...
Trở về lại ngôi nhà nằm ở riêng trên một sườn đồi của Diệp Vô Tâm và Chân Ly, căn nhà này do hai người họ cùng hợp tác để gây dựng lên, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, quan trọng là bên trong căn nhà có thiết bị điều khiển vệ tinh nhân tạo, vệ tinh này có thể định vị bất kỳ nơi nào nằm trên trái đất.
Có thể nói Diệp Vô Tâm cùng Chân Ly đã quy động hết chất xám để tạo nên thiết bị này, tất nhiên cũng không thiếu sự giúp sức từ không ít giáo sư khoa học giỏi.
Diệp Vô Tâm ngã người trong bồn tắm, nước ấm từ vòi chảy xối xả vào người khiến cô vô cùng thoải mái mà nhắm mắt thả lỏng cơ thể. Nước ấm hoà trộn vào mùi hương tinh chất bên trong bay lên nhẹ nhàng quấn lấy chiếc mũi cao cao xinh đẹp, mọi cảnh vật lần lượt nhẹ nhàng bao trùm lấy cô, hơi nước đục mờ tỏa ra xung quanh cơ thể chứa đựng một đường cong đầy gợi cảm, mọi cảm giác dần dần đưa cô vào giấc ngủ.
Sự nhẹ nhàng bất chợt đưa Diệp Vô Tâm quay về lúc cô năm tuổi. Khắp sàn nhà đều là máu, mùi máu tanh quyện trong không khí, Diệp gia phút chốc biến thành một bãi tha ma, là nơi chôn đầy xác người. Cô thấy hình bóng một cô bé Tiểu Diệp năm đó ngồi khóc nức nở dưới sàn, cô đơn, thống khổ cùng sự tuyệt vọng...
Rồi bất chợt xuất hiện một đứa bé trai chỉ khoảng mười tuổi, trên gương mặt mang theo nụ cười ấm áp, nụ cười ấy như một thiên thần. Đứa bé trai ấy nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ xíu của mình về phía cô. Tiểu Diệp nhìn vào gương mặt mờ mờ ảo ảo ấy rồi cũng vô thức đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay của đứa bé trai ấy.
Thế nhưng...Một lần nữa cô ngẩn mặt lên, người trước mặt cô không phải là đứa bé trai có gương mặt đẹp tựa thiên thần đó, ngược lại là một người đàn ông tàn bạo, nhẫn tâm nhất.
Ông ta là quỷ dữ, là địa ngục, là kẻ tán tận lương tâm nhất trên đời này.
Ngụy Hồng...
Cô hoảng hốt choàng tỉnh bật ra khỏi bồn tắm, nước văng tung tóe khắp sàn. Nhịp tim đập nhanh liên hồi, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập mạnh hơn.
Chỉ là mơ thôi...
Diệp Vô Tâm nhíu mày bực nhọc rời khỏi bồn tắm, cô tiện tay khoác bên ngoài một bộ đồ ngủ gợi cảm, nhìn thấy Chân Ly đang nằm dài trên bộ sofa, cô ngồi xuống cạnh chị ta
"Chị...lúc nãy có nhìn thấy người đàn ông đó không?"
Chân Ly không hiểu ý của Diệp Vô Tâm đang hỏi người đàn ông nào, trong Bar lúc nãy có rất nhiều người đàn ông, hỏi như vậy có thánh mới trả lời được.
"Thì người đàn ông mặt lạnh đứng ở cửa lúc chị gọi em đó, chị không nhìn thấy người đó sao?"
Bản năng của sát thủ chính là cảnh giác, vì vậy lúc đứng trong bar cô cũng có liếc nhìn người đàn ông đó một lần, bây giờ nghe Diệp Vô Tâm hỏi cô mới bất giác nhớ ra
"À...Chị có thấy, nhưng mà chị không biết người đó đâu. Sao vậy? Em quen hắn ta à?"
Diệp Vô Tâm cắn cắn môi dưới suy ngẫm một lúc mới bất đắc dĩ trả lời "Em không nhớ rõ, trông hắn ta rất quen, rất quen nhưng mà em lại không biết gặp người đó ở đâu rồi."
"Không lý nào, người nào em gặp mà chị lại chưa từng thấy được. Tiểu Diệp, có thể em nhớ nhầm rồi" Chân Ly vội phản bác, quả thật từ lúc trở thành cộng sự với cô ấy, Chân Ly chưa từng gặp qua người đàn ông ban nãy, vậy thì quen là quen thế nào được
Diệp Vô Tâm nhướng mày gật gù "Có lẽ vậy"
Cảm thấy cô em gái này còn chút suy tư, Chân Ly không nhịn được cố ý trêu chọc "Từ lúc quen em đến giờ, chị chưa thấy em suy tư như vậy nha. Sao vậy? Động lòng rồi?"
Diệp Vô Tâm "xùy" một tiếng như khinh miệt lại buồn cười "Trong thời buổi này, yêu đương chỉ là một thứ xa xỉ, em sẽ không ngu đến mức đó"
Chân Ly ngẩn mặt vì suy nghĩ này của Diệp Vô Tâm, cái gì mà yêu đương xa xỉ chứ?
"Con bé này, đã yêu đâu mà phán như đúng rồi vậy? Không ai nói trước được điều gì? Tới lúc yêu rồi thì đừng chạy đến tìm chị nhờ chị dạy em cách lấy lòng người ta"
Diệp Vô Tâm nhiết mi tâm đánh đồng "Xin lỗi chị trước nhé, sẽ không bao giờ có chuyện đó" Vừa nói cô vừa đứng dậy rời khỏi sô pha "Em ngủ đây, mai lại phải làm nhiệm vụ, em sắp mệt chết rồi"
Đừng có tự vả vào mặt mình nhé Diệp tiểu thư
Chân Ly cố nói với theo "Xe em hỏng rồi, chị mang đi bảo trì giúp em. Hay là mai chị mua luôn cho em chiếc khác nhé"
Trong phòng Diệp Vô Tâm nói vọng ra "Tùy chị"
"Ờ, vậy chị thanh toán bằng tài khoản của em nhé" Chân Ly đắc ý cười hí hửng vì vớt được một số tiền tiết kiệm lớn, không nghe thấy Diệp Vô Tâm trả lời, cô càng thoải mái hơn. Như vậy là tự ý quyết định.
...
Tại căn cứ chính của Ngụy gia, Ngụy Hồng ngồi trên ghế lớn chễm chệ, nét mặt lạnh lùng mang đầy sát khí.
Diệp Vô Tâm cẩn trọng bước vào, vừa đi cô vừa quan sát sắc mặt của Ngụy Hồng như muốn nhìn ra tâm ý của hắn. Cô đã sống trong tổ chức này từ bé vì thế đã quen với việc nhìn sắc mặt người khác mà hành động. Đây là một cách tốt để sinh tồn
"Lão đại" Diệp Vô Tâm bước vào kính cẩn cúi đầu trước hắn ta
Bởi vì cô biết, một người như Ngụy Hồng rất thích có được cảm giác độc tôn, hắn tự xem bản thân mình không khác những vị Vua thời phong kiến, hắn tự ban cho mình cái quyền nắm trong tay quyền sinh tử của người khác
Ngụy Hồng nghe thấy, gương mặt có hơi nghiêng về phía cô một chút
"Diệp Vô Tâm, ngươi đến rồi...Hừm. Ta có một việc giao cho ngươi làm đây"
Diệp Vô Tâm cúi thấp đầu đợi nghe nhận lệnh từ Ngụy Hồng
"Chi nhánh tiêu hàng ở nước F xảy ra vấn đề, ngươi với Huyết Phong đích thân qua đó một chuyến đi. Lấy cho bằng được đơn hàng đó về trước khi bị đám cảnh sát mang ra tiêu hủy"
Diệp Vô Tâm nhạy bén nghe ra vẻ lo lắng trong giọng nói của Ngụy Hồng. Lô hàng này của lão chắc hẳn phải là số lượng rất lớn.
"Dạ, lão đại, chúng tôi lập tức xuất phát"
Huyết Phong cùng Diệp Vô Tâm tức tốc rời khỏi, bay một chuyến sang Nước F. Vừa đáp chuyến bay, bên ngoài sảnh đã có thuộc hạ Ngụy gia ở Nước F đợi sẵn
Người đàn ông vội vàng bước đến trước mặt Huyết Phong và Diệp Vô Tâm cúi thấp người nghênh đón
"Huyết Phong tiên sinh, Diệp tỷ. Thuộc hạ đợi được hai người rồi. Mời hai người theo tôi"
Hai người nhận ra đây là phe cánh của mình liền tự giác đi theo để tìm hiểu tình hình. Được biết người đàn ông ấy tên là Hạc Hiên, anh ta còn khá trẻ, Hạc Hiên cũng là một thuộc hạ đắc lực của Ngụy Hồng trong việc theo dõi tình hình thế lực Ngụy gia ở Nước F
Trên xe, Hạc Hiên đích thân lái chiếc ô tô của mình đến rước Huyết Phong và Diệp Vô Tâm. Vì tính chất nghiêm trọng của sự việc mà không ai dám lơ là dù chỉ một chút
"Huyết Phong tiên sinh, Diệp tỷ, khiến hai người phải nhọc lòng đến đây rồi. Lần này chuyến hàng bị cảnh sát phát hiện là có một trong hai nguyên nhân, nhưng cũng là suy đoán không căn cứ"
Diệp Vô Tâm nhíu mày "Nói thử xem"
Hạc Hiên thận trọng nói ra suy đoán của mình "Chuyến hàng của chúng ta đi bằng đường thủy đến cảng Giao Hoàng của Nước F, không ngờ thuyền hàng vừa cập bến lại bị phát hiện. Trùng hợp một điều, thuộc hạ bên dưới báo cáo lại vào trước đêm chuyến hàng cập bến, có kẻ lạ mặt đã xuất hiện ở gần bến cảng. Camera còn ghi lại được hình dáng bên ngoài của người đó"
Huyết Phong nhíu mày nhìn Hạc Hiên "Đoạn ghi hình đâu?"
Hạc Hiên có lẽ bị khí thế lạnh lùng của Huyết Phong dọa cho sợ, anh ta có chút run rẩy "Dạ...ở tổ chức"
Nói dứt lời, Hạc Hiên tăng tốc xe vượt nhanh trên con đường quốc lộ lớn, đưa Diệp Vô Tâm và Huyết Phong đến tổ chức Ngụy gia ở Nước F
Đoạn ghi hình quả thật ghi được hình ảnh một người đàn ông, hắn ta mặc đồ đen che kín từ đầu đến chân.
Diệp Vô Tâm tua đoạn ghi hình lại bốn năm lần, bất chợt cô nhíu mày vì phát hiện ra một thứ "Trên tay hắn có một hình xăm đầu rồng"
Huyết Phong nhíu mày nhìn chăm chăm vào hình xăm trên cổ tay của hắn "Thanh Long? Vương gia cũng liên quan đến việc này?"
Hạc Hiên cẩn trọng cúi đầu trước Huyết Phong "Tiên sinh nhận ra người đàn ông trong đoạn ghi hình là Thanh Long sao? Hắn ta chẳng phải là một trong tứ đại hộ pháp của Vương gia sao? Ngài chắc chắn chứ?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đầy nghi ngờ mà cuống cuồng đặt ra một loạt câu hỏi của Hạc Hiên khiến Diệp Vô Tâm có chút buồn cười, nhưng cuối cùng cô vẫn giữ cho mình một trạng thái yên lặng
Hạc Hiên lại một lần nữa đưa Huyết Phong và Diệp Vô Tâm đến cảng Giao Hoàng. Tại đây, chuyến hàng của vừa cập bến liền bị cảnh sát ập đến
Huyết Phong và Diệp Vô Tâm mỗi người xoay về một hướng cố gắng quan sát tỉ mỉ từng vị trí quanh đây. Trước đây rất nhiều vụ làm ăn đều trót lọt, không hiểu sao lần này lại cảnh sát phát hiện
Huyết Phong đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt trầm tư kỳ lạ "Nơi đây không có cây cối hay bụi rậm, vậy cảnh sát mai phục bằng cách nào?"
Hạc Hiên biết rõ chuyện này, anh ta liền báo cáo ngay không dám chậm trễ, dựa theo những gì đám thuộc hạ chạy thoát báo lại, cảnh sát đã mai phục dưới nước, xung quanh còn ngụy trang những chiếc thuyền thương buôn khác.
Vừa nghe Hạc Hiên nói xong, Huyết Phong nhíu mày bỏ đi mất.
Hạc Hiên ngơ ngác nhìn theo không hiểu việc gì. Chỉ có một Diệp Vô Tâm vẫn chậm rãi bước từng bước theo sau Huyết Phong, khóe môi lại khẽ cong lên đắc ý một cách kỳ lạ. Đáy mắt lại ẩn chứa một sự bí ẩn đầy tính nguy hiểm.
Huyết Phong không nói không rằng liền trở về khách sạn mà Hạc Hiên đã chuẩn bị trước, mang hết những việc anh ta tìm hiểu được báo cáo lại ngay cho Ngụy Hồng biết.
Riêng Diệp Vô Tâm, khi cô quay trở lại khách sạn thì được xếp ở một căn phòng đối diện phòng ngủ của Huyết Phong. Như thế này lại khá thuận tiện cho hành động của cô.
Sau khi đã dọn dẹp ổn thỏa mọi thứ. Giữa khuya, bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh trăng tròn vành vạnh bên ngoài cửa là sáng nhất. Cô ngụy trang trên người một bộ trang phục màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai đen, âm thầm bí mật rời khỏi khách sạn.
Cẩn thận bắt một chiếc taxi bên đường liền thận trọng rời đi ngay.
Chiếc taxi theo yêu cầu dừng lại trước một con đường mòn, Diệp Vô Tâm men theo con đường mòn tiến đến một ngôi nhà cũ kỹ có vẻ như bị bỏ hoang đã lâu.
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra đổ ầm xuống.
Ánh trăng nghiêng mình ngã dài chiếc bóng đen dưới chân Diệp Vô Tâm. Cô lãnh đạm bước vào bên trong, không khí này lại chẳng khác gì một bộ phim kinh dị. Giữa gian nhà ẩn khúc một dáng người nằm trượt trên mặt đất, thân thể bị trói chặt bằng dây thừng, toàn thân bất động vì bị khống chế
Diệp Vô Tâm mang một đôi giày boot đế cao, quần short ngắn nửa đùi, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác da PU tay dài được xắn lên cao một chút, trên mặt lại được che chắn cẩn thận bằng một chiếc khẩu trang màu đen. Tổng thể lại tạo nên một phong cách huyền bí chứa đựng một phần nào đó cô độc cùng mưu mô.
Cô bước đến giữa gian nhà, một lời cũng không nói mà chỉ đứng yên lặng ở đó, ánh mắt sắc bén đảo quanh như muốn tìm hiểu điều gì.
Bất ngờ một tiếng nói phát ra khiến bầu không khí giữa đêm khuya tĩnh mịch bị phá tan tành
"Muốn giết thì giết, không cần bày nhiều trò"
Diệp Vô Tâm thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô gái vừa cáu giận, cô nhoẻn miệng cười đắc ý "Tôi sẽ không giết cô, yên tâm đi. Xong việc, tôi sẽ thả cho cô tự do"
"Cô không biết tôi là ai sao?" Cô gái nằm dưới đất lạnh mặt, cố gắng mắt đối mắt với Diệp Vô Tâm như muốn chất vấn. Ngược lại, cử chỉ của Diệp Vô Tâm lại thản nhiên như không, cô lại mỉm cười nâng cằm của cô ta lên ép cô ta phải đối diện với mình
"Tôi đương nhiên biết rõ cô là ai, tôi còn biết cô là một trong tứ đại hộ pháp của Vương gia nữa"
"Vậy sao cô còn dám bắt tôi ? Mục đích của cô là gì? Cô là ai?" Cô ta gần như có quá nhiều thắc mắc cho người đã giam cầm mình. Nhưng đó cũng là chuyện đương nhiên, cô gái đứng trước mặt này thật sự quá lợi hại...
Diệp Vô Tâm đanh mặt trầm tư, đôi lông mày đột ngột nhíu lại "Chu Tước, tôi nghĩ cô đừng nên hỏi nhiều như vậy. Sau này, cô cũng sẽ biết nguyên nhân tôi bắt cô đến đây. Bây giờ thì ngoan ngoãn ở đây thêm vài ngày, vài ngày sau sẽ có người tìm thấy cô"
Nói xong những việc cần nói, bàn xong những việc cần bàn, Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi ngôi nhà này.
Cô theo lối cũ trở ra con đường mòn dẫn đến đường lớn. Bắt một chiếc taxi đến một con phố
Giờ này đường phố gần như đã không còn tấp nập như ban sáng, hai bên đường ngưng động lại những dãy nhà cổ kín như bưng. Diệp Vô Tâm đảo mắt nhìn quanh liền cho xe taxi dừng lại trước một con đường.
Xe taxi rời đi, bóng dáng một cô gái xinh đẹp mang theo khí chất thần bí tiến thẳng vào con đường tối. Đi đến tận ngã rẽ cuối cùng, Diệp Vô Tâm bất chợt dừng lại. Giờ phút này, trước mặt cô là một người đàn ông mặc trang phục đen, ẩn mình trong góc tối.
"Thanh Long tiên sinh, ngài thật đúng giờ" Vừa đến nơi, Diệp Vô Tâm như đã hẹn trước mà lên tiếng chào hỏi. Giọng điệu lại mang theo ý tứ khiêu khích đáng ghét.
Người có tên gọi Thanh Long đứng trong góc tối cẩn trọng từng bước bước ra, bóng đèn đường mặc nhiên phản chiếu một gương mặt lạnh lùng như băng
"Người đâu? Lần trước cô cố ý lừa tôi đến bãi hàng, chẳng phải có dụng ý riêng hay sao? Bây giờ xong việc rồi, còn không mau giao Chu Tước ra đây"
Diệp Vô Tâm đứng khoanh tay trước ngực, dáng lưng yêu kiều lại thản nhiên tựa thẳng vào bức tường phía sau. Bộ dạng tự tin nắm chắc tình thế trong lòng bàn tay "Thanh Long tiên sinh xin đừng vội, tôi chỉ muốn nhờ các người giúp làm vài việc thôi. Tôi cũng không mong muốn chúng ta xảy ra hiềm khích"
Thanh Long nhíu mày khó hiểu "Nói đi, rốt cuộc cô là ai? Cô muốn gì ở tôi"
Diệp Vô Tâm xoay người ngoảnh mặt bỏ đi, nhưng trong đáy mắt rõ ràng là hiện lên ý cười châm chọc "Hai ngày sau, tôi sẽ cho ngài biết nơi giam giữ Chu Tước, còn những chuyện khác, ngài có thể trực tiếp hỏi Vương lão đại của ngài. Anh ta đã điều tra tôi lâu rồi, chí ích phải có thông tin chứ nhỉ"
Diệp Vô Tâm chỉ vừa rời đi đã khiến lòng dạ Thanh Long có phần trầm mặc. Gương mặt anh gắt gao cau lại vô cùng khó hiểu
Làm sao cô ta biết Vương lão đại cho người điều tra cô ta? Làm sao cô ta lại có bản lĩnh đánh thắng Chu Tước? Cô ta là ai mà lại ngang nhiên xuất hiện ở cảng giao dịch của địa phận nước F? Thân phận cô ta rốt cuộc là thế nào?
Trăm ngàn câu hỏi đột nhiên rối lên đỉnh đầu của Thanh Long khiến anh ta cơ mặt có phần nhíu chặt lại. Chỉ biết đứng chôn chân nhìn theo bóng đen vừa rời khỏi.
...
Vương gia...
Thanh Long nhanh chóng bước vào, cúi người quỳ xuống trước một người đàn ông. Sắc mặt của người đàn ông này điềm tĩnh một cách kỳ lạ.
"Lão đại, thuộc hạ tắc trách, xin người xử phạt"
Người đàn ông ngồi trên bàn dùng bữa sáng một cách thản nhiên, đáy mắt lại sâu xa khó đoán, anh ta tiện tay lấy một tờ khăn giấy lau nhanh miệng, khóe môi lại cong lên nhẹ nhàng
"Ngươi để một người cô gái chạy thoát, lại còn bị cô ta uy hiếp, ngươi nói xem...Chuyện này nên xử lý thế nào?"
Thanh Long cuối gục đầu trước người đàn ông một cách hết sức nể trọng "Thuộc hạ bằng lòng chấp nhận chịu mọi hình phạt"
Người đàn ông lắc đầu bất đắc dĩ nói "Bốn người các ngươi đi theo Vương Minh Hàn ta đã lâu rồi, tại sao vẫn bị một cô gái qua mặt dễ dàng như vậy"
Thanh Long vẫn ở tư thế cúi gầm mặt mà bẩm báo "Lần này là do thuộc hạ sơ xuất, khiến Chu Tước lâm vào hiểm cảnh, để kẻ gian có cơ hội ra tay"
Vương Minh Hàn cười lại như không cười, đôi mắt lạnh như một lưỡi dao sắc bén được mài giũa kỹ lưỡng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa
"Ngụy Hồng là một lão cáo già, hắn có thể lợi dụng chuyến hàng bị phát hiện lần này để công khai tiêu diệt chúng ta. Mọi chuyện rất có thể là do hắn sắp đặt từ đầu đến cuối, vừa đánh trống vừa la làng, nhằm đổ hết tội danh lên đầu Vương gia. Các ngươi nói xem, nếu không cho bọn họ một câu trả lời thích đáng, thì Vương Minh Hàn ta làm sao đứng vững trong giới hắc đạo này"
Thanh Long đi theo Vương Minh Hàn từ lâu nên vốn quen thuộc mà nghe ra ý tứ sâu xa trong câu nói của Vương Minh Hàn, không nhanh không chậm liền cúi đầu đáp to
"Thuộc hạ bằng lòng chịu chết để đền tội"
Vương Minh Hàn dửng dưng đứng dậy, một khắc lại đảo mắt nhìn Thanh Long đang quỳ dưới chân mình "Ngươi là người của Vương gia. Ta nhất định không để ngươi chết, nhưng mà...lần này khiến ngươi chịu thiệt thòi rồi"
Thanh Long vui mừng như vừa được quỷ sai thả trở về từ địa ngục "Thuộc hạ chấp nhận gánh chịu, chỉ cần không làm liên lụy đến lão đại"
Vương Minh Hàn bật cười, tự tay châm điếu thuốc rồi ra lệnh cho Thanh Long "Đứng lên đi. Ta thật không ngờ, ngươi lại bị một cô gái quay vòng vòng như vậy, cô ta cũng thật có bản lĩnh. Ta cảm thấy trò chơi bắt đầu thú dị hơn rồi"
Đến lúc này Thanh Long mới sực nhớ đến lời Diệp Vô Tâm nhắc nhở, chỉ cần hỏi Vương Minh Hàn là mọi chuyện sẽ rõ
"Lão đại, thuộc hạ có chuyện chưa rõ"
Vương Minh Hàn nhướng mày, hất cằm về phía Thanh Long, ý tứ chính là cho phép hỏi. Thanh Long được ý liền nhanh miệng giải bày thắc mắc trong lòng
"Cô gái đó là thần thánh phương nào? Ngay cả Chu Tước còn không đánh lại cô ta, để rồi cuối cùng bị cô ta khống chế như vậy"
Vương Minh Hàn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay một cách thản nhiên như một thói quen vô thức, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm "Diệp Vô Tâm. Vũ khí giết người của Ngụy Hồng"
Vương Minh Hàn mang theo một ngữ khí rất thản nhiên mà đáp lời. Xem ra thông tin của cô ta, anh đã nắm chắc trong tay rồi.
"Ngày mai chúng ta cần đến gặp Ngụy Hồng một chuyến"
Cơn sóng này chỉ đơn giản như một hình thức biểu trưng cho thế lực ngầm, ít ai biết rằng phía sau lưng họ còn chứa đựng những âm mưu cùng tội ác động trời hơn gấp trăm ngàn lần...