Chương 59: Phần 1 - Đại Hội Vạch Mặt

Nhà mạng viết

Hai ông chủ lớn họ Vương và họ Phó không ngại mưa to gió lớn mà đánh nhau đến trời long đất lở

Báo chí viết

Ông chủ lớn của Vương đại gia tộc mãi mê rượu chè khiến cho Vương gia rơi vào tình cảnh "ngàn cân treo sợi tóc"

Báo chí lại viết

Những sòng bạc lớn ở Đế Thành thuộc quyền sở hữu của Vương gia đều buộc phải đóng cửa do thiếu vốn.

Có những tin lá cải lại đăng bài

Gia tộc lớn họ Vương bất thình lình tuyên bố vỡ nợ, nhiều công ty cổ phần đứng bên bờ vực thẳm.

Bên cạnh đó còn không ít những tin vịt được tung ra bên ngoài, không ai thật sự biết mới là thật đâu mới là giả, một cơn hoang mang khiến Đế Thành chấn động một phen

...

Diệp Vô Tâm ngồi trước màn hình máy tính, từng dòng tin tức liên quan đến Vương Minh Hàn lần lượt chạy ngang qua mắt cô.

Đáy mắt đột ngột trầm xuống đầy ưu tư

Cùng lúc đó, ở tổ chức sát thủ Ngụy gia

"Sớm biết trước chỉ cần một Diệp Vô Tâm là có thể hạ gục được Vương Minh Hàn thì ta đã không cần phải phí công tốn sức như vậy"

Ngụy Hồng tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy những tin tức này. Ông ta hài lòng cười đến không thể ngưng nghỉ

"Thật tốt, Vương Minh Hàn ơi là Vương Minh Hàn, xem ra Vương gia lần này phải bị hủy trong tay ngươi rồi. Thằng nhải ranh miệng còn hôi sữa mà muốn đấu với ta, đừng có mơ nữa.... Hahahahaha"

Lúc đó, ở bên cạnh ông ta chỉ có duy nhất một mình Huyết Phong. Huyết Phong nhếch miệng cười, nhân lúc Ngụy Hồng đang không chú ý, anh ta đưa tay vào trong túi áo của mình lấy ra một vật gì đó nằm gọn trong lòng bàn tay, từng ngón tay từ từ hé mở, món đồ đó lại chính là một cặp hoa tai xinh xắn.

...

LÊ KẾT HÔN

Buổi lễ kết hôn của Diệp Vô Tâm và Huyết Phong diễn ra tại một lễ đường lớn, khách mời tham dự lần này cũng không phải là quá khoa trương, chỉ gồm những người có tiếng nói trong hắc đạo vì muốn tạo một mối quan hệ với Ngụy Hồng nên đã tích cực đến tham dự.

Còn Ngụy Hồng lại là người chủ trì của buổi lễ. Hôm nay, ông ta đặc biệt mặc một bộ lễ phục vô cùng trang trọng. Thần sắc lại vì những chuyện tốt đẹp gần đây mà không thể ngừng cười được.

Chiếc Aston Martin dừng lại ở bãi đỗ xe lớn, Phó Quân Hạo và Vương Minh Hàn đồng loạt rời khỏi xe. Cả hai đều mặc âu phục đen, lần lượt tiến về phía cửa lớn của Lễ đường.

Phó Quân Hạo liếc mắt nhìn Vương Minh Hàn, cố tình do thám sắc mặt của anh

Vương Minh Hàn dường như biết rõ Phó Quân Hạo sắp có ý trêu chọc, anh liền "tiên hạ thủ vi cường" mà lên tiếng trước

"Mình biết cậu sắp nói gì, yên tâm đi, mình không sao"

Một Vương Minh Hàn bá khí ngút trời, một Phó Quân Hạo lạnh lùng điềm tĩnh, cả hai ung dung tiến thẳng vào bên trong. Tuy là mỗi người một vẻ nhưng sự kết hợp giữa hai người đàn ông này lại càng làm tăng lên cái khí thế bạo vương mà không phải ai cũng có.

Vừa nhìn thấy Vương Minh Hàn bước chân vào cửa, Ngụy Hồng có chút ngạc nhiên, ông ta vẫn giữ nét cười trên môi mà chầm chậm tiến đến, bộ dạng hóng hách đến khó coi

"Hahaha...Vương lão đại làm tôi bất ngờ đấy, tôi còn tưởng ngài sẽ không đến chứ?"

Vương Minh Hàn lạnh giọng đi, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì là quá nhiều "Làm sao có thể không đến chứ? Ngụy lão đại đã có lòng như vậy, nếu tôi không đến thì thật không nể mặt"

Ngụy Hồng đảo mắt nhìn sang Phó Quân Hạo, ông ta mỉm cười đánh tiếng "Tống tiểu thư không cùng đến với cậu hay sao?"

Phó Quân Hạo thản nhiên đáp lại "Cô ấy có việc bận nên hôm nay sẽ không thể đến"

"Thật đáng tiếc" Ngụy Hồng tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó thì không nói gì thêm nữa.

Vừa lúc này, một người phục vụ trên tay bưng một khay rượu. Ngụy Hồng tiện tay lấy một ly đưa lên trước mặt Vương Minh Hàn

"Đã vậy chi bằng cùng tôi uống mừng một ly trước khi nhập tiệc"

"Được thôi"

Vương Minh Hàn bình thản đưa tay lấy một ly rượu từ trên khay xuống rồi nâng lên trước mặt Ngụy Hồng làm cử chỉ mời rượu

"Mời"

Sau đó, cả Ngụy Hồng và Vương Minh Hàn đồng loạt uống cạn, Vương Minh Hàn sau khi uống xong, anh còn nghiêng cho miệng ly rượu hướng xuống đất, không một giọt nào rơi ra. Hành động biểu hiện thay cho một sự kiên nể giữa những người trong giới.

Ngụy Hồng bật cười sang sảng, tiếng cười lớn đến mức khiến cho nhiều người có mặt ở đây phải chú ý.

"Vương lão đại, cẩn thận kẻo uống quá chén sẽ say khước. Nhưng mà cũng đúng, người mình yêu thương lại đi lấy lấy đàn ông khác, ai lại không buồn phiền chứ" Ngụy Hồng nói như châm chọc, ngữ khí lại kiêu ngạo đến đáng ghét

Vương Minh Hàn nhướng mày, anh không nói gì mà chỉ nhếch miệng cười trừ.

Đợi Ngụy Hồng đi khỏi, Vương Minh Hàn mới lãnh đạm đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta.

...

Thời khắc quan trọng nhất cũng đã điểm, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng nổi lên kiến tạo nên một bầu không khí ấm áp dưới lễ đường.

Chiếc xe kết hoa cưới dừng lại bên ngoài cửa lớn, hai nhân vật chính của ngày hôm nay lần lượt bước ra bên ngoài.

Diệp Vô Tâm khoác tay Huyết Phong từ bên ngoài chầm chậm bước vào trong, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục cô dâu màu trắng muốt, tà váy dài phủ lê dưới mặt đất.

Kiểu trang phục này hiện nay khá thịnh hành, đa phần váy cưới đều là màu trắng nên đây cũng là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một Diệp Vô Tâm mặc lễ phục có màu trắng. Từ trước đến nay, màu mà Diệp Vô Tâm chọn cũng chỉ là màu đen đơn điệu, không hề pha thêm một gam màu tạp nào khác.

Diệp Vô Tâm cùng Huyết Phong từng bước bước vào, Vương Minh Hàn vừa hay lại thu trọn hình ảnh cô vào trong đáy mắt. Tiểu Diệp của anh mặc đồ cưới rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cho anh phải ước ao người đứng bên cạnh cô ngay lúc này chính là anh mà không phải là ai khác. Anh biết rằng ngày được nhìn cô mặc đồ cưới mà người đi bên cạnh lại không phải là anh thì đó chính là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời này.

Hôm này là sự kiện lớn nhất trong cuộc đời mỗi người nhưng bất kỳ ai cũng dễ dàng nhận ra rằng nữ chính ngày hôm nay của chúng ta không hề nở lấy một nụ cười.

Sắc mặt này đích thực là không hề vui vẻ gì cả.

Vương Minh Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô. Dù cô không cười nhưng khí chất lạnh lùng lại càng tôn lên vẻ đẹp hiếm thấy của cô, anh lẳng lặng nhìn cô không chớp mắt. Trong lòng dạ của Vương Minh Hàn không biết đã gọi tên cô bao nhiêu ngàn lần rồi.

Hôm nay, cô gái mà anh yêu cuối cùng cũng đã mặc áo cưới, bước chân lên lễ đường nhưng mà người đi bên cạnh cô lại không phải là anh.

Một cảm giác nhoi nhói dâng lên quặn đau trong lòng ngực, khóe môi khẽ động đậy mất kiểm soát. Hai bàn tay của anh siết lại thật chặt.

Lúc cô cùng Huyết Phong đi lướt qua mặt mình, anh đã phải rất cố gắng để kìm chế để cho bản thân không vụt chạy lên rồi nắm chặt lấy cô kéo cô rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Phó Quân Hạo đứng bên cạnh khẽ vỗ vỗ nhẹ lên bả vai của anh như thể đang cố xoa dịu nỗi đau trong tiềm thức của Vương Minh Hàn, thanh âm từ trong miệng lại đột nhiên phát ra ba từ "Yên tâm đi"

Vương Minh Hàn đưa ánh mắt trầm lặng nhìn Phó Quân Hạo, anh ta lại không nói gì thêm nữa mà chỉ khẽ nhoẻn miệng cười.

Nụ cười khiến người ta an tâm đến kỳ lạ.

Một vài nghi thức diễn ra theo trình tự để tiếp đãi được thực hiện theo kế hoạch. Diệp Vô Tâm từ đầu đến cuối vẫn không hề hé răng lấy một lời. Gương mặt lại có biểu cảm bất biến, không hề thay đổi một tia nào mãnh liệt cả.

Mãi đến khi người dẫn chương trình mời Diệp Vô Tâm và Huyết Phong lên sân khấu, mọi người mới chú ý mà cùng nhau hướng mắt về vị trí trung tâm

Diệp Vô Tâm lạnh mặt đi rất nhiều, cô đứng bên cạnh Huyết Phong, tầm mắt từ từ quét qua từng người ngồi bên dưới khán đài. Lúc đặt được Vương Minh Hàn trong tầm mắt, cô khẽ dừng lại một giây, khóe miệng có phần cong lên một chút, nụ cười này chỉ của Vương Minh Hàn mới có thể nhận ra và đó cũng là nụ cười đẹp nhất mà anh từng được thấy.

MC thấy không khí có phần quá yên tĩnh, anh ta lập tức tạo một màn khuấy động bằng cách kể vài câu chuyện cười, tài kể chuyện của anh ta quả thật cũng không tệ chút nào, những người ngồi bên dưới đều bị chọc cho cười đến chảy nước mắt.

Sau khi kéo được nhịp điệu, người dẫn chương trình liền bắt sang chuyện của hai nhân vật chính ngày hôm nay. MC yêu cầu cả cô dâu và chú rể phải kể một câu chuyện cười khiến cho những vị khách có mặt ngày hôm nay phải bật cười. Nếu ai thua cuộc sẽ bị phạt uống hết số rượu đang có trên bàn.

Hai mươi chiếc ly sang trọng chứa chất lỏng màu đỏ được đặt trên chiếc bàn nằm giữa sân khấu.

Huyết Phong nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, không cần kể dài dòng gì cả, Huyết Phong lại trực tiếp nói

"Tôi không biết kể chuyện cười, xin nhận chịu phạt"

Huyết Phong nói xong liền bước đến lần lượt uống cạn từng ly rượu một khiến cho những người khách tham dự bên dưới phải trầm trồ thán phục

MC vì chống chế cho sự ngượng ngùng của bản thân nên đã lên tiếng giải vây "À, thì ra là Huyết Phong tiên sinh sợ vợ của mình chịu phạt nên đã giành lấy phần thua...Tiên sinh làm như vậy là không công bằng đâu nha"

Huyết Phong bật cười rồi bình thản uống hết một lượt.

Đến Diệp Vô Tâm phải thực hiện nhiệm vụ, cô giữ lấy micro trong tay, nét mặt vẫn vậy, không có gì khác thường nhưng chính sự không khác thường này lại khiến cho người khác cảm thấy có một sự bất thường ở đây.

Là sự yên bình trước cơn bão lớn.

Diệp Vô Tâm cầm micro trong tay, bắt đầu mở miệng nói ra từng câu từng chữ

"Tôi là Diệp Vô Tâm" nói đúng một câu này, cô liếc nhìn sang Huyết Phong rồi lại tiếp tục nói "Người đàn ông đứng bên cạnh tôi ngay lúc này gọi tôi là Tiểu Diệp"

Mọi người phản ứng trước những gì cô nói lại cho rằng Diệp Vô Tâm chỉ là đang giới thiệu bản thân, nhưng ở đây lại không ít người hiểu rõ, cô đang muốn nói cho mọi người biết chữ "Diệp" trong tên của cô chính là cô mang họ Diệp.

"Tôi cũng không biết kể chuyện cười, nhưng tôi lại có một câu chuyện khá thú dị, mọi người có muốn nghe thử không?"

Đồng loạt bên dưới là tiếng hò reo hô to "Được, được"

Mãi đến lúc này, cô mới khịt mũi cười, thái độ hoàn toàn thay đổi rõ, cô bắt đầu vào câu chuyện mà tự chính bản thân lại cho là thú dị

"Nói một chút về bản thân tôi trước vậy. Từ nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ cô độc nhưng lại được Ngụy lão đại đưa về tổ chức mà cưu mang. Đối với tôi, ông ấy là người mà tôi vô cùng kính trọng, vì thế tôi muốn mời Ngụy lão đại cùng bước lên sân khấu với tôi"

Trong sự ủng hộ nhiệt liệt và hoan nghênh của mọi người, Ngụy Hồng ung dung bước lên nơi cao nhất trong lễ đường, vẻ mặt của ông ta mang đầy nét kiêu hãnh

Chạm vào đáy mắt mà Diệp Vô Tâm ẩn giấu chính là một sự mưu mô toan tính, cô khẽ nở lấy một nụ cười nguy hiểm

"Câu chuyện này xảy ra cũng khá lâu rồi, lâu đến mức không phải bất kỳ ai ngồi ở đây cũng biết. Chuyện bắt nguồn từ một gia tộc lớn đã vô tình mang họa diệt thân, sau đó tên hung thủ lại làm ra vẻ con người tử tế rồi đưa một đứa bé được cho là hậu duệ của gia tộc đó về nhà hắn mà nuôi dưỡng để biến nó trở thành một dụng cụ giết người của hắn ta"

Mọi người ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau, ý tứ rõ ràng vẫn chưa hiểu đầu đuôi ngọn ngành.

Ngụy Hồng càng nghe càng cảm thấy có vấn đề, ông ta cảnh giác nhưng lại giả vờ xem như mọi chuyện không có gì.

"Các vị ở đây đều là những người có tiếng tâm đứng đầu trong hắc đạo thì chắc mọi người biết rõ chữ "tín" quan trọng đến cỡ nào. Nhưng gia tộc ấy lại bị diệt vong chỉ vì một chữ "tín", tên hung thủ kia chỉ vì vị gia chủ của gia tộc ấy giữ lời hứa với bạn mình nên trong lòng sinh hận đã giết hại cả một nhà trên dưới mấy chục mạng người"

Ngụy Hồng mang theo một chút kích động mà lớn tiếng với Diệp Vô Tâm "Ngươi đang nói xằng bậy gì vậy?"

Diệp Vô Tâm thản nhiên nhìn ông ta "Lão đại, ngài hoảng sợ vì điều gì vậy? Thuộc hạ chỉ đang kể chuyện thôi mà"

Ngụy Hồng nghe Diệp Vô Tâm nói vậy, ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn, nhẫn nhịn một chút mà yên lặng. Diệp Vô Tâm lại tiếp tục kể câu chuyện của mình

"Các vị có biết đứa bé được cho là hậu duệ của gia tộc đó còn sống sót bây giờ cũng đã trưởng thành rồi và còn đang đứng ở đây để vạch mặt tên hung thủ đã một tay che trời suốt hai mươi năm qua"

Diệp Vô Tâm càng nói, ngữ khí càng cứng rắn đến lạ, âm giọng hùng hồn càng khiến cho việc chất vấn thêm mãnh liệt

Cô quay sang nhìn thẳng vào Ngụy Hồng, ánh mắt này khiến cho ông ta phải giật mình, đó không khác gì ánh mắt câm hận năm xưa của Diệp Nhất Giang trước khi chết.

"Sao hả Ngụy lão đại, ông không ngờ sẽ có ngày Diệp Diệp tôi lại đứng trước mặt ông nói ra những tội ác mà ông đã làm phải không?"

Ngụy Hồng bật cười ha hả "Thật nực cười, ta thì có tội gì chứ?" nói xong ông ta còn nhìn Huyết Phong như để ra hiệu phải nhanh chóng ngăn cản hành động này của Diệp Vô Tâm nhưng Huyết Phong lại dửng dưng đối mắt lại ông ta

Diệp Vô Tâm kênh mặt đáp lại "Ngụy Hồng, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày này, chờ được ngày hội tụ đông đảo trên dưới người của hắc đạo để vạch tội ông....Ngụy Hồng, ông chắc không thể quên được Diệp Nhất Giang đâu nhỉ?"

Diệp Nhất Giang....Cái tên này đã ăn sâu vào tiềm thức của Ngụy Hồng, thứ ông ta sợ nhất chính là một ngày nào đó, thứ vũ khí mà ông ta dùng để giết người sẽ phản lại ông ta. Nhưng ngàn tính, vạn tính ông ta cũng không ngờ, đó lại là ngày hôm nay.

Thấy Ngụy Hồng không nói gì, Diệp Vô Tâm mang theo âm giọng đanh thép mà nói "Diệp Nhất Giang là cha tôi. Nguyên nhân ông ấy chết, tôi nghĩ Ngụy lão đại đây phải là người biết rõ hơn ai hết...."

Bên dưới bắt đầu nổi lên một trận nhốn nháo nghi ngờ, ai ai cũng đều dồn hết tập trung vào những người đứng ở trên sân khấu. Có người thì hiếu kỳ, có người thì mong tìm ra sự thật về vụ thảm sát ở Diệp gia năm xưa, nhưng cũng có người chỉ ngồi đó để xem một màn kịch hay...

Vương Minh Hàn và Phó Quân Hạo không vội hành động, cả hai đứng bên dưới chờ đợi thời cơ.

Ngụy Hồng cố gắng lấp liếm để che giấu tội lỗi của mình gây ra "Ăn nói hàm hồ"

Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng cười khẩy một cái, biểu lộ vẻ khinh miệt đầy uất hận

"Tôi ăn nói hàm hồ...Ngụy Hồng, ông dám tự thề với trời ông không vì tình mà xảy ra mâu thuẫn với Tống gia. Ông dám nói rằng ông không vì lợi ích của bản thân mà gây ra vụ thảm sát năm đó ở Diệp gia. Ông có dám đứng trước "Hội đồng phán xét" mà nói rằng bản thân mình là vô tội. Ông có dám thừa nhận vì che giấu tội ác năm xưa mà muốn ra tay tiêu diệt luôn gia tộc họ Đàm. Ông dám nói rằng trong đầu lại không lên sẵn kế hoạch để thanh trừng các bang hội, muốn bước lên ngôi vị độc tôn hay không?"

Ngụy Hồng còn chưa kịp phản ứng, Diệp Vô Tâm đã quay phắt người lại nhìn Huyết Phong như thể muốn ra hiệu cho anh ta. Huyết Phong hiểu ý khẽ chớp mắt một cái như thể đang hồi đáp

Diệp Vô Tâm đứng trước những ông trùm ngồi trên cương vị "Hội đồng phán xét" của hắc đạo mà mạnh dạn phanh phui hết tội ác năm xưa. Tuy nhiên, vẫn là nói miệng không bằng chứng

Ngụy Hồng bật cười bước đến trước mặt Diệp Vô Tâm "Ta không làm thì việc gì phải nhận? Diệp Vô Tâm, ngươi dù có nói thế nào cũng không có nhân chứng, nếu ngươi đem được nhân chứng ra đây thì lúc đó hãy đối chất với ta"

Diệp Vô Tâm nhoẻn miệng cười "Tôi dĩ nhiên không thể tự mình nói là được...Vì tiếp theo đây, người đối chất với ông không phải là tôi...mà là ông ấy"

Vừa dứt lời, Diệp Vô Tâm chỉ tay về phía cửa lớn ra vào vốn đã được đóng kín, cánh cửa bất ngờ bị đẩy tung ra, người đàn ông trung niên mang theo một khí lạnh hung tàn nhanh chóng tiến vào...

Ngụy Hồng nhìn về phía cửa, ông ta sửng người đứng ngây ra tại đó....Là ông ta...là ông ta...

Tống Chính Ngạn

Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao? Chẳng phải đoạn video kia cắt từ camera của Tống trạch đã thấy rõ Tống Chính Ngạn bị Diệp Vô Tâm bắn chết rồi kia mà.

Chuyện này làm sao có thể được?

Tống Chính Ngạn từ bên ngoài bước thẳng vào, từng bước đi hung hãn như bão tố quét qua. Ông bước lên giữa sân khấu. Hành động tiếp theo cũng chỉ là nhìn Ngụy Hồng rồi nhếch miệng cười.

Diệp Vô Tâm nhướng mày nhìn Ngụy Hồng đã thất thần đứng ở đó, cô kênh kiệu mà cười cợt "Vẫn chưa đâu, màn kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu. Ngụy Hồng, ông cứ từ từ mà thưởng thức"

Hội đồng phán xét gồm ba người có uy tín và địa vị cao nhất trong hắc đạo, họ được ví như một toàn án tối cao do chính những người đi trước trong giới hắc đạo đã lập ra. Hội đồng này chuyên xét xử và trừng trị những kẻ đầu sỏ có ý định muốn sắp xếp trật tự thế giới.

Tống Chính Ngạn đứng trước "Hội đồng phán xét" trầm mặt một chút, ông đặt tiêu điểm của tầm mắt trên gương mặt đang lo sợ của Ngụy Hồng.

Từ ngay sau khi biết tin Tống Chính Ngạn chết, Ngụy Hồng dường như không còn lo lắng về việc tội ác năm xưa bị vạch trần. Ông ta cứ đinh ninh cho rằng bản thân có thể một tay che trời, nhưng không thể ngờ được hóa ra Tống Chính Ngạn vẫn còn sống.

"Ngụy Hồng, ông nhớ tôi chứ? Bất ngờ quá phải không? Tưởng đâu tôi cưỡi hạc quy tiên rồi à?"

Ngụy Hồng nghiến răng, ông ta chỉ thẳng tay vào mặt Tống Chính Ngạn "Ông sao lại còn sống hả?"

Một câu nói trong lúc tức giận của Ngụy Hồng đã khiến cho những người có mặt bên dưới bất chợt nghiệm ra một điều gì đó.

Ngụy Hồng đúng thật là muốn giết chết Tống Chính Ngạn.

Thời khắc Tống Chính Ngạn hiên ngang bước vào cũng chính là lúc Ngụy Hồng biết rõ đây là nước cờ cuối cùng rồi

Tống Chính Ngạn nhoẻn miệng cười "Ông đương nhiên là muốn tôi chết, ông đương nhiên là muốn lợi dụng con gái của Diệp Nhất Giang để lấy mạng tôi. Nhưng ông sai rồi, sai ngay từ đầu, những lời ông gieo cấy vào đầu của con bé xem ra đã phí công vô ích"

Ngụy Hồng quay phắt sang nhìn Diệp Vô Tâm "Mày...mày làm sao có thể nhớ được chuyện năm xưa chứ?"

Diệp Vô Tâm cau mày nhìn ông ta "Ông không ngờ phải không....không ngờ tôi đã uống viên thuốc tẩy não kia nhưng lại không bị làm sao hết phải không?....Được rồi, để tôi nói cho ông nghe để ông có chết cũng được nhắm mắt...Năm đó, Diệp Diệp tôi năm tuổi bị ông đưa về tổ chức huấn luyện sát thủ. Những đứa bé qua đợt khảo tập đều bị ép uống một viên thuốc. Đó là viên thuốc tẩy não người để khiến người đó mãi mãi tin tưởng ông, nghe theo những lời ông nói. Nhưng mà....ông trời cũng muốn giúp tôi. Năm đó, tôi có một cái răng sâu nằm tận trong cùng, khi bị ép uống, viên thuốc đó lại vừa hay rơi hẳn vào nằm gọn trong cái răng sâu đó, sau khi bị kiểm tra xong, tôi đã lén lút nhổ bỏ viên thuốc đó ra...Nên thật chất tôi không hề bị tẩy não như ông đã nghĩ"

Ngụy Hồng lắc đầu khó tin, ông ta toan tính kỹ lưỡng như vậy, cuối cùng lại tính sai ngay từ bước đi đầu tiên.

Diệp Vô Tâm cười khẩy một cái "Gì mà Tống Chính Ngạn đã hại chết gia đình tôi, gì mà tự tay ông ta đã mang xác người thân tôi cho chó ăn. Còn cái gì mà tự tay Tống Chính Ngạn đã giết từng mạng người một trong gia đình tôi....Hahahaha, giả dối, tôi nghe thấy thì chỉ buồn nôn vì chính mắt tôi đã chứng kiến cảnh tượng ông bắn chết cha và mẹ tôi ngay tại chính sảnh của Diệp trạch...Ông còn gì để chối hả"

Mãi đến lúc này, Tống Chính Ngạn mới tường tận thuật lại sự tình năm xưa đã dẫn đến khúc mắt giữa ông và Ngụy Hồng

"Ngụy Hồng, ông hận tôi là vì Lữ Ngọc thì cũng thôi đi, hà cớ gì phải liên lụy đến Diệp gia"

Ngụy Hồng đanh mắt liếc nhìn Tống Chính Ngạn "Tất cả đều là tại ông, Lữ Ngọc và tôi vốn là thanh mai trúc mã, chính ông đã nhảy vào khiến cho cô ấy thay lòng đổi dạ"

Tống Chính Ngạn bật cười như thể vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước "Đúng là điên mà, Lữ Ngọc có từng nói là yêu ông không, từ đầu tới cuối chỉ là ông đơn phương tình nguyện mà thôi"

Ngụy Hồng lập tức quát lên "Không phải"

Tống Chính Ngạn nhoẻn miệng cười một cái "Nếu đã vậy, chúng ta có thể hỏi thử Lữ Ngọc xem cô ấy có từng yêu ông hay là không?"

Ngụy Hồng ngẩn người ra. Không thể nào có chuyện này được, Lữ Ngọc rõ ràng đã chết cách đây rất nhiều năm rồi. Ngụy Hồng mang theo một điệu cười giễu cợt trên môi "Ông đang đùa sao Tống Chính Ngạn?"

Tống Chính Ngạn bình thản trả lời lại ông ta "Không tin cứ thử xem"

Vừa lúc mọi người còn đang bàng hoàng vì chính câu nói của Tống Chính Ngạn thì cánh cửa lớn lại từ từ ở ra.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp chậm rãi cất từng bước chân từ từ tiến vào, tóc của cô búi tóc thấp kiểu Updo, trên người mặc bộ trang phục truyền thống khá cổ vào những năm chín mươi, trên cổ lại đặc biệt có một nốt ruồi. Tổng thể những trang sức mà cô gái kia mặc trên người đều đậm đà mùi vị cổ xưa. Cô gái vừa xuất hiện này làm cho không ít người có mặt ở đây phải bị dọa cho một phen kinh hãi...

Người đó chính là Tống phu nhân...

Lữ Ngọc

Mọi người bàng hoàng đứng hẳn dậy, tầm mắt nhìn về hướng cô gái đang từng bước một bước đến bên cạnh Tống Chính Ngạn mà mỉm cười

Ngụy Hồng đứng nhìn cô ta không chớp mắt. Mãi một lúc bình tâm lại, ông ta mới có thể mở miệng lấp bấp "Tiểu Ngọc...Tiểu Ngọc...Là....là em thật sao?....Tôi đợi được em rồi"

Cô gái được gọi là Lữ Ngọc kia khẽ gật đầu chào ông ta một cái, sau đó mới chầm chậm nhu mì đáp lại "Phải, là tôi đây"

Mọi người đứng bên dưới nhấp nhỏm không yên, trận chiến nảy lửa năm đó của Ngụy Hồng đã khiến cho không ít sóng gió nổi lên, ai ai cũng phải dè chừng. Nhưng mà cô gái này có phải quá trẻ so với khoảng thời gian thực tại này hay không. Nếu như người ta không biết sẽ cho rằng cô ấy vượt thời gian mà đến đây

Ngụy Hồng vừa nhào đến ôm lấy cô ta thì vừa hay cô ta lại nhích người sang để tránh né, hành động này một phần đã dập tắt niềm phấn khởi trong lòng của ông ta

Tống Chính Ngạn ngẩn mặt nhìn Ngụy Hồng mà nhắc nhở "Lữ Ngọc là vợ tôi, Ngụy Hồng ông không được có những hành động bất chính như vậy?"

Ngụy Hồng lắc đầu không tin "Em nói đi, em không phải là vợ của ông ta, em nói em yêu tôi mà phải không Tiểu Ngọc?"

Cô gái với tên gọi Tiểu Ngọc khẽ khàng lắc đầu "Tôi làm sao có thể yêu ông được. Người tôi cả đời này yêu thương chỉ có Chính Ngạn, suốt kiếp này cũng không thay đổi. Trước giờ là ông tự mình đa tình, tự mình bày ra mọi thứ"

Ngụy Hồng bất tin mà không ngừng lắc đầu, vừa nói hắn vừa lùi về phía sau "Không thể nào. Em yêu tôi, em yêu tôi...Chính hắn là phá hoại tình cảm của chúng ta...."

Cô gái kia gằn giọng một chút, nhưng từng cử chỉ đến giọng nói đều dịu dàng, ngọt ngào đến nao lòng "Tôi chưa từng yêu ông...Ông nhớ năm đó ông đã từng làm gì trước ngày tôi kết hôn chứ? Thử hỏi tôi hận ông còn không hết, lòng dạ nào lại yêu một tên cầm thú như ông?"

Năm đó, trước ngày cưới của Lữ Ngọc và Tống Chính Ngạn, Ngụy Hồng đã đến gặp riêng bà ấy, ông ta đã hèn bẩn đến mức hạ thuốc vào trong bát canh của bà. Nhưng không ngờ lại xảy ra trục trặc, Lữ Ngọc bất thình lình rời khỏi nhà nên người uống bát canh đó lại là em gái ruột của Lữ Ngọc. Ngụy Hồng quá tự tin vào bản thân, ông ta chắc chắn rằng người ở trong nhà chính là Lữ Ngọc nên ông ta đã không mở đèn để nhìn cho rõ, sau lần đó, vì quá tuổi nhục, em gái của Lữ Ngọc đã phải cắt cổ tay tự tử.

Bao nhiêu tội lỗi dồn dập quay về, tìm thức đánh bật ông ta trở lại. Ngụy Hồng trừng mắt đứng ở đó nhìn hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

"Không....Không phải" Ông ta gào lên như một kẻ mất trí.

Cô gái kia mang theo một ánh mắt nhu mì trầm tĩnh mà nói Ngụy Hồng "Ngụy Hồng, năm đó rõ ràng là ông tự mình si tình, hại chết em gái tôi. Vì chiếm đoạt không được nên đem lòng oán hận Tống gia. Ông nghĩ những việc mình làm là đúng sao? Tội ác của ông chất cao bằng núi, lấp được cả đại dương. Dù có chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội"

Ngụy Hồng đứng chôn chân tại đó như một bức tượng đá. Thật không ngờ người ông ta suốt đời này nhớ nhung hóa ra là hận ông ta đến như vậy

Diệp Vô Tâm mỉm cười nhìn cô gái kia khẽ gật đầu một cái. Cô gái kia lại tinh nghịch nháy mắt với Diệp Vô Tâm khiến cô cũng hết cách.

Suỵt...Khẽ thôi, còn chưa xong việc mà

Tống đại tiểu thư, cô đợi màn kịch này khép lại rồi muốn làm gì thì làm. Bây giờ cô nên diễn cho trọn vai Tống phu nhân này trước đi đã.