Chương 1: Một thời thần, một thánh chiến, máu và hoa!

Vào ba trăm vạn năm về trước, một cuộc chiến tàn khốc nổ ra chấm dứt thời đại của các vị thần trên toàn cõi Ginnungagap.

Kẻ dẫn đầu Loki, một tay trực tiếp đưa cả thần giới đến với Ragnarök kinh hoàng nhất. Hắn thâu tóm những vị thần yếu đuối và kiểm soát họ đứng lên chống lại cả thần giới, cấu kết với những ác thần và ma thần đánh giết cả Cửu Giới với ý định hủy diệt Yggdrasill, tiến vào Hỗn Độn Giới.

Mang theo những đứa con trung thành, hắn càn quét hoàn toàn những nơi hắn đi qua, đều khiến sinh mệnh nơi ấy chỉ còn lại cát bụi cùng tiếng gào thét thất thanh của những sinh mạng non trẻ.

Trước sự tàn ác của Loki, những vị thần tập hợp với nhau tạo thành Glolbetc đứng đầu là vị thần Odin cùng nhau chống lại kết cục đã bày ra trước mắt.

Thực hư cuộc chiến đã không như lời tiên tri của Volva, nó tàn khốc và khổng lồ hơn gấp nhiều lần. Tiên tri không thể đúng hoàn toàn, nó chỉ phản ánh một phần tương lai mù mịt của vũ trụ và đây chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Giờ đây, đến cả những vị thần khởi nguyên của vũ trụ phải nhúng tay. Ngược lại không khiến cuộc chiến bớt tàn khốc mà còn khiến sự việc khó khăn hơn. Zeus, vị thần đứng đầu đỉnh Olympus lại có mâu thuẫn với Gaia, vị thần khởi nguyên khiến cho mọi việc ngày càng phức tạp.

“Có vẻ ta lại gặp lại nhau rồi nhỉ, Zeus”

Gaia dưới hình dạng một nữ thần xinh đẹp và trẻ trung, sắc thái hiền hòa nhưng đối mặt với Zeus lại bộc lộ uy áp mãnh liệt ngay trong cuộc họp giữa các vị thần.

Zeus cũng không kém cạnh, ông xung quanh lôi điện quấn quanh, đến chính Thor cách xa ông cũng khó kiểm soát được sấm sét bên trong cây búa Mjölnir của mình.

“Bà già rồi, sao không để mấy đứa con mình đi thay ?...À quên mất bọn chúng được ta tiễn về phương xa mất rồi !”

Câu nói của Zeus khiến cho cả cuộc họp trở nên yên ắng, có lẽ nếu cả hai nghênh chiến sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cục diện trận chiến. Các vị thần cũng không thể ngồi yên nữa trên tay đã thủ sẵn vũ khí chỉ chờ động tĩnh từ hai người.

“Rầm”

Một tiếng đập bàn chấm dứt sự căng thẳng của cuộc họp, Odin tỏa ra uy áp mãnh liệt một cách lạ thường. Ông nhẹ nhàng cười khẩy lên rồi xem như không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc bàn là vật liệu rất cứng được làm bởi những người lùn bậc cao vậy mà liền bị ông in nguyên bàn tay lún xuống, việc đó chứng tỏ ông thực sự nghiêm túc. Tuổi của ông cũng không chứng minh điều gì, ông vẫn luôn là người có đủ khả năng dẫn dắt những vị thần nóng nảy kia chống lại tận thế chư thần.

Cả cuộc họp im ắng, Odin cũng bắt đầu nói tới nguồn gốc Ragarok và những vấn đề xung quanh nó. Rất suôn sẻ, Zeus cũng không có chút ý kiến. Cho tới cuối cùng, ông kết thúc cuộc họp sau ngàn giờ thảo luận liên tục.

“Ragnarok, không còn chỉ ảnh hưởng tới mình những chư thần chúng ta, mà còn có thể đảo ngược trật tự của vũ trụ, có lẽ các vị cũng đã biết nên ta giải tán ở đây được rồi”

Lúc này các vị thần đều biết kết cục cuối cùng ra sao nên cũng chẳng nói thêm gì, bởi nó đã bắt đầu rồi, rất mãnh liệt rồi, thiệt hại không thể ước tính bằng con số nữa. Phía Gaia cũng có chút ngặt nghèo bởi giữa các Khởi Nguyên Thần, họ đã đặt ra luật lệ không được phép can thiệp trực tiếp vào những cuộc chiến kia bởi quyền năng quá đỗi lớn mạnh của họ.

Đối với một người mẹ hiền từ, không thể chấp nhận được việc những sinh mạng vô tội kia bị tàn sát được. Cuối cùng vẫn chỉ có mình bà luôn dõi theo các vị thần cấp cao chống lại sức mạnh áp đảo của các ác ma thần đang nhăm nhe đảo lộn trật tự vũ trụ này.

“Ragnarok… Đúng là cay nghiệt, tại sao cha lại có thể để cho những đứa trẻ kia lộng hành khắp chốn như vậy?”

Gaia nghĩ một hồi, cũng lắc đầu ngao ngán. Tự trách móc bản thân:

“Cha trông như nào ta còn không rõ hết, sao ta có thể nói xấu sau lưng người như vậy”

Ánh mắt bà đượm buồn, từ lúc khai sinh đến hiện tại bà chưa bao giờ thấy bản thân bất lực như vậy. Trước hàng ngàn sinh mạng đang dần tan biến kêu gào thảm thiết cầu xin được sống trong đầu bà, chỉ tưởng tượng thôi là quá đủ rồi…

Các vị thần khác cũng lo lắng không kém, chưa nghĩ tới việc đối phó mà chỉ nghĩ tới việc vô vàn ác ma thần tràn vào cùng một lúc, trực tiếp càn quét sinh mệnh và bản thân bất lực chiến đấu bảo vệ “ngôi nhà” của bản thân. Nhiều người nghĩ tới có lẽ cũng muốn từ bỏ, nhưng từ bỏ cũng chết họ chỉ có thể đứng lên chống lại một cách yếu đuối mà thôi…

Kết thúc cuộc họp, các vị thần trở về thu xếp đội quân lần cuối, lần lượt nhận ban phước từ đất mẹ Gaia cùng những vị Thần khác. Từ chiến binh tới anh hùng hay bất cứ tạo vật thuộc về thần nào, đều phải được chuẩn bị cho cuộc chiến đẫm máu kia.

Từ sâu trong gốc rễ của cây thế giới Yggdrasil, một con ác long đang từ từ gặm nhấm rễ cây. Ngày nó gặm đứt một trong những cái rễ đó cũng sẽ là ngày tận diệt của chư thần.

“Một hành tinh nữa lại bị tận diệt…”

Nó tiếc nuối trước những miếng thịt thối rữa kia, món ăn khoái khẩu từ trước đến nay. Một con đại bàng trên mình đôi cánh che phủ cả 1 vùng thời không đáp xuống, cùng con sóc Ratatoskr bám trên đuôi. Nó đáp bên cạnh con rồng xấu số đang rên rỉ kia, thốt lên một giọng điệu khiêu khích.

“Nidhoggr, con rắn nhỏ ngươi lại đói rồi sao?”

Con đại bang ung dung trước ánh mắt con bạo long xấu xí, cũng chả khiến nó nảy tâm. Dù gì nó cũng sắp thoát ra khỏi cái cây này rồi, những thù hận để sau rồi giải quyết. Con bạo long thở dài, nó nhìn xa xăm, nhìn những tàn dư còn lại của cuộc chiến ở phía xa xăm của vũ trụ.

“Vedrfolnir, bọn chúng thực sự sẽ hủy diệt Yggdrasil và tiến vào trong hư vô sâu thắm, liệu chúng ta có thể sống những ngày tháng rảnh rỗi như này sao?”

Thấy ông bạn già lo lắng, con đại bàng chỉ cảm thấy nực cười thay cho con rắn ngu xuẩn kia, không biết liệu có phải do ăn rễ cây nhiều quá hay không lại nghĩ tới thứ viển vông như tiến vào bên trong hư vô không đáy như chực chờ khuấy đảo cả vũ trụ.

“Ngươi bị con nhóc kia đày nhốt quá lâu nên trí tuệ giảm đi rồi à? Nơi đó, không phải cứ muốn là vào được đâu…”

Nidhoggr nghe vậy cũng chỉ biết tiếp tục cắn nuốt thứ rễ khó nuốt này, nhìn ngắm xem liệu tương lai còn có thể thay đổi như nào. Liệu sẽ có kẻ có thể tiêu diệt được cây thế giới và tiến vào hư vô sâu thắm kia…

“Phập!”

Tiếng một vật thể sắc liệm cắm sâu vào một góc cây thế giới, một mũi tên vàng kèm một lá thư. Vũ trụ tối tăm như rực lên ánh sáng chói chang như ánh mặt trời vút qua như một cuộc đổ bộ của vô số sao chổi.

Trước khung cảnh ấy, Vedrfolnir bất giác thốt lên :

“Tới rồi”

Ánh sáng chói chang nóng bỏng như mặt trời, mang hình dáng một con chim ưng sải cánh băng qua hàng hà xa số nơi vũ trụ đến tới nơi các vị thần. Vị thần đứng đầu Ai Cập Thần Giới, Thần Mặt Trời Ra.

Khoảng cách từ Ai Cập Thần Giới cho tới Bắc Âu Thần Giới cũng phải hơn ngàn tỷ năm ánh sáng, lại mỗi nơi phân phát hàng tỷ tỷ những mũi tên ánh sáng. Loại sức mạnh này đối với các ác thần kia là một mối đe dọa lớn nhất.

Loại ánh sáng có thể thiêu rụi cả linh hồn của những vị thần, đốt cháy những sinh mệnh phản nghịch chống lại các vị thần. Một ánh sáng vừa đem lại sự sống, vừa hủy diệt sự sống, sự tồn tại của thần Ra chính là lá bài tẩy của phe các chư thần.

Bên trong bức thư gửi đi chính là lá thư hồi đáp chấp nhận tiếp viện từ các vị thần bên ấy. Dự là sẽ tới khi mặt trời ló rạng, trên con thuyền mặt trời đưa các vị thần Ai Cập đến ứng chiến, đồng thời yêu cầu được bảo vệ trên đường đi tới.

Các vị thần vô cùng phấn khởi, tưởng rằng sẽ thoát khỏi ngày tháng lo âu, nhưng chính bởi cái thái độ hời hợt ấy đồng thời đã góp phần vào thất bại của cuộc chiến.

Một kẻ tôi tớ của thần Demeter đã nghe lén được cuộc trò chuyện, trước sự đổ bộ của quân đoàn ma thần dưới sự chỉ đạo của cự thần Typhon. Hắn được giải thoát khỏi Tartarus cùng với các vị thần bị giam giữ, liền cùng Loki khơi mào cuộc chiến trên Hy Lạp Thần Giới.

Hắn tấn công thẳng vào khu vườn nông sản của Demeter, ngay khi những tôi tớ của cô đang chăm sóc cho cây quả. Typhon cho người bắt sống tất cả, dùng bọn chúng để đe dọa Demeter nhằm tiến thẳng vào Olypus để mở một trận đại tàn sát.

Nhưng thứ không ngờ nhất, một kẻ tôi tớ của Demeter gào lên trong hỗn loạn cầu xin sự tha thứ. Hắn bô bô về việc đã nghe trộm được một bức thư của Demeter được gửi tới. Typhon nghe vậy càng thích thú, lấy một lưỡi liềm sắc lẹm sượt nhẹ qua cổ kẻ tôi tớ kia khiến hắn run lên bần bật mà kể hết tất cả.

Lúc này một tên già khọm sút thẳng vào miệng hắn và mắng hắn những thứ tồi tệ nhất. Hắn là Demmer, người truyền bức thư cho Demeter và cũng là người được cô vô cùng tin tưởng giao cho khu vườn.

Typhon đã nghe được thứ cần nghe, hắn thẳng tay lấy mạng của những tên tôi tớ và Demmer kia, mang xác bọn chúng đóng ngược trên cọc gỗ. Máu chúng chảy dài trên những cánh hoa tàn, đầu treo lên cây lủng lẳng như những quả táo tươi.

Typhon xong việc lập tức cho người truyền tin về, bản thân hắn sẽ trở về sau, dẫn theo ngàn quân đi chinh phạt và giải thoát vô số quái vật.

Demeter trở về với bó bồ công anh trên tay, trong tâm trang vui vẻ tức thì đập vào ngay trước mắt cô là khung cảnh hoang tàn đẫm máu. Những hầu cận của bà, người bà tin tưởng nhất Demmer cũng đã chết, treo ngược trên cây cọc gỗ đẫm máu.

Demeter đổ lệ, một cảm xúc vừa căm thù vừa đau thương trào dâng trong cô. Một sắc máu nhuốm màu cả một cánh đồng hoa lá tàn lụi, một mùi tử thi thối khiến cô không ngừng ói mửa, khung cảnh này còn ghê tởm hơn cả địa ngục!

Sau khi ổn định lại tinh thần, Demeter vội vã chạy lên Olympus cảnh báo với các vị thần, ai nấy không thể tin vào mắt mình khi tới khu vườn của cô. Phía sau là Hera đang cố nén lại từng chút tức giận, những tiểu thần không đủ dũng khí đều không gượng nổi trước không khí chết chóc bao trùm nơi này.

“Typhon…”

Zeus nhận ra dấu tích tàn phá và tà lực quen thuộc này, hắn cho các vị thần trở về đưa các tôi tớ lánh nạn, bản thân liền đi gọi Gaia trở về để bàn chuyện tiêu diệt hắn. Typhon là những đứa con của Gaia, nhưng hắn quá mạnh để tiêu diệt, nhất định là phải có cách nào đó!

Không, chính là do hắn từ lâu đã không mài dũa sức mạnh, chìm đắm trong sắc dục quá lâu khiến Zeus mạnh mẽ ngày nào giờ bất lực nhìn những khung cảnh hung tàn này. Hắn nắm chặt lấy thanh sét thịnh nộ, trở về Olympus bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến.

“Có lẽ đã đến lúc ta phải cho hắn biết sức mạnh của vị thần mạnh nhất Olympus rồi”