Chương 3: Chương 3

Triệu Vân Trọng thấy Vương ngự y thần sắc thay đổi, không khỏi kinh hãi, từng bước tiến đến bắt lấy cổ tay Nhạc Cẩn Ngôn, nói với Vương ngự y: “Là người này thượng dược, Vương ngự y, có phải có gì kỳ lạ không?” Hắn tăng lực đạo ở tay làm Nhạc Cẩn Ngôn đau đến nhe răng nhếch miệng.

Vương ngự y đánh giá Nhạc Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới một phen, sau đó cúi người làm lễ: “Vị tiên sinh này, dược trị thương này là do ngươi tự chế?”

Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng dùng tay trả lễ, “Đúng, đây là dược trị thương ta tự chế.” Vương ngự y kia rất kích động tiến lên nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn, “Tiên sinh thật là thần y! Dược trị thương hữu hiệu như vậy lão phu chưa từng gặp qua, thỉnh tiên sinh khi nào rảnh rỗi hãy truyền thụ y đạo cho lão phu.”

Nhạc Cẩn Ngôn cả hai tay không tự do, bả vai còn bị Triệu Vân Trọng bắt lấy, chỉ có thể lung tung gật đầu: “Không dám không dám.”

Triệu Vân Trọng buông Nhạc Cẩn Ngôn ra, hỏi Vương ngự y: “Dược này tốt lắm sao?” Hắn nhớ đến lúc đó máu chảy không ngừng mà chỉ cần bôi chút dược liền ngừng, chắc hẳn là đồ tốt.

Vương ngự y chỉ vào miệng vết thương của Thụy vương gia nói với Triệu Vân Trọng: “Ngươi xem miệng vết thương nơi này có một chỗ chạm tới mạch máu, nếu cầm máu chậm trễ thì trong vòng một trăm bước người sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều. Nhưng là để cầm máu chỗ này rất khó, thường thì máu chảy mạnh đến nỗi dược trị thương đều bị cuốn theo, rất hiếm khi có thể ngừng chảy máu. Nhưng dược này chỉ dùng một chút liền hoàn toàn ngừng chảy máu. Tình hình vương gia hiện này là tâm tình kích động cộng thêm mất chút máu nên mới hôn mê, tính mạng hoàn toàn không đáng ngại, toàn bộ là do dược này thần diệu a.”

Vương ngự y còn đang cảm thán, Triệu Vân Trọng hỏi: “Vậy vương gia có cần uống dược gì nữa không?” Vương ngự y lắc đầu nói: “Không cần uống gì đặc biệt, ta sẽ kê đơn cho vương gia một đơn dược bổ máu là được rồi.” Lão nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói với Triệu Vân Trọng: “Ta hôm nay cứ kê đơn này, sau này ngươi cứ hỏi vị tiên sinh này là được rồi.”

Vương ngự y để lại đơn dược rồi cáo từ, Triệu Vân Trọng tiễn khách ra ngoài, quản gia phân phó hạ nhân nấu dược, trong phòng chỉ còn lại Thụy vương gia đang hôn mê bất tỉnh cùng với Nhạc Cẩn Ngôn. Trời đã tối rồi, Thụy vương gia thì vẫn còn bất tỉnh, Nhạc Cẩn Ngôn biết dược trị thương kia của mình có thành phần an thần nên cũng không lo lắng, chỉ là y cả ngày nay chỉ mới uống chút cháo, lúc này trong bụng trống rỗng, đói khát khó nhịn, dạ dày cũng bắt đầu kêu lên.

Triệu Vân Trọng tiễn Vương ngự y vừa vào phòng thì nghe được tiếng vang này, nhướng mày, Nhạc Cẩn Ngôn sợ đến mức nhanh chóng đè bụng, đáng tiếc bụng không nghe theo chủ nhân, tiếp tục bất khuất mà phát ra âm thanh phản kháng. Triệu Vân Trọng thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Nhạc Cẩn Ngôn, cảm thấy rất buồn cười nên cười rộ lên, quay đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm. Lúc hắn quay lại thì vẫn thấy Nhạc Cẩn Ngôn nơm nớp lo sợ nhìn mình, ngẫm lại hôm nay người này cũng xui xẻo, hơn nữa người khởi xướng hình như chín h là hắn, cảm thấy chút có lỗi nên sắc mặt cũng dịu đi đôi chút.

Triệu Vân Trọng đến trước giường, Nhạc Cẩn Ngôn vội đứng lên, Triệu Vân Trọng cũng không khách khí mà ngồi xuống. Hắn nhìn Thụy vương gia nằm trên giường không khỏi thở dài, ngẩng đầu lên nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngươi không phải Tề Hạo Cẩm.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ trong lòng rằng cuối cùng ngươi cũng hiểu được, liên tục lắc đầu: “Không phải, đương nhiên ta không phải Tề Hạo Cẩm. Ta họ Nhạc, gọi là Nhạc Cẩn Ngôn, là đại phu, đến kinh thành thăm bằng hữu…” Triệu Vân Trọng ngắt lời y: “Nhưng ta lại muốn ngươi làm Tề Hạo Cẩm.”

Nhạc Cẩn Ngôn há miệng: “Hả?” y quả thực muốn khóc, người này vừa nói mình không phải là Tề Hạo Cẩm cơ mà! Đây là cái ý gì? Vương phủ muốn bắt nạt người sao? Có điều mình hình như cũng không có cách nào a, làm tiểu nhân vật thật đáng thương a.

Triệu Vân Trọng nhìn bộ dáng kinh ngạc của Nhạc Cẩn Ngôn, mỉm cười: “Ta nói muốn ngươi làm Tề Hạo Cẩm.” hắn đứng lên bên cạnh Nhạc Cẩn Ngôn, Triệu Vân Trọng thân hình cao lớn, Nhạc Cẩn Ngôn vốn cũng có dáng người khá cao nhưng Triệu Vân Trọng vẫn cao hơn y nửa cái đầu. Triệu Vân Trọng nâng cằm Nhạc Cẩn Ngôn lên, nhẹ giọng nói: “Vương gia đã đi tìm công tử nửa năm nhưng mà vẫn không thấy, tâm bệnh ngày càng nặng, ai bảo bộ dáng của ngươi giống công tử như đúc? Đành phải bắt ngươi làm tâm dược vậy.” Nhạc Cẩn Ngôn bị nắm đến không nói lên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, thật là đáng thương.

Lúc này hai nha hoàn mang cơm chiều vào, Triệu Vân Trọng buông Nhạc Cẩn Ngôn ra, cười nói: “Quang Hoa công tử, thỉnh dùng bữa.”

Nhạc Cẩn Ngôn xoa xoa quai hàm bị nắm đến ê ẩm của mình, trong lòng đã biết là trốn không thoát, dù sao cũng bị xử lý, vậy trước khi bị xử thì cứ để bản thân thoải mái một chút. Y trời sinh tính tình phóng khoáng, lập tức quyết đinh, cũng không nói gì thêm với Triệu Vân Trọng, nhìn đồ ăn trên bàn, mân mê miệng nói: “Ta không với tới.”

Triệu Vân Trọng cười ha ha: “Quả nhiên là người thông minh.” Rồi phân phó hai nha hoàn kia nâng bàn lại đây.

Nhạc Cẩn Ngôn ngồi xuống, một nha hoàn xới cơm đưa cho y. Nhạc Cẩn Ngôn đói mềm cả người, không nói không rằng, bát đặt ở trên bàn, đưa đũa như bay, mồm to ăn cơm. Đồ ăn trong vương phủ đương nhiên là tinh xảo mỹ vị, Nhạc Cẩn Ngôn ăn đến không ngẩng đầu lên. Ăn hai bát cơm, Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy no bảy phần, đem bát không đưa cho nha hoàn nói: “Phiền tỉ tỉ cho ta xin thêm bát cơm nữa.” vừa nhấc đầu nhìn thấy Triệu Vân Trọng trợn mắt há mồm nhìn mình, trong lòng không vui, thản nhiên nói: “Triệu tướng quân, ngài cảm thấy ta ăn nhiều quá sao?”

Triệu Vân Trọng phục hồi tinh thần, xấu hổ cười nói: “Không phải, công tử cứ dùng cơm.” Quay đầu đi, thầm nghĩ, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ăn cơm sao lại ngon miệng như vậy, khiến cho bụng của hắn cũng đói theo, vừa nghĩ, bụng liền kêu ra tiếng.

Nhạc Cẩn Ngôn nghe thấy sửng sốt, lập tức cười ha ha, nói: “Triệu tướng quân, ngươi cũng đói bụng, không bằng cùng nhau ăn đi.”

Triệu Vân Trọng túng quẫn cực kỳ, thấy y nói cũng đúng, lại nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói với nha hoàn: “Phiền tỉ tỉ xới cho Triệu tướng quân bát cơm.” Nha hoàn kia xới cơm cho Triệu Vân Trọng, Nhạc Cẩn Ngôn cười gật đầu nói: “Triệu tướng quân, mời dùng.” Rồi tự tay gắp miếng cá xào dấm chua đặt vào bát Triệu Vân Trọng, nói: “Cá này ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi.” Triệu Vân Trọng nhìn thần sắc thành khẩn cũng mỉm cười cùng ăn.

Nhạc Cẩn Ngôn ăn no, buông đũa, thỏa mãn sờ sờ bụng, nheo mắt lại nói: “Thật là thoải mái.” Vẻ mặt như con mèo con, lại có chút mị hoặc không nói lên lời, Triệu Vân Trọng không khỏi cảm thấy tâm thần rung động, lại nghe Nhạc Cẩn Ngôn than thở: “Nếu có thể uống chén rượu thì tốt rồi.”

Triệu Vân Trọng vừa định nói gì thì nghe thấy Thụy vương gia trên giường hừ khẽ một tiếng, vội vàng buông bát cơm chạy đến bên giường, thấy mí mắt Thụy vương gia rung rung, hiển nhiên là sắp tỉnh dậy. Triệu Vân Trọng liếc Nhạc Cẩn Ngôn mà cảnh cáo, thấy y khẽ gật đầu, liền lên tiếng: “Vương gia!”

Thụy vương gia mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Triệu Vân Trọng, nhất thời không nhớ được bản thân đang ở chỗ nào, đảo mắt, quát to một tiếng ngồi dậy: “A Cẩm!” thanh âm hoảng loạng, đúng là ẩn ẩn mang theo tiếng khóc, hai tay khua loạn, thế là liền buông tay Nhạc Cẩn Ngôn vẫn nắm nãy giờ ra.

Triệu Vân Trọng một phen kéo Nhạc Cẩn Ngôn lại đây, nói: “Vương gia, Tề công tử ở đây.”

Nhạc Cẩn Ngôn bị Triệu Vân Trọng kéo lập tức ngã lên người Thụy vương gia, bị bế vào lòng, cảm giác xấu hổ, lại nghe Thụy vương gia nhẹ nhàng mà nói: “A Cẩm, có ngươi ở đây thật tốt.” Nâng mặt y lên hôn xuống.