúng ta mặc, lại cho chúng ta ở, chúng ta nên vì chủ nhân mà bán đi mười phần khí lực, hiện tại không thể so với trước đây, chúng ta không thể ngồi không nghĩ ngợi rồi, tuổi ngươi không còn nhỏ, nên vì tương lai mà quyết định, hảo hảo làm việc kiếm chút tiền, chờ kiếm tiền được rồi thì mua khối đất, làm cái phòng ở, cưới một người vợ, sinh bảy, tám cái tiểu oa nhi…”

A Khí còn chưa nói xong, A Hỗn bưng cái lỗ tai chạy đi rất xa, hắn sợ nhất người ta thuyết giáo. A Hỗn không đối phó được A Khí, vì vậy Quản gia lên sâu khấu.

“A Khí, trên thuyền rất sạch sẽ rồi, ngươi không cần làm tiếp, hơn nữa, ngươi đem mọi việc làm hết rồi, người khác làm gì nữa? Các chủ cũng không nuôi thủ hạ vô dụng, ngươi đoạt việc làm của bọn họ, làm hại bọn họ không có bát cơm ăn…”

A Khí rất nghe lời, không làm nữa.

A Khí không làm việc, an vị tại đuôi thuyền, con mắt thẳng nhìn xa xa. Tới bữa cơm, A Hỗn đến gọi hắn đi ăn, A Khí nhưng lại không ăn miếng nào, rất chăm chú mà nói: “Ta ngày hôm nay không có hảo hảo làm việc, không thể ăn cơm của chủ nhân.”

“A Khí, ta cầu ngươi, bình thường một chút có được hay không?” A Hỗn nhịn không được dùng đầu đập vào bờ tường.

“Ăn!”

Các chủ nghiêm mặt đi ra.

“Ma quỷ… A… Không nên lại đây… không nên…” A Khí kinh hãi, từ đuôi thuyền quay đầu nhảy xuống sông.

Trên trán Các chủ gân xanh loạn nhảy, lạnh lùng ném lại một câu, “Xuống vớt hắn, hắn muốn làm gì thì làm,” rồi quay trở về khoang chủ, nặng nề mà đóng sầm cửa.

Quản gia than nhẹ một tiếng: “Nghiệp chướng a.”

A Hỗn tức giận đi lên đá một cước, “Còn không phải là do những người bại hoại các ngươi làm sao, mau gọi người vớt A Khí lên, nhanh chân đi đôn tổ yến nhân sâm, còn có đại phu Mông cổ kia nữa… Cái gì phá hư đại phu, ngay cả A Khí bệnh cũng nhìn không ra.”

“Trên thuyền này, ngoại trừ Các chủ, cũng chỉ có tiểu tử ngươi dám rống ta…” Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, một cước xuất ra, nhảy xuống sông, tự mình mò A Khí đang như cẩu học bơi trong nước lên. Sau đó, không có ai ngăn cản A Khí nữa, hắn suốt ngày vội vàng không nghỉ, đến bữa ăn thì ngoài cơm ra không ăn gì cả. Lúc thấy Các chủ thì lại nhảy sông tự vẫn. (Bó tay)

A Hỗn cũng từng len lén hỏi qua A Khí, “Ngươi không muốn đi tìm A Ngốc của ngươi sao?”

“A Ngốc? A Ngốc là ai?”

A Khí vẻ mặt không hiểu liền hỏi lại, nhượng A Hỗn khóc rống, chạy đến chỗ Quản gia, cầm lấy cánh tay Quản gia mà tàn bạo cắn một ngụm, nói: “Đều là tại ngươi, hỗn đản, A Khí tú đậu rồi, hắn ngay cả A Ngốc cũng không nhớ rõ nữa…”

“A Ngốc kia là ai?” Quản gia tâm niệm khẽ động, truy vấn.

A Hỗn lườm y một cái, nói: “Là nam nhân của A Khí, cũng không biết là một nam hồ ly tinh dáng dấp thế nào, mê hoặc A Khí đến dở sống dở chết. Quên rồi cũng tốt, nghìn vạn lần không nên nhớ lại, đỡ phải vừa sống khóc chết khóc đòi đi tìm A Ngốc.”

“Nam nhân của A Khí…” một đường đến Đằng Vương Các, Quản gia nhắc lại lời này, sau đó mới nói với Các chủ.

“Nam nhân…”

Các chủ xanh mặt, đem cái tay vịn ghế đang ngồi làm bằng gỗ tử đàn bóp nát, tạo thành bột phấn.

“Các chủ, cái dạng này giống như là đang ghen a.” Quản gia muốn cười mà không dám cười.

“Hồ nháo.” Các chủ sắc mặt biến đen, rất giống bộ dáng nuốt phải con ruồi.

Quản gia ho nhẹ một tiếng, thức thời không trêu chọc y nữa, lại hỏi: “Người cũng đã mang về, ngài chuẩn bị an trí như thế nào?”

“Mang đến hậu viên, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải moi tin được từ miệng hắn.” Các chủ hừ một tiếng, ngữ khí tuy rằng hung ác độc địa, biểu tình nhìn qua lại như có chút hờn dỗi.

“Tra tấn?” Quản gia thử hỏi.

Các chủ trừng mắt.

“Ta đã nói ngươi luyến tiếc…” Quản gia nói thầm, lại đưa ra một kiến nghị, “Bằng không đưa hắn đến Lăng Vân cư trụ.”

Sắc mặt Các chủ lại xanh lên.

“Đó là nơi ở của ta.”

Quản gia cười hì hì nói, “Như thế rất tốt a, ở gần hắn, thứ nhất là ở chung lâu, ngài mới biết được nhiều chuyện hơn, thứ hai, ở chung nhiều một chút cũng nhượng hắn bớt sợ ngươi, Lăng Vân cư có mỗi hồ nước nông, yên tâm, ngay cả tiểu hài tử cũng không bị chết đuối.”

“Cổn.”

Bị người bóc mẽ, Các chủ thẹn quá hóa giận.

“Ta nói a, đừng cả ngày phụng phịu, ai thấy ngươi đều sợ nha, cười một cái cũng không khó…” Quản gia vừa cười vừa lui ra.

“Căn phòng này thật lớn, thật đẹp, sau này đều cho chúng ta ở sao?”

Dưới sự dẫn dắt của Quản gia, A Hỗn nắm tay A Khí đi vào một viện tử lớn, đến một tiểu biệt viện, trên đường có đủ loại kỳ hoa dị thảo, A Hỗn nhìn thấy tròng mắt chuyển liên tục.

A Khí nói nhỏ: “Thật là nhiều hoa cỏ, chăm sóc được như thế này cũng không dễ dàng a…”

Quản gia nói: “Gian biệt viện này là cho A Khí trụ, ngươi không thể ở nơi này.”

“Vì sao ta không thể ở?” A Hỗn nhảy dựng lên, hắn vừa nhìn thấy tiểu viện này đã thỏa mãn rồi.

“Ngươi phải theo ta trụ một viện tử khác.” Quản gia cười cười, thân thiết nhéo mũi A Hỗn.

“Ta làm sao lại phải ở với ngài.” A Hỗn bị nhéo mất hứng rồi, bưng mũi ôm lấy cổ A Khí, “A Khí, ta và ngươi cùng nhau trụ được không?”

A Khí vừa nghĩ đến không có ai giúp đỡ mình làm việc, vội vã gật đầu như gà mổ thóc: “Hảo.”

A Hỗn lập tức vui vẻ, đắc ý hướng Quản gia tế mi lộng nhãn.

Quản gia vừa cười vừa nói: “Ta mang được mấy đồ vật hiếm lạ từ hải ngoại về, ngọc trai lớn, có cả một rương, bảo thạch ban đêm phát sáng cũng có non nửa rương, còn có các loại dụng cụ đồ dùng làm bằng vàng bạc hình dáng kỳ lạ, mà lại không có ai dọn dẹp, vốn đang muốn cho ngươi đến chỉnh lý một chút, ngươi đã không muốn vậy thì…”

“Không a, ai nói ta không muốn, đi mau đi mau, ta lập tức giúp ngài đi thu thập.”

Không đợi Quản gia nói xong, hai mắt A Hỗn liền biến thành hình nguyên bảo. Ngọc trai, đá quý, vàng bạc, phát tài rồi phát tài rồi, trong lúc dọn dẹp, lén lấy một hai cái, khẳng định sẽ không bị phát hiện, lúc đó thì quả thật là phát tài rồi.

“Đừng nóng vội, trước tiên hãy giúp A Khí dọn dẹp phòng đã.” Quản gia buồn cười kéo tay A Hỗn đang muốn đi, “Đúng a, thiếu chút nữa là quên mất A Khí.”

A Hỗn lôi kéo tay A Khí, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “A Khí, ngươi yên tâm, ta sẽ lấy cả phần cho ngươi, sau khi chúng ta đều có tiền rồi, mua hai phần bánh bao thịt, một phần để ăn, một phần đánh cẩu.”

“Ba phần, một phần còn lại cấp A Ngốc.” A Khí đột nhiên thốt ra một câu.

A Hỗn kinh hãi, “Ngươi lại nghĩ tới A Ngốc?”

A Khí giật mình, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, ngẩng đầu lên vẻ mặt mê mang hỏi: “A Ngốc là ai?”

“A a a, ngươi lại lú lẫn rồi.”

Tinh thần A Khí tuy rằng không ổn định, nhiều lần khiến A Hỗn lo lắng, nhưng là ở nơi khác gián tiếp bảo vệ cho hắn, ít nhất thì và Quản gia cũng không dám ép hắn quá mức, nếu làm quá đáng, bức người điên rồi thì hối hận nhất có lẽ chính là Các chủ đi.

Vì vậy, lúc A Khí đi tới Đằng Vương Các, quả thực là như tiến vào thiên đường, cả ngày ăn uống, sợ làm hắn sợ, Các chủ một mực không xuất hiện trước mặt hắn.

A Khí tựa như cũng thích ứng trong mọi hoàn cảnh rồi, ngoại trừ hằng ngày có chút mâu thuẫn với việc phải uống dược đắng, sinh hoạt hằng ngày đều phi thường bình thường. Quản gia an bài cho hắn một công việc, chính là phụ trách tưới nước bón phân cho cây cỏ trong Lăng Vân cư.

Công việc này cũng khá dễ dàng, nước cùng phân có hạ nhân chuyên làm việc nặng đưa đến, việc duy nhất mà A Khí phải làm là cầm bình nước, một gáo lại một gáo tưới cho cây cỏ. Tiền viện xong thì đến hậu viện, hậu viện xong thì nghỉ ngơi.

Ngày ngày qua phi thường thuận lợi, thẳng đến một lần, A Khí phát hiện phía tây hậu viện có một cánh cửa nhỏ, bình thường đều bị khóa lại, có một ngày, cửa nhỏ không biết vì sao lại đột nhiên được mở ra, phía sau cửa một mảnh mây chiều phấn hồng chói mắt, hấp dẫn hắn.

Một mảnh rừng đào nở xán lạn.

A Khí không khống chế được cước bộ của mình, đi vào trong phiến rừng đào. Một con suối thanh thiển chảy qua trước mắt hắn. Cách đó không xa, một gian nhà tranh ba gian lẳng lặng đứng đó.

Là nhà a, hắn về nhà rồi.

A Khí đứng ở trước cửa nhà tranh, hai tay run run mở cửa ra.

Bên cửa bày ra hai cái sọt, góc tường dựa một cái rìu, mặt trên đã bị gỉ rồi, dưới mái hiên treo hai khối thịt, dưới tán lá là một cái ghế dài, xung quanh là mấy bình rượu bị lật ngược, trong không khí tựa hồ như vẫn đang lan tràn ngập hương rượu nhẹ nhàng.

“Ai ở bên ngoài vậy?”

Trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh dọa A Khí nhảy lên, liền lùi hai bước, đột nhiên nhớ tới đây là tiếng của A Ngốc, lập tức đại hỉ, trên mặt cười, thế nhưng nước mắt lại rơi xuống.

“ A Ngốc… A Ngốc… Ngươi đã trở về… A Ngốc ngươi thực sự đã trở về…”

Ngay lúc A Khí tiến vào nhà, cửa nhà tranh mở ra, trước cửa đứng một người, đôi mắt không lớn cũng không tròn, mũi thì không cao cũng không thẳng, không phải A Ngốc thì là ai? A Khí nhào vào trong lòng y, oa một tiếng khóc lớn.

“A Ngốc A Ngốc… không gặp được ngươi… ta đi tìm ngươi thật lâu, tìm khắp nơi, thế nhưng thế nào cũng không tìm thấy… Ô ô… ngươi đã trở về, thực sự đã trở về… Ô ô ô… A Ngốc, ta rất nhớ ngươi… rất nhớ ngươi…”

Các chủ đứng ở cửa, cau mày, nhìn chằm chằm cái người mạc danh kỳ diệu bổ nhào vào lòng y mà khóc lớn, vô thức định đẩy ra, tay giơ lên lại do dự hồi lâu, cứng một lúc, chậm rãi đặt lên lưng A Khí.

“A Khí, ngươi nhận ra ta sao?” y thử hỏi, nỗ lực làm ngữ khí mềm xuống, để tránh làm cho cái người nhát gan này sợ chạy mất.

A Ngốc cũng không biết vì sao lại trồng rừng đào ở chỗ này, lại còn làm một gian nhà tranh như vậy, thậm chí còn không tiếc công sức dẫn vào một dòng nước chảy, phô đá làm suối, y chỉ là vô thức mà làm như vậy, hàng năm vào lúc xuân về hoa nở, y lại ở trong vườn đào này mà bồi hồi, tại nhà tranh mà đờ ra, tất cả ở đây đều có một cảm giác quen thuộc cùng ấm áp, thế nhưng lại vẫn có một loại trống rỗng gì đó, tựa như còn thiếu cái gì.

Y không biết là thiếu cái gì, vì vậy trong lòng bắt đầu phiền táo, y trở nên hỉ nộ vô thường, trong Đằng Vương Các, ngoài trừ bốn người thiếp thân thị nữ cùng Quản gia, không còn có ai dám đến gần y. Cho đến tận khi A Khí nhảy bổ vào y một khắc này, như có cái gì đó vững vàng xông vào trong ngực, nơi trống rỗng bị lấp đầy, tâm thoáng một cái trở nên mềm mại.

Lẽ nào, đông tây khuyết thiếu trong lòng y, lại là A Khí sao?

“A Ngốc… ngươi là A Ngốc… Ô ô ô… A Ngốc nói không giữ lời, ngươi đáp ứng không ly khai ta… Ô ô ô… hại ta đi tìm khắp nơi, bị cẩu cắn…” A Khí vừa khóc vừa hít thở, đầy mình chua xót oán giận, chỉ là không làm gì được ngoài việc khóc.

“Thực xin lỗi…”

Lời xin lỗi vừa ra khỏi miệng, Các chủ liền thất thần. Y nói xin lỗi, y cư nhiên hướng một người hạ nhân xa lạ mà nói xin lỗi, Các chủ Đằng Vương Các khi nào thì phải hướng người ta xin lỗi… một cỗ tức giận từ trong lòng bốc lên, nhưng mà vừa nhìn thấy nước mắt của A Khí, lập tức liền tiêu tan.

Quên đi, đã biết kiếp này sẽ thua trên tay gia khỏa A Khí này, Các chủ tựa hồ đã giác ngộ.

“Không trách A Ngốc…” A Khí nức nở, “Ngày đó có nhiều người… tách ra rồi… ngươi không biết đường đi… đúng không?”

Lúc này hắn giống như ý thức được cái gì, nhìn trái nhìn phải, trên khuôn mặt tất cả đều là biểu tình nghi hoặc.

“Về nhà rồi? Ta như thế nào lại về nhà rồi…”

Hắn nhớ rõ ràng là hắn gặp phải một người rất đáng sợ, bị đưa vào một cái viện tử rất lớn, mỗi ngày tước nước cho hoa cỏ, tưới rồi lại tưới, thế nào lại về đến nhà rồi?

“Không nên suy nghĩ nhiều, về nhà là tốt rồi.” Các chủ cắt đứt suy nghĩ của A Khí, y biết đầu óc A Khí có đôi khi hỗn loạn hồ đồ, khiến hắn hiểu rõ ra rồi, chỉ sợ lại chạy toán loạn, nói không chừng xoay người nhảy vào trong suối cũng nên.

“Hảo, không nghĩ, ta không nghĩ nữa.” A Khí đột nhiên nín khóc mỉm cười, “A Ngốc ngươi có đói bụng không, ta nấu cơm cho ngươi ăn, được rồi, còn có rượu, lúc ta rời nhà, còn chôn thật nhiều vũ lăng xuân mà ngươi yêu nhất, ngay dưới gốc mấy cây đào này thôi, ngươi chờ một chút, ta đi đào lên…”

“?”

Các chủ đang muốn ngăn cản, A Khí lại kích động lấy ra một cái cuốc từ trong phòng, chạy đến dưới gốc cây ra sức cuốc lên.

“A Khí, đừng đào.” Các chủ kéo hắn, “Phía dưới không có rượu đâu.”

“Sao lại không có rượu? Chính tay ta chôn xuống mà, chôn thật nhiều…” A Khí chăm chú nói.

Nơi này cũng không phải là chỗ của ngươi, ta làm thế nào có khả năng chôn rượu? Các chủ trong lòng thầm nghĩ, sợ A Khí không đào được rượu, đầu óc lại thanh tỉnh, nhân tiện nói: “Rượu bị ta uống hết, không còn nữa.”

“A… A Ngốc ngươi thật xấu, luôn thâu rượu uống, ngươi xem, cái dạng này không uống đi, thật là xấu…” A Khí cúi đầu ủ rũ ném cái cuốc xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại, lại hài lòng đứng lên, “Đừng lo, thêm một tháng nữa là có quả đào xanh rồi, ngươi phải giúp ta hái tất cả xuống, lần này cần ủ năm mươi… à không, phải ủ một trăm vò, nếu không lại bị ngươi thâu hết.”

Các chủ giật mình, nói: “Trước đây ta hay thâu rượu lắm à?”

“Đương nhiên rồi, thâu thật nhiều rượu uống, làm hại ta không có rượu mang đi bán.” A Khí cố sức gật đầu, sau đó lại nói: “Bất quá hoàn hảo rồi, ngươi đánh được thật nhiều con mồi ở trên núi, chúng ta ăn không hết, có thể đem bán… Ô ô, nến không phải lần đó đi bán con mồi, chúng ta sẽ không bị tách ra, A Ngốc thật là ngốc, ngay cả đường về nhà cũng không biết, sau này, ta không bao giờ cho ngươi rời nhà nữa…”

“Không phải là ta đã về rồi sao?” Các chủ trong lòng cuồn cuộn lên, rốt cuộc là ai ngốc hơn ai đây.

A Khí tràn miệng cười, “A Ngốc mất hứng rồi, ta không nói ngươi ngốc nữa, không nói…”

Các chủ lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, cười đến thấy răng không thấy mắt, tuy rằng không phải là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, tối đa chỉ có thể nói là thanh tú, thế nhưng nụ cười toát ra từ nội tâm, lộ ra một cỗ tự nhiên tươi mát như trúc duẩn nhi* sau cơn mưa xuân, khiến Các chủ trong lòng nhất quý, dĩ nhiên thất thần rồi.

*Trúc duẩn nhi: Măng non

“A Ngốc… A Ngốc ngươi lại đờ người ra rồi… hi hi thật ngốc mà, tên ta đặt cho ngươi một chút cũng không sai…”

A Khí cười hì hì ra tiếng, khiến Các chủ hồi phục tinh thần.

“Tên A Ngốc này là do ngươi đặt?”

“Đúng a, A Ngốc thật bổn, ngay cả tên mình cũng không nhớ, ngơ ngác… Nga, ta không nói ngươi bổn nữa, ngươi đừng mất hứng, cười một cái, ra rất thích A Ngốc cười với ta, cười đến thật là đẹp mắt, răng thật trắng…”

A Khí lấy tay đặt lên khóe miệng của Các chủ, kéo kéo loan hình cung, bộ dáng hoạt kê làm hắn cười khanh khách không ngừng.

“Vậy ngươi còn nhớ rõ chúng ta gặp nhau như thế nào không? Các chủ trong lòng khẽ động, cố không trách cứ cử chỉ làm càn của A Khí, truy vấn hỏi.

“Đương nhiên nhớ kỹ…” A Khí chỉ chỉ vào đầu, rất là đắc ý: “Ta mới không giống A Ngốc hay quên như vậy, ta còn nhớ rõ a, ngày đó, mưa to, nước suối dâng cao, ngươi ôm một khối cây gỗ trôi xuống từ thượng du, ta…” hắn đang chuẩn bị miêu tả tiếp tình cảnh vớt A Ngốc từ suối ngày ấy thì đột nhiên ngoài rừng đào truyền đến một trận hô hoán.

“A Khí, ngươi chạy đi đâu rồi… Ngươi ngàn vạn lần không nên chạy loạn a, A Khí A Khí… ngươi có nghe thấy không, nghe thấy liền đáp một tiếng…”

Là tiếng A Hỗn.

A Khí tiến vào rừng đào nhưng lại để thùng nước ở ngoài cửa nhỏ, A Hỗn chạy đến tìm hắn, trong viện vòng vo mấy vòng mà không thấy, chỉ nhìn xuống hồ, nhất thời sợ hãi. Ở trong Đằng Vương Các đã lâu, hắn bị Quản gia ân cần dạy bảo, biết mấy chỗ này là cấm địa, không thể đi vào, hắn sợ A Khí đầu óc không tinh thông lắm, chạy loạn vào cấm địa, chọc giận Các chủ lại bị phạt.

A Khí cả kinh, ngược lại càng vui, chạy ra rừng đào hét lớn: “A Hỗn, A Hỗn ta về nhà rồi, ngươi mau tới, cho ngươi uống rượu ta ủ…”

A Hỗn chính là không hiểu làm sao, nắm tay A Khí hỏi: “Ủ rượu gì?”

A Khí vui vẻ nói: “Tự nhiên là vũ lăng xuân ta ủ… ai nha, ta đã quên, rượu đều bị A Ngốc thâu uống hết rồi…” nói xong, hắn thập phần hổ thẹn nhìn A Hỗn, “Ta đáp ứng sẽ mời ngươi uống, hiện tại thì không được, chắc phải sang năm mới có rượu…”

Năm đó A Hỗn giết con cẩu dữ cắn A Khí, lúc hai người ngồi ở góc tường ăn thịt cẩu, A Khí liền đề cập qua chính hắn ủ rượu vũ lăng xuân, nói là một miếng thịt một ngụm rượu là chuyện tình vui sướng không gì sánh được, còn đáp ứng chờ tìm được A Ngốc rồi, sẽ mời A Hỗn uống rượu hắn ủ.

A Hỗn càng không hiểu ra sao, xoa xoa trán A Khí nói: “Không phải là hồ đồ rồi, lại mê sảng sao.”

“Không có nha, ta không có hồ đồ, ta đi tìm A Ngốc.” A Khí tự giác thanh tỉnh, hơn nữa vừa nhìn thấy A Ngốc, ngực liền vui vẻ, liền lôi kéo tay A Hỗn nói: “Đi, ta mang ngươi đi nhìn A Ngốc.”

“A Ngốc?”

A Hỗn càng phát ra mạc danh kỳ diệu, muốn hỏi lại, lại bị A Khí đang hưng phấn ngạnh lôi kéo, hướng rừng đào chạy.

Xa xa nhìn thấy trong rừng đào thấp thoáng gian nhà tranh, A Hỗn đột nhiên hiểu ra, đây là A Khí thấy rừng đào rồi nghĩ rằng đã về đến nhà.

Ngày xưa hắn từng nghe A Khí nói rằng nhà A Khí ơ giữa một rừng hoa đào lớn, khi mùa xuân tới, hoa đào nở từng tra từng tra, còn có thể lấy quả đào ủ rượu uống.

Xong, hắn vô lực vỗ trán, sự tỉnh táo của A Khí là bị mảnh rừng đào này là lẫn lộn ký ức, coi nơi này trở thành nhà. Thật muốn cố sức lay tỉnh tên ngốc này, thế nhưng hắn chưa từng thấy qua A Khí vui vẻ như vậy, lại có một chút không đành lòng.

“Di? A Ngốc đâu?”

Trở lại phía trước nhà tranh, A Khí đang muốn giới thiệu A Hỗn cho A Ngốc nhận thức, đã thấy trong phòng vắng vẻ, đâu còn bóng dáng A Ngốc.

“A Ngốc…”

“A Ngốc a… không nên trốn…”

“Mau ra đây A Ngốc, ta mang bằng hữu đến gặp ngươi… A Ngốc, nếu ngươi không ra, ta không ủ rượu cho ngươi uống nữa…”

“A Ngốc, ngươi ở nơi nào?”

A Khí tìm mấy lần trong phòng ngoài phòng trước phòng sau phòng, cũng không nhìn thấy thân ảnh của A Ngốc, trong lo lắng, tiếng gọi của hắn cũng mang theo run rẩy.

A Hỗn vừa thương vừa giận mắng: “Nhìn ngươi này, quả nhiên là lại hồ đồ rồi, ở đâu có A Ngốc, vừa nãy ngươi tìm khắp vài lần rồi, người đâu? A Khí, ngươi quên đi, y lúc này đã sớm đem ngươi quăng ra sau đầu rồi, không biết là đang phong lưu khoái hoạt ở nơi nào…”

“Không phải, A Ngốc… A Ngốc rõ ràng vừa nãy còn ở đây mà, ta còn nói chuyện cùng y…” A Khí liều mạng lắc đầu, phe phẩy phe phẩy nhưng lại oa một tiếng khóc lớn lên, “Lại không thấy A Ngốc rồi… lại không gặp A Ngốc rồi… ta lại đánh mất A Ngốc rồi…”

“Đừng khóc nữa… Van cầu ngươi đừng khóc nữa, ngươi khóc đến đầu ta đều to lên…”

A Hỗn thấy A Khí khóc không có cách nào, vòng quanh vài vòng, nảy ra ý hay, liền mềm giọng nói: “A Khí, ngươi vừa rồi là nằm mộng, mộng thấy A Ngốc a…”

“Nằm, nằm mơ?” A Khí nức nở lặp lại hai chữ, sau đó thực sự nín khóc, chỉ là nhìn chằm chằm vào nhà tranh mà phát ngốc.

A Hỗn thấy chiêu này có hiệu quả, liền gật đầu lia lịa, nói: “Đúng, hay là nằm mộng a. Nhìn ngươi này, khóc đến giống con mèo hoa. Ta đưa ngươi đi rửa mặt, ngủ trưa một hồi, không chừng trong mộng, ngươi có thể thấy A Ngốc a.”

Nói rồi, không đợi A Khí phản đối, hắn liền kéo tay A Khí, chạy đến bên suối rửa mặt, sau đó lôi người trở lại.

A Khí cũng tin lời hắn nói, nằm lên giường trùm chăn quá mặt, bắt đầu chờ nằm mơ.