Chương 66: Nhục Nhã Gia Phong

Tối hôm đó, tiếng gõ cửa vang vọng vào trong căn phòng, Vương Minh Hàn bị thức khiến anh có chút không hài lòng mà nhíu mày.

Hành động tiếp theo của anh là kéo chiếc chăn bông phủ ấm cả người cô, anh còn nhẹ nhàng hôn lên môi cô xinh đẹp một cách đầy yêu chiều

"Anh ra ngoài một chút, em ngủ thêm đi"

Tiếng thì thầm bên tai làm cô thấy ngứa ngáy mà rụt cổ lại, tránh hẳn vào trong chăn

Vương Minh Hàn với tay lấy vội chiếc áo sơ mi treo trên tủ tùy tiện mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.

Thanh Long và Huyền Vũ đứng chờ sẵn bên ngoài như chờ đợi mệnh lệnh của anh.

"Lão đại, thuộc hạ đã chuẩn bị xe"

"Đã phân bố lực lượng đủ chưa?" Vương Minh Hàn không hề dừng bước, anh đi lướt qua họ. Xem ra vẻ như là vừa đi vừa nói rất là gấp vậy

"Đều đã đủ cả. Trực thăng cũng đã chuẩn bị rồi, chỉ đợi lão đại ra lệnh"

Vương Minh Hàn cực kỳ hài lòng liền gật đầu một cái. Anh tiến thẳng lên xe và tức tốc rời khỏi Vương Gia Đại Trạch.

...

Nước M

Liễu Trang Như đang ngồi bên cây đàn piano, cô nhẹ nhàng ấn từng phím một, âm điệu du dương bay bổng ngập khắp căn nhà. Bé Kỳ Vũ ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, mỗi ngày việc cậu bé thích nhất chính là được ngồi bên cạnh Liễu Trang Như để nghe mẹ mình đàn.

Liễu Trang Như và Tống Tiểu Tình tuy là bạn từ thời cấp ba nhưng đến đại học thì hai người lại chọn cho mình hai lĩnh vực khác nhau. Tiểu Tình là vì phải kế nghiệp cha cô nên mới chọn Đại Học chuyên ngành về kinh tế. Còn Liễu Trang Như thì khác, cô từ nhỏ đã không có chính kiến riêng, toàn bộ cuộc đời đều do các vị trưởng bối trong nhà sắp đặt cả. Từ việc cô chọn trường Đại Học đến việc chọn chồng, bọn họ đều thay cô quyết định.

Liễu Trang Như rất giỏi các sở trường có hơi hướng nghiêng về nghệ thuật, vì thế từ bé trong thâm tâm cô đã ao ước sau này lớn lên nhất định sẽ học một chuyên ngành nào đó liên quan đến nghệ thuật, cô rất thông thạo các loại nhạc cụ như piano, violon, thậm chí cả đàn tranh cổ truyền Liễu Trang Như cũng hiểu biết không ít, bên cạnh đó cô còn có một năng khiếu ít được cô thể hiện nữa chính là mỹ thuật, tranh cô vẽ lúc nào cũng sống động và mang đầy ý nghĩa ẩn chứa bên trong đó. Mỗi bức tranh cô họa ra đều mang một tâm trạng nhất định, người nào xem qua tranh cô vẽ thì nhất định tâm trạng của họ cũng sẽ bị cuốn theo.

Dù tâm hồn nghệ thuật chất chứa từ tận trong xương cốt nhưng gia đình lại ép cô học kinh tế vì thế thành tích của cô không tốt một chút nào. Nhưng thật may khi mà cô bạn tốt Tiểu Tình đã không ngừng ủng hộ cô, khuyến khích cô theo đuổi ước mơ của mình. Thậm chí cô ấy còn lén lấy hồ sơ của cô tự ý thay cô nộp vào Học viện Nghệ Thuật. Đến khi nhận được thông báo đến trường thi năng khiếu thì cô mới biết hóa ra Tiểu Tình đã làm việc này. Tài năng của Liễu Trang Như chỉ cần thi một cái liền nhận được giấy báo đậu ngay.

Nhưng mà sau đó, cô lại có một nỗi bâng khuâng nữa đó chính là về việc đóng học phí. Gia đình cô chỉ chu cấp đúng số tiền học phí đã quy định ban đầu nhưng giữa hai trường khác nhau thì chi phí cũng khác nhau, nhất thời học phí lại trở thành mối lo ngại của cô. Và một lần nữa, sự ra tay giúp đỡ của Tiểu Tình đã giúp cô thực hiện nguyện vọng của mình, tuy là lén lút giấu giếm gia đình nhưng cô lại cảm thấy rất vui. Cô vui vì đã được làm chính mình.

Trong suốt những năm đó, học phí tuy có cao thật nhưng mà cô và Tiểu Tình đều đi làm thêm để góp đủ tiền đóng học phí cho cô. Tiểu Tình vốn không cần lo lắng đến học phí của chính cô ấy vì hàng tháng Tống lão gia đều chuyển một số tiền tiêu dùng vào tài khoản của cô ấy. Tiểu Tình lại không cần dùng đến, nên số tiền lương mà cô ấy làm được đều chuyển thẳng vào tài khoản của Liễu Trang Như. Nhờ có Tiểu Tình mà trong những năm học Đại học, Liễu Trang Như mới cảm giác được rằng người thân đôi lúc không phải là tốt nhất với mình mà người hiểu mình nhất mới đúng là tri kỷ.

Nhưng việc cô có thai ngoài ý muốn lại một lần nữa kéo cô ra khỏi định kiến của gia đình mình. Cô trốn sang nước M đã bốn năm nay rồi, lần trước cô có cùng Kỳ Vũ và Ứng Khiêm về lại Đế Thành nhưng cô cũng không hề trở lại quê để thăm gia đình mình dù cho cô rất nhớ họ.

Cô biết rằng nếu như cô trở về đó, nhất định bị cả dòng họ mang cô ra rồi định tội trước tổ tiên. Vì Kỳ Vũ và Ứng Khiêm, cô không thể về và cũng không muốn về.

Cô quyết ở lại nước M, cùng Ứng Khiêm và Kỳ Vũ gây dựng một mái nhà nhỏ mà ở đó chỉ có ba người thôi. Cô rất mệt khi nghĩ đến việc phải quay về để đối mặt với một đống chuyện mà không hề thích.

Suy cho cùng, cô vẫn không có cách nào đối mặt với những chuyện linh tinh đó. Bất chợt tiếng đàn của cô loạn nhịp, tiếng Kỳ Vũ reo lên kéo Liễu Trang Như quay về thực tại

"Mẹ ơi"

Cô mang theo lòng dạ trĩu nặng nhìn đứa bé ngồi bên cạnh không khỏi suýt xoa "Sao vậy?"

Kỳ Vũ đưa tay lên ấn vào một phím trên cây đàn piano "Là phím này mới đúng, bình thường mẹ không ấn vào phím này"

Liễu Trang Như bật cười trong bụng. Do cô quá nhập tâm vào những suy nghĩ quẩn quơ trong đầu nên mới ấn nhầm phím, Kỳ Vũ lại có thể nhìn ra cô đã sai ấn sai nốt, xem ra Kỳ Vũ có năng khiếu nghệ thuật do gen di truyền của cô rồi.

"Là mẹ cố tình ấn sai phím đàn để thử xem con có nhận ra không thôi"

Kỳ Vũ há miệng cười đáng yêu vô cùng, bé ngước mặt lên nhìn cô "Là mẹ đang thiếu tập trung"

Liễu Trang Như bị con trai bắt bài liền giả vờ bình tĩnh "Là con đa nghi"

Kỳ Vũ ngồi ở đó, xếp hai tay trước ngực làm ra vẻ người lớn "Khi không có ba ở đây, con là người đàn ông duy nhất trong nhà. Để mắt đến mẹ là chức trách và nhiệm vụ của con, mẹ như thế nào chẳng lẽ con lại không biết"

Liễu Trang Như vuốt tay theo chiều tóc mái của con trai mà nhúng nhường "Được được, biết con là đàn ông rồi. Nhưng mà đàn ông là không chơi trò mách lẻo, con không được mách ba có biết không?"

Kỳ Vũ thở ra một hơi dài rồi lại làm ra vẻ người hiểu chuyện "Hên xui à"

Liễu Trang Như cười khổ "Trời ạ, còn dám nói hên xui, con không xong rồi" vừa dứt lời Liễu Trang Như lập tức đưa hai tay lên cù lét con trai khiến cho Kỳ Vũ cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Bé vừa nói vừa cười cố gắng đẩy Liễu Trang Như ra khỏi phạm vi của mình "Ah...hahahaha...Nam nữ thụ thụ bất tương thân...Mẹ làm như vậy bị người khác nhìn vào sẽ mất danh dự của con...ahahaha"

"Để xem con còn dám hên xui không"

Bị Liễu Trang Như đè ra cù lét như vậy khiến cho Kỳ Vũ cười đến ôm bụng mà kêu la. Hai mẹ con Liễu Trang Như đang chơi đùa rất vui vẻ thì bất chợt tiếng chuông cửa vang lên khiến cả hai cùng nhìn về một hướng.

Cô buông con trai ra rồi lại bước đến mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô chính là hai người suốt đời này cô mong được gặp lại nhất nhưng cũng là hai người cô không muốn gặp nhất.

Đó là cha và mẹ của cô

Cô thất thần đứng trước cửa mà đối diện với hai người thân sinh ra mình. Cô không biết nói gì, cũng không biết phải làm gì. Tâm trạng cô bây giờ chính là rối loạn một cách bất kiểm soát, quả tim trong lòng ngực nhảy lên liên hoàn, hô hấp cũng đột nhiên theo đó mà tăng mạnh.

Mãi một lúc, cô mới có thể mở miệng ra gọi "Cha, mẹ"

Liễu Nhân Dịch là cha của cô, ông là một người cực kỳ hà khắc với con cái, vì quá sợ uy quyền của ông nên từ bé Liễu Trang Như không một lần nào dám cãi lại lời ông.

Nghe thấy con gái gọi mình, ông chỉ hừ một tiếng rồi cau mày "Cô còn biết ông già này là cha của cô sao?"

Liễu phu nhân mặc dù rất thương con nhưng tính tình của bà lại nhu nhược đến mức hết thuốc chữa. Vì bà không có tiếng nói nên mới khiến cho cuộc đời của Liễu Trang Như mặc kệ cho dòng tộc sắp xếp. Đôi lúc, cô cần mẹ đồng cảm và nói thay cho cô nhưng vì bà ấy nhu nhược nên mới khiến cho Liễu Trang Như phải một mình, thân cô thế cô, như vậy nên mới không thể nào phản kháng lại những cổ hủ của gia đình mình.

Nghe giọng điệu của ông chồng như thể rất gắt gao, ấy vậy mà bà cũng không dám mở lời lên tiếng nói giúp cô. Bà chỉ đứng bên cạnh rưng rưng hai dòng lệ.

Nước mắt rơi đúng chỗ là vũ khí, nước mắt rơi sai chỗ vướng bận.

Liễu Trang Như bần thần lùi lại vài bước để mở rộng cánh cửa ra, cô cúi đầu thỏ thẻ thành tiếng "Mời cha mẹ vào nhà"

Liễu Nhân Dịch cùng Liễu phu nhân bước vào trong, cha cô vẫn giữ thái độ gắt gao đó mà hậm hực trong lòng, ông đi thẳng vào ngồi xuống ghế sofa, còn Liễu phu nhân cũng ngồi xuống bên cạnh ông ta theo đúng kiểu "chồng chúa, vợ tôi"

Liễu Nhân Dịch ngồi ngã lưng tựa vào ghế, bộ dáng như thể một người có quyền uy nhất trong nhà. Còn Liễu Trang Như phải đứng để hầu chuyện...

"Cô Liễu, cô còn biết mình mang họ Liễu sao? Thân già này của tôi tìm cô thật vất vả lắm đó"

Liễu Trang Như nuốt nước bọt một cái, hai bàn tay cô vì căng thẳng nên vô thức bấu chặt vào nhau lạnh như một tảng băng "Con biết không trở về là lỗi của con, nhưng mà...con không thể về được nữa"

Liễu Nhân Dịch nhếch miệng cười, nụ cười như thể đang châm biếm cô "Cô thì giỏi rồi, mọc đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ có thể bay được rồi thì quên luôn nguồn gốc"

Liễu Trang Như liên tục lắc đầu "Không phải, không phải đâu cha...Con có nỗi khổ riêng"

Liễu Nhân Dịch chỉ thẳng vào mặt Liễu Trang Như mà gằn giọng quát "Cô có nỗi khổ vậy ai hiểu cho nỗi khổ của ông già này đây hả? Cô có biết là mặt mũi của cha cô bị chính tay cô trây bùn vấy bẩn rồi không?"

"Không...cha..." Liễu Trang Như còn muốn giải thích thì lập tức bị ông ngắt ngang

"Câm miệng" Sự gắt gao trong từng lời nói khiến cho lòng dạ cô khó chịu vô cùng nhưng mà lại không dám phản bác lại. Vì vậy, cô chỉ có thể làm theo lời ông mà im miệng để nghe giáo huấn

Liễu lão gia trừng mắt nhìn cô rồi lại ra lệnh như một thói quen "Quỳ xuống"

"Cha"

"Lập tức quỳ xuống" Ngữ khí lần này lại càng hung hãn hơn lần trước

Liễu Trang Như cắn răng cố gắng chịu đựng mà quỳ xuống trước mặt hai người họ, cô quá hiểu tính cách của người cha này, đối với ông thì trưởng bối luôn là đúng, hậu bối luôn là sai, dù cô có mở miệng ra biện minh thế nào thì cũng không thể lọt vào lỗ tai ông được.

"Tôi cho cô ăn học để rồi cô làm ra những chuyện bại hoại gia phong thế này à?"

Liễu Trang Như không hiểu rốt cuộc thì tại sao cha và mẹ cô lại biết được cô đang ở nước M rồi còn tìm đến tận đây. Cô nhíu mày uất nghẹn trong cổ họng không thể nói nên lời.

"Không phải như cha nghĩ đâu..." Còn chưa nghe cô nói hết câu, một lần nữa lại bị Liễu Nhân Dịch ngắt ngang lời cô

"Không như tôi nghĩ, thật tức cười. Cô biết những việc cô làm đã khiến cho tôi và mẹ cô phải nhục nhã với dòng họ này thế nào hay không?"

Liễu Trang Như cắn chặt răng, hít một hơi sâu rồi chậm rãi hỏi lại "Vậy chuyện nhục nhã mà con làm là gì?"

Liễu Nhân Dịch nhếch miệng cười giễu cợt "Cô còn hỏi sao? Bốn năm qua cô không trở về, cô có biết là mọi người trong dòng tộc đều nói cô tằn tiện với nhiều đàn ông lạ mặt nên mới không dám quay về. Có người còn bắt gặp cô tay trong tay với một người đàn ông nào đó đi dạo ngoài phố. Họ còn cho rằng những việc cô làm đã bôi nhọ gia phong của nhà họ Liễu này. Những việc này còn chưa đủ để tôi và mẹ cô phải đào một cái hố để chui xuống hay sao?"

Liễu Trang Như gượng nở lấy một nụ cười khổ tâm "Hóa ra là vậy...Thì ra cha mẹ lại tin con đi tằn tiện với nhiều người đàn ông. Cha mẹ thà tin những lời bọn họ đơm đặt chứ quyết không tin tưởng con gái mình...."

Liễu Nhân Dịch xỉa thẳng ngón tay vào mặt Liễu Trang Như mà quát một cách rất to tiếng "Vậy cô nói xem họ nói sai chỗ nào? Nếu cô không vì những việc bại hoại thì làm sao lại trốn sang nước M tận bốn năm qua hả? Cô nói đi chứ?"

Liễu Trang Như quỳ dưới nền đất lạnh nên đầu gối cô rất đau, nhưng nỗi đau trong lòng lại càng lớn hơn thế. Cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể thoáng thấy hai dòng lệ từ từ rơi dài trên má

"Con mệt rồi...họ Liễu các người quá cổ hủ.....Con từ nhỏ đều nhất nhất nghe lời cha, cha nói một con không dám cãi hai. Cha muốn con làm thế nào con đều làm thế ấy. Nhưng mà cha có bao giờ nghĩ là con sẽ thích thú với những việc cha buộc con phải tuân theo hay không?"

"Những gì tôi làm đều muốn tốt cho cô?"

Liễu Trang Như cười trong nước mắt "Tốt, tốt lắm sao? Cha có từng nghĩ là con muốn gì không? Cha có từng hỏi tại sao con thà ở một nơi đất khách quê người chứ không muốn quay về ngôi nhà đó hay không?"

Liễu Nhân Dịch vẫn khư khư giữ cái suy nghĩ của mình trong tiềm thức mà trách mắng Liễu Trang Như "Con là phận làm con. Con cái không có quyền được cãi lời cha mẹ. Cô dù muốn hay không cũng phải làm theo"

Liễu Trang Như nuốt nước mắt vào tim, dùng hết can đảm mới có thể lấy lòng dạ ra mà nói với ông "Vậy thì thật xin lỗi, con từ giờ sẽ tự quyết định cuộc đời mình. Không cần cha phải nhọc lòng nữa"

"Mày..." Ông đứng bật dậy khỏi sofa

Liễu phu nhân ngồi sụt sùi khóc từ nãy đến giờ, nghe cô nói như vậy liền hốt hoảng gào lên "Trang Như, con nói lung tung cái gì vậy? Mau nhận lỗi với cha đi"

Liễu Trang Như cắn môi mình để kìm chế sự hoảng loạn trong tâm "Con không có lỗi, sao phải nhận, nếu như con mang lại cho gia phong nhà họ Liễu là dơ bẩn, là nhục nhã thì nhà họ Liễu cần con trở về làm gì hả mẹ. Chẳng phải họ Liễu rất thích dùng gia pháp sao? Cũng được thôi, nếu như ai cũng cho rằng con làm ô uế danh dự của dòng họ Liễu thì hãy dùng gia pháp đi. Con chắc chắn sẽ không đỡ lại"

Liễu phu nhân hốt hoảng lắc đầu, hai bên má thấm ướt cả nước mắt "Con điên rồi sao mà đi nói những lời này?"

Liễu Nhân Dịch nắm chặt hai bàn tay lại "Được rồi, mày muốn thì tao toại nguyện cho mày. Thứ con như mày, tao giữ lại cũng chỉ làm mất mặt tao"

Liễu Nhân Dịch đưa tay tháo vội dây nịch thắt lưng ra, Liễu phu nhân kinh hoảng níu lấy tay ông ấy mà gào lên, gần như là cố hết sức để nài nỉ ông "Đừng mà...tôi van xin ông...Đừng mà, dù gì nó cũng là con gái của chúng ta, ông đừng làm vậy, ông sẽ đánh chết con mất"

"Tránh ra"

Liễu Nhân Dịch hất mạnh bà ra khỏi người ông. Trên tay ông cầm sợi dây nịch bảng nhỏ rồi dứt khoát tiến đến chỗ của cô.

Liễu Nhân Dịch vung sợi dây nịch lên cao rồi dùng hết sức mà quất mạnh xuống người cô như thể mang hết trút giận mà đánh xuống.

Nơi mà sợi dây nịch chạm vào liền nổi lên một vết lằng đỏ gớm máu. Da thịt cô đã rất mỏng rồi lại còn bị ông dùng sức đánh mạnh xuống khiến cô đau đến khóc không lên nổi tiếng. Âm thanh nấc nghẹn trong cổ họng khiến ai nghe thấy cũng phải xót xa tột độ. Cô đau đến mức cắn chặt răng, cắn đến chảy máu miệng.

Liễu Nhân Dịch lại vung tay lên một lần nữa vừa muốn quất xuống thì Kỳ Vũ nấp ở bên trong từ nãy đến giờ liền bị dọa mà hét lên rất to rồi xông thẳng đến chỗ cô, hành động của bé hung mãnh đẩy ông ra khỏi đó.

"Đừng đánh, đừng đánh mẹ nữa"

Bất chợt xuất hiện một đứa bé nhỏ xíu lại khiến Liễu Nhân Dịch ngạc nhiên mà dừng sự trừng phạt lại, ông đứng đó nhìn chằm chằm đứa trẻ không hiểu chuyện

Liễu Trang Như thấy con trai chạy đến liền hốt hoảng kéo Kỳ Vũ lại ôm vào trong lòng vì cô sợ rằng Liễu lão gia sẽ đánh trúng Kỳ Vũ mất.

Kỳ Vũ liếc mắt nhìn chằm chằm Liễu lão gia như thể cực kỳ cảnh giác, nước mắt chảy giàn giụa trên hai bên mặt của bé con. Kỳ Vũ nói vào tai cô như một cách trấn an "Mẹ đừng sợ, Tiểu Vũ sẽ bảo vệ mẹ"

Liễu Trang Như lòng đau như cắt mà ôm chặt lấy con trai "Được, mẹ không sợ...Để mẹ giới thiệu với con"

Nói rồi cô hướng mắt nhìn về ông bà Liễu chầm chậm nói "Đây là ông ngoại của con, còn đây là bà ngoại của con. Mau chào ông, bà đi"

Kỳ Vũ nhìn Liễu Trang Như lưu luyến một chút, sau đó mới từ từ bước lên trước vài bước mà gật đầu chào

"Tiểu Vũ chào bà" Có lẽ Liễu phu nhân có phần dịu dàng nên mới không khiến Kỳ Vũ sợ mà chào hỏi trước, còn với Liễu Nhân Dịch, từ đầu cậu đã nhìn thấy ông ấy hung hăng như thế nào, sau đó lại tận mắt nhìn thấy ông ấy đánh Liễu Trang Như nên khi nhìn vào ông ấy, Kỳ Vũ lại có phần e dè. Cậu bé miễn cưỡng bước đến gần ông mà lễ phép cúi đầu

"Tiểu Vũ chào ông"

Liễu phu nhân sững người trước cậu nhóc đáng yêu này, bà nhất thời không dám nói thành tiếng, chỉ có thể ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt cậu bé

Cậu bé này quả thật rất đáng yêu, rất khôi ngô.

Liễu Nhân Dịch nhíu mày nhìn cậu bé đứng trước mặt. Có lẽ vì đã cao tuổi nên khi nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ xíu đứng trước mặt mình, cậu bé lại đáng yêu bội phần khiến cho cảm xúc nóng giận đột nhiên bị dập tắt ngang. Người già thường muốn được nhìn thấy trẻ con chơi đùa trong nhà nên chắc vì vậy mà sự dao động trong tâm tư ông không phải là nhỏ.