Diệp Diệp được đưa vào phòng cấp cứu gấp. Bác sĩ nhanh chóng phẫu loại bỏ viên đạn cắm sâu trong cơ thể cô.
Vương Minh Hàn ngồi bên ngoài chờ đợi trong sự lo toan khó lý tránh. Bỗng điện thoại reo vang phá tan bầu không khí lạnh lẽo
"Lão đại, tình hình ở đây đã được cố định tạm thời. Lão đại nên nhanh chóng quay lại giải quyết"
"Tạm thời vẫn chưa được?"
"Thuộc hạ biết người lo cho an nguy của Diệp tiểu thư, nhưng xin lão đại hãy vì đại cuộc mà gác qua tình cảm cá nhân"
"Câm miệng" Nghe thấy những lời khuyên vô ý này. Vương Minh Hàn không kìm chế được sự tức giận mà quát to.
Mãi một lúc cố nén cơn phẫn nộ, anh mới miễn cưỡng lạnh nhạt cảnh cáo một chút "Tiểu Diệp là người phụ nữ của ta. Là nữ chủ nhân tương lai của Vương gia. Tính mạng cô ấy cũng quan trọng không khác gì ta hết. Nếu kẻ nào có ý bất kính với cô ấy thì trục xuất khỏi Vương gia"
"Đây là lệnh" Vương Minh Hàn còn nhấn mạnh với thuộc hạ của mình một cách nghiêm túc nhất
Người ở bên kia trầm giọng đi mà đáp lại "Thuộc hạ hiểu rõ rồi. Vậy thì xin chỉ thị của lão đại?"
"Tạm thời giữ chân bọn họ lại. Ba giờ sau, ta sẽ đến"
Anh biết rõ vết thương này vốn không trúng vào điểm trí mạng của cô, tình hình này tuy là không có gì quá nguy hiểm, nhưng dù thế nào anh cũng không thể không quan tâm mà rời đi được
...
Gần hai giờ đồng hồ trôi qua. Cuối cùng, ca phẫu thuật cũng kết thúc. Tiểu Diệp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh bước đến trước giường, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay của cô trong lòng, đáy mắt thu gọn duy nhất một mình hình ảnh cô bên trong "Tiểu Diệp, anh nhất định sẽ khiến cho những kẻ hại chúng ta phải sống không bằng chết. Ngủ một chút đi, anh đi một lát sẽ quay về"
Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn đầy ý tứ trân trọng chở che.
Vương Minh Hàn cho người canh giữ túc trực quanh phòng bệnh của Tiểu Diệp, tuy là anh vẫn không yên tâm nhưng đó chỉ là tạm thời, Vương Minh Hàn tức tốc rời đi, chiếc xe màu đen tràn ngập khí lạnh tiến về khách sạn Nhiếp...
Vương Minh Hàn với bộ dạng sát khí đằng đằng bước từng bước vào bên trong khách sạn. Bên ngoài bị bao vây toàn bộ đều là thuộc hạ của Vương gia.
Vương Minh Hàn tiến đến một gã đàn ông có hàm râu quai nón. Vẻ mặt khắc khoải những cử chỉ vô cùng kỳ lạ.
Anh cứ như vậy, trên tay cầm khẩu súng lục lạnh lùng tiến đến trước mặt hắn ta. Khi dừng lại cách người đàn ông có râu quai nón ba bước chân, anh khẽ cong môi cười, nụ cười đầy mùi vị máu tanh.
Còn không đợi người đàn ông kia lên tiếng, Vương Minh Hàn đã ấn mạnh nòng súng vào hõm xương trên vai của hắn ta rồi không hề có ý nương tay mà ấn mạnh xuống cực độ, gã ta vì không chịu nổi sức mạnh của anh nên đành phải quỵ gục xuống đất, tư thế quỳ thành khẩn. Hành động của anh nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt ra để theo dõi...
Vương Minh Hàn nhếch miệng cười "Sao hả? Giản lão đại ông muốn ngồi lên chiếc ghế đó sao?"
Người đàn ông có hàm râu quai nón họ Giản, tên gọi là Giản Thiền Vi, người đứng đầu gia tộc họ Giản, tổ chức của hắn chính là kinh doanh gái mại dâm. Về lĩnh vực này Vương Minh Hàn không hề có hứng thú nhưng anh biết ông ta từng hợp tác với Ngụy Hồng để kinh doanh gái điếm phục vụ cho các chuyến giao dịch đầu ra đầu vào, đa phần số phụ nữ mà ông ta kinh doanh đều dùng để phục vụ cho các quan chức cấp cao rồi từ những cô gái này mà kịp thời nắm bắt tin tức nóng trong bộ máy chính trị.
Từ việc Ngụy Hồng trước kia hợp tác với Giản Thiền Vi, Vương Minh Hàn sớm đã biết Ngụy Hồng có tham vọng lớn như thế nào về chính trị. Tiếc là còn chưa thực hiện được đã bị Tiểu Diệp nhà anh tiễn về chầu ông bà. Còn lại Giản Thiền Vi, ông ta mất đi nhà đầu tư lớn, còn số tửu điếm, khách sạn, địa điểm thư giản phục vụ cho đàn ông đều bị Vương Minh Hàn mạnh tay càn quét. Ông ta vì muốn tìm cách trở mình nên đã có ý muốn ra tay giết Vương Minh Hàn ngay tại thời điểm công bố địa vị của ông Hoàng trong thế giới ngầm.
Nếu Vương Minh Hàn chết đi, ông ta có thể dương oai diễu võ, đường đường chính chính nói với mọi người rằng ông ta đã giết được Vương Minh Hàn. Vì thế, kẻ nào chiến thắng mới là kẻ cuối cùng. Vương Minh Hàn là ông trùm, còn Giản Thiền Vi chính là giết được ông trùm là Vương Minh Hàn anh đây, từ đó có lý do chính đáng để bước lên thay thế rồi...
Một con đường tắt đầy mạo hiểm
Vương Minh Hàn cực lực dùng súng mà ấn mạnh vào khiến ông ta vì đau đớn mà nhăn nhó mặt mũi
Giản Thiền Vi giả vờ không hiểu chuyện gì "Vương lão đại, ngài làm vậy là có ý gì?"
"Còn có ý gì? Chẳng phải ông muốn ngồi lên chiếc ghế lão đại đó lắm phải không? Hay là chi bằng tôi nhường cho ông ngồi lên đó"
Giản Thiền Vi cố gắng bình tĩnh mà biện minh "Chắc là hiểu lầm, nếu Vương lão đại một mực nói tôi muốn giở trò thì ít ra phải cho mọi người một bằng chứng xác thực chứ? Nói không bằng chứng chẳng khác nào ép người khác vào chỗ chết?"
Vương Minh Hàn lại nhoẻn miệng cười đắc ý, anh di chuyển bàn tay đang cằm khẩu súng ngắn từ từ lên cao, cử chỉ mang theo một chút chơi đùa mà vỗ vỗ nòng súng lên gò má của Giản Thiền Vi
"Vậy để tôi cho ông toại nguyện"
Nói dứt lời, tứ đại hộ pháp nhanh chóng mang người tiến vào trong sảnh lớn khách sạn Nhiếp, hai gã đàn ông lần lượt bị ném xuống đất ngã chỏng vó
Vương Minh Hàn tự tay nắm tóc của một gã mặc đồ xám giật ngược ra sau, tay còn lại của anh kề sát khẩu súng vào thái dương của hắn, âm giọng lạnh lùng như quỷ dữ
"Mày bắn ai hả? Mày động đến tao thì không sao, nhưng thật đáng tiếc, mày đã làm bị thương người phụ nữ của tao. Mày nói xem tao phải xử mày chết như thế nào mới hả lòng hả dạ đây?"
Vương Minh Hàn nói đến đây lại quay sang đanh mặt nhìn Giản Thiền Vi, sắc mặt ông ta đã dần dần thay đổi "Giản tiên sinh, ông nói xem tôi phải xử lý hắn ta như thế nào?"
Giản Thiền Vi mặt xanh môi tái, thanh âm hơi run rẩy "Tôi không đoán được tâm ý của Vương lão đại, ngài cứ tùy ý giải quyết"
Vương Minh Hàn khắc nhẹ một nụ cười đa đoan "Chậc chậc.... Ngay cả người của mình mà ông cũng nhẫn tâm hi sinh hay sao?"
Giản Thiền Vi cười ngạo nghễ như vừa nghe thấy một câu chuyện hài "Hahaha....Gì mà người của tôi. Vương lão đại, ngài nhầm lẫn rồi sao?"
Chu Tước thản nhiên mỉm cười bước đến bên cạnh gã đàn ông nằm dưới đất, cô đưa tay lên cào rách lớp da mỏng trên mặt của hắn ta. Ngay sau đó, cô chậm rãi lột hẳn lớp mặt nạ da người trên mặt của hắn rồi giơ lên cao
"Chỉ là một chút thuật dịch dung, muốn qua mặt Vương lão đại thì đúng là nằm mơ"
Giờ thì gương mặt thật sự sau lớp ngụy trang đã lộ ra, hắn đúng là thuộc hạ thân cận của Giản Thiền Vi. Khỏi cần phải nói cũng biết sắc mặt của ông ta giờ này kém thế nào, toàn bộ như tuột hết huyết đảm.
Gã ta cố gắng kêu gào như để cầu cứu "Lão đại, cứu thuộc hạ"
Vương Minh Hàn thở dài một tiếng, anh đứng quay lưng về phía mọi người, không một ai có thể nhìn được biểu hiện trên gương mặt của anh ngay lúc này.
Trên tay Bạch Hổ cầm một con dao nhọn hoắc, không biết vì sao lại tiến đến gần người đàn ông xấu số
Những vị khách mời có mặt ngày hôm nay thừa biết kết quả của hắn ta sẽ không thể tránh khỏi cái chết, ngay cả Giản Thiền Vi cũng không thể nào giữ được mạng. Mọi người lại quá bình thường với những cảnh tượng này, dù là 'cắt tiết canh' thì cũng chẳng có gì quá lạ lẫm. Nhưng mà thứ họ tò mò chính là Giản Thiền Vi sẽ chết như thế nào kìa.
Phản bội liên minh là tội chết. Âm mưu giết người đứng đầu liên minh thì càng đáng chết.
Gã đàn ông vùng vẫy trong tư thế bị trói, mãi đến khi hắn ta nhìn thấy một đôi giày da sang trọng xuất hiện trước mặt mình thì toàn thân đột ngột bất động, vẻ mặt trở nên nhợt nhạt khó coi
Bạch Hổ mang theo cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ của hắn bằng một con dao sắc nhọn. Một đường rãnh nhỏ nằm yên vị trên cổ hắn ta...
Thanh Long chợt ngăn lại "Ơ kìa, đừng lãng phí chứ?" Vừa dứt lời, không biết anh ta lấy từ đâu ra một chiếc ly thủy tinh hứng hết dòng máu nóng đỏ tươi đang từ từ chảy ra ở cổ của hắn ta.
Chu Tước nhìn từng hành động của hai vị sư huynh lại không khỏi lạnh lùng càu nhàu một chút "Chảy chậm quá, mất thời gian"
Bạch Hổ nhoẻn miệng cười lại bình thản đưa lưỡi dao lên liếc nhẹ thêm một đường trên cổ hắn, vết thương lần này khá sâu. Máu lại không ngừng chảy ra ào ạt. Thanh Long cẩn thận hứng hết máu vào trong chiếc ly thủy tinh.
Mãi một lúc sau, chiếc ly thủy tinh chứa đầy một loại chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Thanh Long đưa lên cao lắc lắc nhẹ nhàng, cử chỉ không khác gì đang chuẩn bị thưởng thức một ly rượu giá trị liên thành.
Mọi người đều hào hứng chờ xem ly rượu máu người này sẽ do ai thưởng thức...
Thanh Long như thật như đùa bước đến đưa ly máu tươi ra trước mặt Giản Thiền Vi "Hay là Giản tiên sinh, ngài nếm thử một chút đi"
Giản Thiền Vi mím môi, toàn cơ thể sởn cả da gà. Làm sao có thể nuốt nổi thứ máu tanh này. Vừa nghĩ thôi là đã buồn nôn rồi. Mặc dù là sống trong thế giới đầy tội phạm nhưng ông ta vẫn là con người, thì làm sao mà thưởng thức cái thứ kinh dị này....
Từ đầu đến cuối, Vương Minh Hàn không hề can thiệp vào việc xử lý kẻ gây chuyện này, mặc cho tứ đại hộ pháp làm trò, anh chỉ đứng ở đó, không nói gì, cũng chẳng hề quan sát một lần nào cả.
Anh như vậy lại càng làm sự tò mò của mọi người lên đến đỉnh điểm.
Trò đùa này thật khiến người ta cảm thấy sởn gai óc.
Thấy Giản Thiền Vi có chút phản kháng, Thanh Long lắc đầu làm bộ dạng than thở "Giản tiên sinh không nể mặt tôi rồi. Thanh Long tôi mời rượu mà ngài lại có thái độ này, có phải xem thường tôi là kẻ bề dưới, không muốn nhận lời mời của tôi không?"
Những người có mặt ở đây cũng không phải dạng vừa, một vài người không nhịn được màn kịch hay này mà lên tiếng thúc giục
"Phải đó Giản tiên sinh, có phải xem thường người của Vương gia không?"
"Hay là ông thử đi, biết đâu giữ được mạng của mình"
Bạch Hổ và Thanh Long lại thích nhất chính là kẻ tung người hứng, hai người lại phối hợp ăn ý vô cùng "Giản tiên sinh, Thanh Long mời rượu, ông lại chê không muốn ngó ngàng tới. Ly rượu để ngoài không khí quá lâu sẽ đông đặc lại mất...Hay là nể mặt Vương gia chúng tôi một chút được không?"
Vương Minh Hàn từ nãy đến giờ không nói gì, lại bất chợt lên tiếng, ngữ khí rõ ràng là đang mất dần kiên nhẫn "Đừng đùa nữa, Tiểu Diệp sắp tỉnh rồi"
Thanh Long và Bạch Hổ đồng loạt gật đầu. Hai người bước đến, Bạch Hổ dùng sức mạnh tiềm tàng vốn có của mình khóa chặt hai tay của Giản Thiền Vi ra sau, còn Thanh Long với ánh mắt đầy sát khí, cả hai không hề có chút nương tay mà ép bức ông ta như để thay lão đại trút bỏ cơn giận.
Thanh Long một tay cậy miện ông ta, tay còn lại không ngừng đổ ly chứa máu tươi vào miệng của lão, máu tanh khiến huyết quản của ông ta dâng tràn một cơn buồn nôn dữ dội. Thanh Long trút hẳn miệng ly xuống, số máu đổ vào miệng ông ta tràn ngập ra hai bên mép.
Đến khi Giản Thiền Vi không còn chịu nổi nữa, ông ta cố hết sức vùng tay ra khỏi sự trói buộc của Bạch Hổ...
Đến lúc này, Bạch Hổ cũng chịu nới lỏng tay, cho ông ta lại nửa cái mạng. Giản Thiền Vi tự thọc tay vào mồm để nôn hết ra thứ chất lỏng tanh tanh kinh dị đó, ông ta không ngừng nôn thốc, nôn tháo ra loại chất lỏng đỏ tươi đang dần dần sẫm màu đó.
Không biết Vương Minh Hàn đã quay lại với bộ mặt lạnh lùng đầy khí chất hung tàn từ khi nào. Anh chầm chậm bước đến, vung chân đạp thẳng lên vai ông ta rồi chấn mạnh xuống khiến ông ta gập người quỳ áp xuống đất, nét mặt trông qua lại thống khổ vô cùng
Vương Minh Hàn chân thì đạp Giản Thiền Vi, ánh mắt sắc lạnh đảo quanh nơi này một lượt như thể đang quan sát từng người có mặt ở đây
"Đây là kết quả cho những kẻ muốn phá hỏng trật tự của tổ chức. Cái chết vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng, kẻ sống mới có thể từ từ nếm trải mùi vị của đau khổ"
Nói dứt lời, Vương Minh Hàn mạnh chân đạp thẳng một cái khiến Giản Thiền Vi đau đớn ngã lăn ra đất.
Thanh Long và Bạch Hổ lập tức bước đến, hai người hai bên áp giải ông ta lên xe rồi rời đi.
Hướng chiếc xe chạy đi không một ai ở đây là không đoán ra được. Đó là Địa Phận Trung Giới. Nơi này được mệnh danh là Địa ngục trần gian, mọi tinh túy của cái ác đều tập trung hết ở đây.
Địa phận trung giới là nơi không dành cho người chết, mà là nơi dành cho những người chán sống...
...
Bệnh viện Đế Thành.
Ứng Khiêm đỡ lấy Liễu Trang Như một cách nhẹ nhàng, anh đặt một chiếc gối mềm mại ra sau lưng cô
"Cẩn thận một chút, cơ thể em chỗ nào cũng bị thương, em đau ở đâu cứ nói với anh, anh nhất định sẽ chú ý"
Liễu Trang Như nhìn người đàn ông lo lắng đến mức muốn bay mất ba hồn bảy vía. Cô không nhịn được mà cố gắng cong môi cười "Em không sao"
"Còn nói là không sao?" Ứng Khiêm cau mày ngồi xuống cạnh giường, anh dịu dàng nắm lấy hai tay cô "Dọn về nhà ở cùng anh. Về Đế Thành đi, đừng ở đó nữa. Anh không muốn chuyện này lặp lại thêm một lần nào nữa. Em hiểu cho anh đi được không?"
Liễu Trang Như ưu tư nhìn người đàn ông trước mắt "Em hiểu, lần này chẳng qua là sự cố ngoài ý muốn"
"Không phải sự cố, họ rõ ràng là cố tình lấy mạng em bằng cách tàn ác nhất. Em nghĩ xem, nếu lúc đó anh không đến kịp thì bây giờ anh phải tìm ai để đòi họ trả em lại cho anh đây?"
Liễu Trang Như hơi cúi đầu cố gắng trấn an Ứng Khiêm một chút "Em biết bọn họ rất quá đáng nhưng mà họ đã cắt em ra khỏi dòng họ rồi. Từ nay em sẽ an toàn, em thấy ở nước M rất tốt mà"
"Tốt? Tốt đến mức lần trước em bị cướp vào nhà, còn bị bắt làm con tin, sau đó còn sợ đến mức ngất xỉu. Em nghĩ xem, lần đó nếu em không có Diệp tiểu thư ở đó thì anh nghĩ cũng không dám nghĩ tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào" Ứng Khiêm nói một hơi, Liễu Trang Như lại không thể chen ngang, cô yên lặng cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ lại càng làm anh lo lắng hơn.
Ứng Khiêm thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh, anh kéo cô ôm chặt vào lòng mình "Xin lỗi, chỉ là anh sợ em gặp nguy hiểm...Anh là luật sư, cả đời đứng trên tòa án đều chiến thắng, nhưng lại bại trong tay Liễu Trang Như em"
Ứng Khiêm đưa tay vuốt nhẹ vào lưng cô như cách yêu chiều trân trọng "Ứng Khiêm anh cả đời anh minh, lại thua trong tay một người phụ nữ như em. Anh đủ mất mặt lắm rồi, hay là em thương cho sự yếu đuối của anh, dọn về nhà anh để anh có thể ở bên cạnh bảo vệ em, chịu không?"
Liễu Trang Như nhận thấy sự dịu dàng gần như là van xin của anh, cô cuối cùng cũng chịu nghe theo tâm nguyện của Ứng Khiêm. Nhưng cô còn một chuyện muốn nói nữa "Ứng Khiêm, em sẽ cùng Kỳ Vũ dọn về Đế Thành với anh"
"Vậy thì tốt quá" Ứng Khiêm bật cười, thái độ vui mừng ra mặt
"Nhưng mà em muốn anh hứa với em một chuyện thì em mới dọn về ở cùng anh" Liễu Trang Như cố ý đưa ra điều kiện trao đổi. Ứng Khiêm đẩy nhẹ cô ra để nhìn sắc mặt của cô, đối với Liễu Trang Như cô, anh vốn là thập phần dung túng
"Nói anh nghe xem"
Liễu Trang Như ấp úng một lúc, cuối cùng mới dứt khoát đưa ra điều kiện "Anh đừng truy cứu chuyện này với họ Liễu nữa có được không?"
"Không được" Ứng Khiêm dứt khoát trả lời ngay khi vừa nghe thấy.
"Thấy chưa, biết ngay mà. Anh phải nghe em, họ Liễu tuy là rất quá đáng nhưng ở đó còn có cha mẹ em. Họ cắt đứt quan hệ với em thì coi như em với họ không còn gì nữa cả. Đồng nghĩa với việc sau này họ về già sẽ không có con cái chăm sóc. Đây là hình phạt đối với những gì họ làm. Như vậy là đã đủ tàn nhẫn rồi mà anh" Liễu Trang Như cố gắng khuyên ngăn, dù gì cô cũng đã trưởng thành ở đó, dù không có kỷ niệm tốt đẹp gì nhưng mà về đạo làm người, cô không thể vong ân như vậy được.
Ứng Khiêm nghe cô nói, lần này tới lượt anh im lặng suy ngẫm. Liễu Trang Như đưa bàn tay gầy gò của mình lên giữ lấy bắp tay anh mà lay lay nhẹ "Ứng Khiêm....đi mà..."
"Không được"
Liễu Trang Như lại dịu dàng mang theo một chút nũng nịu "Anh yêu...đừng mà..."
"Không"
Cô thở dài một hơi, nhưng lại cố gắng nũng nịu hơn mà cầu xin anh "Ông xã...đừng như vậy mà..."
"Được rồi, không truy cứu nữa"
Liễu Trang Như "...." Biết thế gọi ông xã từ sớm có phải khỏe hơn không.
Ứng Khiêm tuy là chấp thuận nhưng vì muốn cô an toàn nên đã ra yêu cầu đối với cô "Anh sẽ không truy cứu, nhưng mà...em không được phép quay về nơi đó nữa. Nếu em lén lút chạy về nơi đó, anh sẽ lập tức dọn sạch cái dòng tộc đó của em"
Liễu Trang Như "...."
Cô vì muốn an ủi lửa giận của người đàn ông mà không ngừng vuốt ve nịnh nọt "Được rồi, yên tâm đi, em đâu phải họ Liễu nữa, em họ Ứng mà"
Liễu Trang Như vừa nói xong liền nhìn thấy Ứng Khiêm cong miệng cười. Rõ ràng là nói đúng ý, gãy trúng chỗ nhột rồi nên người ta mới cười vậy đó.