Chương 69: Gặp Nhau Ở Bệnh Viện

Bệnh viện Đế Thành

Liễu Trang Như được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài, hai mắt Ứng Khiêm đỏ ngầu ngầu, sắc mặt vô cùng tệ

Kỳ Vũ ngồi ở dãy ghế chờ đối diện phòng cấp cứu không ngừng khóc thút thít

Nhìn thấy sự bi thương của cậu bé, Ứng Khiêm cố gắng bình tĩnh, anh bước đến đau lòng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vũ, bàn tay khẽ đưa lên xoa đầu con trai

"Con có thể nói cho ba nghe đã xảy ra chuyện gì không?"

Kỳ Vũ ngẩng mặt lên, nước mắt vẫn chảy ròng ròng bên đôi gò má nhỏ, cậu bé vừa nói vừa khóc

"Lúc con đang nghe mẹ đàn thì có hai người đến, mẹ bảo con gọi hai người họ là ông bà ngoại. Nhưng con nghĩ không phải đâu ba"

Ứng Khiêm nhíu mày, sắc mặt đanh lại khó hiểu. Kỳ Vũ nhân lúc đó đã nói với anh "Ông đó và mẹ nói chuyện một lúc thì ông ta tháo dây thắt lưng ra không ngừng đánh vào người mẹ, nếu thật sự là ông bà ngoại thì sẽ không đánh mẹ như thế"

Nghe Kỳ Vũ kể như vậy, Ứng Khiêm mở trừng mắt, đôi lông mày lập tức cau lại, hai bàn tay siết chặt lại đến nổi cả gân xanh

"Sau đó thì ông ta gọi hai người đàn ông to khỏe vào rồi bắt con và mẹ lên xe. Cuối cùng khi đến nơi thì con nhìn thấy rất nhiều đứng ở bên ngoài, mẹ theo bọn họ đến một nơi gọi là Từ đường, bọn họ cùng nhau mắng chửi mẹ rất nhiều, sau đó bọn họ đưa mẹ ra ngoài rồi không ngừng ném đá vào mẹ. Con nhìn thấy họ ném rất mạnh, đầu mẹ đều là máu, con sợ lắm nên chạy đến ngăn cản họ nhưng mà họ vẫn không dừng tay" kể đến đây, Kỳ Vũ càng khóc to tiếng hơn, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng đau thương đến tức tưởi.

Ứng Khiêm nghe thấy những lời này, lòng dạ lại như bị lửa thiêu cháy. Nếu bây giờ anh còn đứng trong ngôi làng đó, anh nhất định sẽ tự tay bóp chết bọn họ. Vì vậy tốt nhất bọn họ nên vái lạy thần thánh của bọn họ, dùng hết quyền năng để phù hộ cho cô không có mệnh hệ gì đi.

Anh cố gắng kìm chế sự phẫn nộ điên tiết trong cơ thể, nhẹ nhàng ôm Kỳ Vũ vào lòng "Là ba không tốt, không bảo vệ được mẹ con"

Kỳ Vũ vùi đầu trong lòng ngực anh mà liên tục lắc lắc "Cũng may là con có ba"

Ứng Khiêm cúi đầu, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống, giọt nước mắt quỳ báu chảy xuống cằm rồi hòa vào dòng lệ ứa động trên mặt của Kỳ Vũ.

Đứa trẻ này rất tốt, thì ra là thằng bé lúc nào cũng tin rằng anh sẽ kịp đến để bảo vệ hai người. Nhưng niềm tin của Kỳ Vũ càng lớn, anh lại càng thấy bản thân mình tệ hại hơn bao giờ hết.

Đây sẽ là lần cuối cùng em phải chịu khổ. Đây là lời hứa danh dự anh dành cho em.

...

Sau trận kích tình dưới nước, Vương Minh Hàn lại đưa cô lên giường, Tiểu Diệp cứ nửa tỉnh, nửa say không ngừng quấn lấy anh. Đến tận sáng ngày hôm sau, cô mở mắt trong cơn mơ màng, đầu lại bị chính hậu quả của ngày hôm qua làm cô đau như búa bổ, cảm giác ong ong khó tả nỗi.

"Em xuống nhà ăn một chút gì đi. Tối nay chúng ta sẽ tham gia một buổi tiệc rượu"

Tiểu Diệp đơ mặt hết mấy giây rồi mới hỏi lại "Em với anh cùng đi sao?"

Vương Minh Hàn với tay lấy chiếc áo sơ mi mặc vào "Không đi với anh vậy em muốn đi với ai?"

Tiểu Diệp mím môi một cái như thể đang suy nghĩ điều gì, nhưng ngay sau đó, cô nè một nụ cười ranh ma "Em muốn mua quần áo"

"Anh sẽ cùng em đến trung tâm mua sắm"

Tiểu Diệp mở to mắt, vẻ mặt thoáng qua nét vui mừng "Bình thường anh rất bận mà"

Anh lắc nhẹ đầu mũi của cô, cử chỉ đầy yêu chiều "Với em thì anh luôn rảnh"

Cô nhìn anh ngọt ngào cười híp mắt.

Sau khi dùng xong một bữa trưa no nê, Vương Minh Hàn lái xe đưa Tiểu Diệp đến trung tâm mua sắm. Còn tứ đại hộ pháp thì lại cùng nhau trên một chiếc xe khác tò tò chạy theo sau.

Trung tâm mua sắm Nhất Tống. Không cần nói cũng biết nơi này do ai làm chủ. Vâng, là Tống đại tiểu thư của Tống gia.

Nhớ không nhầm thì nơi này trước kia mang tên Trung tâm mua sắm Chân Hi, nổi tiếng là tấp nập và lớn nhất Đế Thành. Vị Chủ tịch nào đó đã dùng quỷ kế để mua lại, nhưng cũng nhờ vậy mà Trung tâm này vốn lớn thì nay lại càng sang trọng và nhân khí cao hơn gấp nhiều lần. Cũng từ đó đã thu hút không ít nhà đầu tư vào.

Diệp Diệp khoác tay Vương Minh Hàn dạo quanh Trung tâm mua sắm. Một người lạnh lùng mang theo bá khí vương giả. Một người xinh đẹp quyến rũ cùng sự ngọt ngào đầy mùi vị nhu mì. Cả hai như một rắn, một lỏng khi đứng cạnh nhau lại vô tình hòa hợp vào nhau, xứng đôi đến kỳ lạ. Họ đẹp đôi đến mức chỉ cần người khác vô tình đi lướt qua thì vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.

Cảm giác thật là kỳ lạ khi nhìn thấy cô gái ngẩng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh mà mỉm cười. Người đàn ông bề ngoài xem ra lạnh lùng lại cưng chiều mà đáp trả lại sự ngọt ngào của cô.

Dạo bước sang một cửa hàng quần áo nữ. Cô đảo mắt nhìn vào liền chấm được vài bộ đồ ưng ý

"Anh yêu, chúng ta vào trong đó đi"

Thế là cô lập tức kéo anh vào bên trong. Nơi này là một cửa hàng vô cùng sang trọng, gấm vóc vải lụa đều thuộc loại một

Vương Minh Hàn bước đến một dãy ghế sofa để chờ cô. Tiểu Diệp đảo quanh một vòng, chọn những bộ đầm dạ hội thấy vừa mắt nhất rồi nhân tiện bước vào phòng thay đồ thử luôn một thể.

Mọi thứ đều chuẩn xác khi qua tay cô. Trước giờ vẫn vậy, cô rất thích màu đen bởi vì mặc màu đen trên người, dù có bị thương cũng không ai biết, sẽ không có bất kỳ ai công kích vào điểm yếu của cô. Thói quen này hình thành rồi dần dần biến thành sở thích, nó ngấm sâu vào cốt cách của cô.

Đang ở phòng thử đồ, bất chợt một nữ nhân viên cẩn thận mang vào một chiếc đầm dạ hội đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Tiểu Diệp. Cô ngạc nhiên nhìn người nhân viên đó, cô ta mỉm cười chân thành đáp lại sự nghi hoặc của cô

"Là vị tiên sinh đi cùng cô đã chọn, mời tiểu thư xem qua"

Tiểu Diệp giơ chiếc đầm lên cao, là một chiếc đầm dài liền một mảnh, màu đỏ sang trọng. Cô nhìn qua một lượt rồi chợt bật cười thầm trong bụng. Cô cẩn thận mang chiếc đầm của anh chọn vào phòng thử đồ.

Một lúc lâu sau, hai người nhân viên đứng ở hai bên đẩy cửa, vén màn để cô bước ra ngoài. Vương Minh Hàn thất thần nhìn cô đến mức ngay cả bản thân đứng dậy khi nào cũng không biết, anh nhìn chằm chằm về hướng của cô mà quên cả chớp mắt.

Vương Minh Hàn như người mất hồn tiến về phía cô, bàn tay vững chắc vòng ra sau kéo cô sát vào lòng

"Tiểu Diệp, em rất đẹp"

Cô ngước mặt một cách đầy kiêu sa mỉm cười nhìn anh "Thật à?"

Vương Minh Hàn nhướng mày như thừa nhận một sự thật hiển nhiên "Thật"

Nói dứt lời, anh quay sang ra lệnh cho tứ đại hộ pháp đứng đợi bên ngoài "Thanh toán bộ này với những bộ khi nãy Tiểu Diệp thử, cứ lấy hết đi"

Mặc kệ cho bốn người phía sau tay xách nách mang, hai người họ liên tục ra vào mấy cửa hàng xa xỉ phẩm khác rồi lại thanh toán thêm một đống đồ khác nữa. Rất nhiều hộp chứa đồ đạc xếp thành một chồng cao lên tận đầu.

Cô khoác tay anh đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm một lúc cho khuây khỏa mới có ý định trở về

Lúc bước xuống bậc thang, gót giày không biết vướng phải vật gì khiến bàn chân của cô lật ngang một cái, nhưng cũng may Vương Minh Hàn kịp phản ứng nên đã đỡ được cô

"Cẩn thận, em sang đây ngồi để anh xem" Anh lo lắng dìu cô ngồi xuống một cái ghế gần đó, rồi nhẹ nhàng nâng cổ chân cô đặt lên đùi

Cổ chân có chút đỏ ửng, Vương Minh Hàn chạm tay vào liền khiến cô vì đau mà nhăn nhó mặt mũi

"Đau?"

Cô miễn cưỡng gật đầu. Sau đó lại nở một nụ cười trừ "Không sao đâu, em quen rồi"

Vương Minh Hàn thở dài một hơi, anh xoay nhẹ cổ chân cô một cái, cảm giác thôn thốn khiến cô giật mình mà căng cứng người

Bất giác, Vương Minh Hàn đứng lên nhìn tứ đại hộ pháp đứng phía sau ôm một đống đồ mà ra lệnh "Ra lấy xe, tới bệnh viện"

Tiểu Diệp chậc lưỡi một cái. Không cần phiền phức vậy đâu...Cô có phải yếu như sên đâu mà lo như vậy. Thật mất mặt quá.

Nghe lệnh lão đại, bốn người liền cứ như vậy ôm đồ đạc chạy một mạch ra ngoài bãi xe.

Thấy bốn người họ rời đi, Vương Minh Hàn lập tức cúi xuống bế ngang cô. Những người đi xung quanh liền bị đôi nam nữ này chú ý, họ tò mò đứng ngẩn ra nhìn...

Tiểu Diệp nhận thấy bản thân quá khác người rồi. Cô nằm trên cánh tay anh mà không ngừng vùng vẫy một chút "Bỏ em xuống đi, người ta nhìn kìa"

"Mặc kệ họ"

Anh không quan tâm người khác chú ý ra sao, bây giờ anh chỉ quan tâm đến cô. Tiểu Diệp bị thương ba năm mới tỉnh, khoảng thời gian đau khổ đó anh nếm trải đủ rồi. Bây giờ anh lại càng phải cẩn thận hơn, anh không cho phép cô bị thêm một vết thương nào nữa.

Dưới không biết bao nhiêu cặp mắt, anh cứ như vậy mà ôm cô trong lòng, tự mình bước ra khỏi Trung tâm sầm uất.

Bệnh viện Đế Thành lại là nơi ở gần nơi này nhất. Không cần suy nghĩ nhiều, cứ như vậy Vương Minh Hàn trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.

Thật sự là không cần cô phải dụng tâm bước đi, đích thân anh lại một lần nữa ôm cô trong lòng mà đưa thẳng vào trong bệnh viện.

Sau khi bác sĩ xem qua vết thương ở chân thì thật may mắn khi mà không có vấn đề nào lớn cả. Chỉ là trật chân nhẹ thôi, sau khi được nắn chân lại, ông kê một đơn thuốc uống rồi cô có thể về nhà.

Vương Minh Hàn lo lắng nên muốn cõng cô lên nhưng cô đương nhiên là không đồng ý "Em không phải bị liệt"

"Nhưng chân bị thương đi lại sẽ lâu khỏi"

"Em có thể đi được...Xem nè" Cô đứng xuống đất thoải mái đi lại một vòng để anh yên tâm. Vì cô kiên quyết nên anh cũng chỉ đành chiều theo ý cô.

Hai người bước ra hành lang thì nhìn thấy một cậu bé đang ngồi cuộn tròn trên hàng ghế đợi. Vương Minh Hàn vừa nhìn liền nhận ra ngay

"Kỳ Vũ"

Tiểu Diệp ngạc nhiên nhìn Vương Minh Hàn, thấy vẻ mặt của cô, anh lập tức giải thích ngay "Đó là con trai của Liễu Trang Như, thằng bé tên Kỳ Vũ"

Nghe nhắc đến con trai của Liễu Trang Như thì cô mới sực nhớ ra, trong ba năm cô hôn mê thì Liễu Trang Như cũng đã sinh con rồi. Nhưng chẳng phải mẹ con họ đang ở nước M hay sao? Thế thì sao cậu bé lại ở đây chứ?

Vương Minh Hàn cùng Diệp Diệp từ từ bước đến, cả hai ngồi sang hai bên cạnh cậu bé, khi họ tiến đến gần thì mới phát hiện Kỳ Vũ đang ngồi đó mà không ngừng khóc thút thít, trên tay còn được băng bó bởi một băng gạt màu trắng phiêu, vừa nhìn là biết mới được băng bó xong.

Vương Minh Hàn chạm vào lưng cậu nhóc, âm giọng ôn nhu như muốn dỗ dành "Kỳ Vũ, làm sao vậy? Sao lại bị thương?"

Kỳ Vũ ngước mắt lên nhìn anh, rồi một giây sau đó liền ôm lấy Vương Minh Hàn òa lên khóc rất to, cậu bé cứ khóc mãi, khóc đến không thể nói được câu nào trọn vẹn.

Tiểu Diệp ngồi chống cằm nghe một lúc vẫn không hiểu ra vấn đề, tình trạng này cho cô thấy Kỳ Vũ là khóc vì quá hoảng sợ, vậy rốt cuộc điều gì đã làm cậu bé hoảng sợ như vậy? Cô xoay cậu bé lại đối diện với mình một cách nghiêm túc nhất để trấn an

"Cháu là Kỳ Vũ phải không? Đừng sợ, cô là bạn của mẹ cháu. Bây giờ có thể nói cô nghe mẹ cháu đang ở đâu không?"

Kỳ Vũ gật gật đầu, cậu bé lập tức nhảy khỏi ghế, cứ như vậy mà đưa hai người xuống một tầng bên dưới nữa.

Cậu bé chạy đến trước một phòng cấp cứu, Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp đều đã nhìn thấy Ứng Khiêm ngồi đợi bên ngoài. Cảnh tượng này không cần nói cũng biết chắc chắn Liễu Trang Như là người nằm trên trong

"Ứng Khiêm tiên sinh"

Nghe thấy có người gọi mình, Ứng Khiêm vốn đang gục đầu liền ngẩng mặt lên nhìn hai người đang tiến đến. Anh mang theo một tâm trạng bất an cùng cực mà đứng dậy

"Vương lão đại, Diệp tiểu thư"

Diệp Diệp bỏ qua mọi thứ mà dứt khoát hỏi anh "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ứng Khiêm đưa mắt nhìn vào chiếc đèn màu đỏ vẫn đang phát sáng rồi mới lạnh lùng đáp lại "Cô ấy bị dòng tộc họ Liễu ghép tội dâm loạn, bọn họ muốn lấy mạng cô ấy bằng cách ném đá đến chết"

"Gì chứ?" Tiểu Diệp cô hoàn toàn không tin, thời buổi hiện đại thế này rồi mà vẫn còn nơi có những thông lệ cổ hủ vậy sao?

Cô mang theo vẻ mặt bàng hoàng mà hỏi lại Ứng Khiêm "Ném đá đến chết là thế nào? Nghĩa trên mặt giấy phải không?"

Ứng Khiêm gật đầu một cái. Thấy thái độ này của anh, Tiểu Diệp lại nhìn sang cậu nhóc đứng bên cạnh, trên người cũng đầy vết thương, cô mang theo một khí tức trong lòng ngực "Bọn người đó có phải bị điên không? Ngay cả một đứa bé nhỏ như vậy cũng làm bị thương sao? Người nhỏ còn bị thương đến ra nông nổi này vậy Trang Như thế nào...?"

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại đột nhiên lo lắng đến lạ thường. Khoảng thời gian ở cùng Liễu Trang Như, Tiểu Diệp nhận thấy cô ấy rất yếu ớt, sức khỏe đã yếu mà tâm trạng lại càng yếu. Tuy là Tiểu Diệp cô không nói ra, cũng không hỏi đến nhưng cô biết Liễu Trang Như có một quá khứ không vui vẻ gì....

Khi ấy...đều giống nhau cả thôi.

Ting một cái, cửa phòng cấp cứu bật mở, chiếc xe đẩy Liễu Trang Như đưa ra ngoài

Bác sĩ phụ trách bước ra, Ứng Khiêm liền giữ lấy ông ấy. Vị bác sĩ đó cố gắng trấn an anh, sau đó mới báo lại tình hình

"Bệnh nhân bất tỉnh vì vùng thùy não bị chấn thương do bị vật cứng đập mạnh vào, bên cạnh đó còn rất nhiều vết thương khác cũng do vật cứng đập mạnh vào mà gây ra. Chúng tôi đã cho tiến hành một số trình tự kiểm tra toàn bộ, thì chỉ có vết thương ở đầu là đáng lo ngại nhất. Nhưng mọi người cứ yên tâm, chúng tôi đã phẫu thuật lấy máu bầm tích tụ trong não ra, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn không gặp phải nguy hiểm gì nữa cả. Người nhà có thể vào thăm bất kỳ lúc nào"

Mãi đến lúc này, thần kinh căng như dây đàn của Ứng Khiêm mới được thả lỏng ra. Anh thở dài cố lấy lại bình tĩnh. Anh đảo bước theo xe đẩy vào phòng bệnh của cô.

Tiểu Diệp bước vài bước theo sau, cô đột nhiên nói rất to như thể muốn Ứng Khiêm nghe thấy "Có thù tất báo, không được tha cho bất kỳ ai hại cô ấy"

Ứng Khiêm khựng lại vài giây, anh lạnh lùng đáp lại một câu "Đương nhiên rồi"

Vương Minh Hàn thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, anh mỉm cúi xuống xoa đầu Kỳ Vũ "Mẹ cháu đã không sao rồi, có muốn cùng cô chú ra ngoài ăn tối một chút không?"

Kỳ Vũ không nghĩ ngợi nhiều liền lắc đầu "Hẹn chú hôm khác có được không? Cháu muốn ở lại bên cạnh mẹ"

Tiểu Diệp hài lòng vỗ tay lên vai cậu bé "Đúng là đại hiếu tử nha. Được rồi, vào trong đi, hôm khác cô sẽ mời cháu ăn kem"

Kỳ Vũ mang theo ánh mắt đượm buồn rồi mỉm cười với cô "Dạ được ạ. Tạm biệt cô chú" Kỳ Vũ vừa chào tạm biệt vừa chạy đi.

Tiểu Diệp nhìn cậu nhóc này, đáy mắt xuất hiện vài tia hài lòng

Cậu nhóc này nội tâm sâu đấy.