Chương 38: Vụ Thảm Sát Năm Đó

Tống Trạch

Chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước cánh cổng lớn, đèn xe sáng rực một góc trời. Cánh cửa lớn từ từ mở ra, người vừa xuất hiện đứng sau cánh cửa kia không ai khác chính là Tống Tiểu Tình

Cô ấy mỉm cười nhìn Diệp Vô Tâm khiến trực giác của Diệp Vô Tâm đột nhiên nhạy ra hẳn

Diệp Vô Tâm nhíu mày nhìn qua lớp kính bảo hộ để quan sát nét mặt của Tống Tiểu Tình

Cô ta cười cái gì?

Diệp Vô Tâm lái xe thẳng vào bên trong sân lớn của Tống gia. Tiểu Tình trước khi đóng cửa còn cố tình đút đầu ra bên ngoài để quan sát xung quanh, sau khi đã chắc chắn không có kẻ nào bám đuôi thì cô mới an tâm mà đóng kín cửa

Diệp Vô Tâm đỗ xe xong cô mới cẩn thận mở cửa bước ra, và lúc này cô cũng đã nhìn thấy Tống Tiểu Tình đứng bên cạnh như đang muốn chờ đợi cô

Nhìn thấy Diệp Vô Tâm, việc đầu tiên Tiểu Tình làm chính là mở miệng cười toe toét trông có vẻ vui lắm

Riêng về phần cô, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ấy vậy mà cái vẻ mặt đáng yêu kia lại khiến Diệp Vô Tâm không kìm lòng được mà trêu đùa một chút

"Được Tống tiểu thư ra tận cửa tiếp đón, quả là vinh hạnh"

Tống Tiểu Tình vẫn mở miệng cười, nhưng chỉ có điều cô ấy cười quá đẹp, đẹp đến mức người có cùng giới tính như cô cũng không thể rời mắt được.

Tống Tiểu Tình lần này lại mặc nhiên bỏ qua những lời châm chọc của Diệp Vô Tâm, cô bước đến khoác tay Diệp Vô Tâm kéo vào nhà

Hành động này có chút kỳ lạ, chẳng phải từ trước đến này hai người họ đều khắc khẩu hay sao? Gặp nhau thì đánh đến mức không u đầu mẻ trán thì cũng ngươi sống ta chết. Sao hành động này Tiểu Tình lại giống như chị em thân thiết lâu ngày gặp lại vậy?

Trong bụng Diệp Vô Tâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đa nghi phiến diện.

Cô ta có âm mưu

Diệp Vô Tâm đột nhiên giật tay lại cũng khiến Tống Tiểu Tình đứng hình hết mấy giây, cô không hiểu mình làm sai chuyện gì, cứ như vậy mà hai người phụ nữ đứng đối diện nhau trơ trơ như hai bức tượng thạch cao

Cuối cùng, Diệp Vô Tâm là người lên tiếng trước "Tống tiểu thư, cô đang muốn bày trò gì?"

Tống Tiểu Tình khó hiểu cười ngơ ngác "Cô bị điên à? Đa nghi như Tào Tháo, yên tâm đi, tôi không đánh lại cô, càng không phải thành phần nguy hiểm như cô, cô sợ tôi làm gì được cô nào?"

Diệp Vô Tâm ngẫm lại cũng đúng, nếu so về võ thuật thì cô có phần nhỉnh hơn một chút, so về nhạy bén thì Tống Tiểu Tình còn lâu mới so được với cô, nhưng mà thái độ kia rõ ràng là kỳ lạ

Diệp Vô Tâm vẫn đứng đó mà không chịu vào nhà, mặc cho Tống Tiểu Tình kéo đi nhưng cả hai cũng chẳng bước được bao nhiêu

Tống Tiểu Tình bực nhọc gần như muốn quát lên "Diệp tiểu thư à, tôi đây chỉ có ý tốt, nếu như cô sợ như vậy thì chi bằng theo luật cũ"

Luật cũ?

Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười "Được, ai thắng thì người đó quyết định"

Tốn Tiểu Tình đưa bàn tay tạo thành biểu tượng "OK"

Trời à, chỉ là một việc quyết định có vào bên trong nhà hay không thôi mà cũng đánh nhau???

Thế là một trận chiến nảy lửa được diễn ra, Diệp Vô Tâm vẫn như vậy, dùng những chiêu thức nhẹ nhàng nhưng khả năng áp chế cao để khiến Tống Tiểu Tình ba lần bảy lượt sa vào vòng tay của cô

Nhưng mà Tiểu Tình nhà ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt, cô vừa đánh vừa chạy để giữ khoảng cách với Diệp Vô Tâm, tránh để bị Diệp Vô Tâm khóa tay mình.

Diệp Vô Tâm vừa đánh vừa cười, nhân lúc khóa tay Tống Tiểu Tình ra sau, cô tiện thể mở miệng trêu ghẹo "Tống tiểu thư, lâu rồi chúng ta không so tài, không ngờ thân thủ cô tiến bộ cũng không ít đó"

Tống Tiểu Tình phá thế khóa tay, cô lộn người xoay một vòng gỡ bỏ thế bị động "Quá khen, nhưng mà trò hay còn ở đằng sau mà"

Vừa dứt lời, Tống Tiểu Tình tháo chạy thẳng vào nhà. Diệp Vô Tâm theo phản xạ liền đuổi theo "Tống tiểu thư, cô nghĩ rằng bản thân có thể chạy thoát sao?"

Tống Tiểu Tình vẫn như một con chuột nhanh nhảu đang cố gắng trốn thoát khỏi con mèo hoạt bát đang bám sát phía sau, con mèo ấy chính là Diệp Vô Tâm.

Hai người vừa đánh vừa đuổi nhau đến khi cả hai cùng xuất hiện trong chính sảnh của Tống trạch, Tống Tiểu Tình lộn người qua khỏi chiếc bàn lớn rồi thản nhiên ngồi vào bộ sofa hoàng gia, riêng Diệp Vô Tâm đuổi đến đây thì đột nhiên phải khựng lại, trước mặt cô là Tống lão gia, ông đang nở một nụ cười ấm áp đến kỳ lạ, bên cạnh ông là Tống Tiểu Tình và hai chiếc ghế đơn hai bên là Vương Minh Hàn và Phó Quân Hạo đang ngồi.

Tống Tiểu Tình hớp một ngụm trà, ngay sau đó khuôn mặt kênh lên đắc ý như đang muốn thách thức Diệp Vô Tâm "Diệp tiểu thư, cô thua rồi. Mời dùng trà"

Diệp Vô Tâm nên tự tát vào mặt mình mười cái, chẳng phải cô luôn tự cho bản thân mình thông minh hay sao? Vậy mà để một cô gái nhỏ tuổi hơn lừa mình vào bẫy.

Tống Chính Ngạn đưa tay ra mời cô ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện "Tiểu Diệp, cháu ngồi xuống đi"

Diệp Vô Tâm lạnh mặt xuống, cô cắn nhẹ môi rồi miễn cưỡng ngồi xuống, cô lại đảo mắt nhìn sang phía của Vương Minh Hàn, vẫn là bộ mặt cả thiên hạ ăn hết của cải nhà ông nội anh ta, không một chút gì gọi là "friendly"- thân thiện cả.

Diệp Vô Tâm thấy cái thái độ dửng dưng kia thì trong lòng đột nhiên ấm ức lắm

Vương Minh Hàn, cụ nhà anh. Ăn người ta cho đã cái miệng, giờ thì tỏ thái độ, đúng là đồ tồi.

Chả buồn quan tâm đến tên xấu xa kia, cô mở to mắt quan sát biểu hiện trên gương mặt của Tống lão gia. Sau khi cảm thấy chẳng có gì nguy hiểm cô mới thả lỏng ngồi đó hóng chuyện

Tống Tiểu Tình đẩy đĩa bánh ngọt ra trước mặt Diệp Vô Tâm "Ăn chút bánh đi, từ giờ tới sáng mai còn lâu mà, tôi sợ cô sẽ đói"

Diệp Vô Tâm chẳng hiểu tình trạng gì? Chẳng phải Vương Minh Hàn nói sẽ vạch trần sự thật cho cô biết sao? Giờ lại thành ngồi đây ăn bánh, uống nước

Đúng chất là ăn miếng bánh, uống miếng nước. Dù là nghĩa đen lẫn nghĩa bóng

Thấy Diệp Vô Tâm không đá động gì tới, Tiểu Tình liền mượn thế gia chủ, cô ấy chống một tay lên bàn, tay còn lại cầm một cái bánh ngọt chòm cả người về phía Diệp Vô Tâm nhằm bón cho cô như một cách cưỡng chế.

Trong tư thế này, trên miệng Tiểu Tình vẫn còn đang ngậm dở dang một cái bánh khác, Diệp Vô Tâm khẽ nhoẻn miệng cười, cô không ăn cái bánh trên tay của Tiểu Tình đưa cho mình mà ngược lại, cô cũng chòm người về phía trước để cắn nửa cái bánh còn lại trên miệng của Tiểu Tình.

Tống Tiểu Tình "o"

Phó Quân Hạo "..." Đang uống trà cũng bị làm cho sặc nước. Khụ...khụ...Cái quỷ gì vậy?

Vương Minh Hàn "..." Tiểu Diệp, em lại bắt đầu thấy chán sống rồi.

Tác giả: ">.<" Tôi bị bẻ cong rồi.

Hành động đột ngột này khiến Tống Tiểu Tình không kịp phản ứng, cô như bị dính keo, toàn thân cứng đờ bất động

Diệp Vô Tâm lại thản nhiên cô cùng, cô nhai hết số bánh vừa cắn ra từ miệng của Tiểu Tình rồi gật gù mỉm cười "Mùi vị này ngon hơn nhiều"

Tống Chính Ngạn lại không hiểu nổi tâm trạng của từng người ở đây, ông cười rất lớn tiếng, âm thanh vui vẻ kia vừa hay lại phá tan bầu không khí căng thẳng tột độ này...

Tống Tiểu Tình khẽ đảo mắt nhìn sang Phó Quân Hạo thì y như rằng không khác gì cô dự đoán là bao. Cô miễn cưỡng mắng thầm trong bụng

Chết tiệt.

Diệp Vô Tâm khẽ cười đắc ý. Tống tiểu thư, tôi thua cô là thật, nhưng chắc gì cô đã thắng đâu. Bao nhiêu đây cũng đủ để Phó tiên sinh cho cô không lếch xuống giường nổi rồi.

Vương Minh Hàn đã thật sự kìm chế lắm mới không dạy dỗ cô gái đang cố tình làm loạn này, anh khẽ ho vài tiếng mới mở lời "Chú Tống, cháu nghĩ chúng ta nên vào vấn đề chính"

Tống Chính Ngạn gật đầu, ông lấy từ chiếc bàn bên cạnh ra một tờ giấy rồi đặt ở trước mặt Diệp Vô Tâm "Tiểu Diệp, cháu xem cái này trước đã"

Diệp Vô Tâm thở dài, cô lười biếng cầm tờ giấy kia lên xem, nhưng một giây sau đó, sắc mặt liền biến đổi một cách kinh ngạc

Hơi thở cũng trở nên nhanh hơn "Các người...các người lấy cái này ở đâu ra?"

Tống Chính Ngạn điềm tĩnh như thường ngày, ông cười rồi nói với cô "Ý của cháu là muốn hỏi ADN của cháu hay là ADN của cha cháu?"

Diệp Vô Tâm thất thần, cô không hiểu, cũng không có tâm trạng để suy đoán, chi bằng cứ bình tĩnh ngồi nghe trước đã

"Ông giải thích đi, từ đâu ông lại có ADN của cha...à không...từ đâu ông lại có bảng kết quả này?"

Tống Chính Ngạn nhìn ra vẻ kích động của cô, ông cũng phần nào đoán ra được chuyện năm xưa đã ảnh hưởng đến cô gái như đến mức độ nào

"Có phải cháu đã và đang không ngừng tìm kiếm thi thể của cha và mẹ cháu?"

Diệp Vô Tâm nhíu mày, nhìn trực diện vào ông, cô cho mình một con đường để an toàn đó chính là im lặng

"Cháu không cần đoán nữa, thi thể của gia đình cháu đều đã được chú mang đi chôn cất cẩn thận"

Diệp Vô Tâm mặt không chút xúc cảm, cô cứ đâm đâm nhìn thẳng vào ông. Cô đang vô cùng kích động, nhưng sự kích động này được tỉ mỉ che dấu bởi một gương mặt không có chút biểu cảm

"Cháu là Diệp Diệp, cha cháu là Diệp Nhất Giang, mẹ cháu là Lưu Thể Quỳnh, anh của cháu là Diệp Viễn, chú nói không sai chứ?"

Diệp Vô Tâm đột nhiên bật cười, khuôn miệng cong lên thành một vòng cung xinh đẹp "Tống lão tiên sinh, ông cho rằng tìm được chút thông tin thì có thể moi tin tức từ miệng tôi sao?"

Tống Chính Ngạn lắc đầu "Tiểu Diệp, cháu có hứng thú nghe chú kể về chuyện năm đó không?"

Diệp Vô Tâm ngồi thừ ra đó, cô không lắc đầu, cũng không gật đầu.

"Ta và Nhất Giang vốn từ bé đã lớn lên bên nhau, chính vì vậy tình cảm giữa cả hai còn gắn bó thân thiết hơn là anh em ruột. Sau khi học xong, chú chọn con đường làm kinh doanh, còn cha cháu làm phân phối. Cả hai hợp tác với nhau để cùng phát triển. Quả thật chỉ sau vài năm, cả chú và cha cháu đều trở thành những người có tầm ảnh hưởng lớn"

"Vào năm đó, chú có một chuyến hàng đồ gốm xuất khẩu sang nước ngoài, người trung gian giúp giao dịch vẫn là Nhất Giang, nhưng không ngờ Ngụy Hồng không hiểu sao lại biết được tin này, ông ta đã liên lạc riêng với cha cháu, muốn cha cháu giúp ông ta trộn số ma túy vào lô hàng xuất khẩu, cha cháu đã nhất quyết không làm chuyện phản bạn nên cuối cùng đã dẫn tới bi kịch năm đó"

"Theo như chú nghĩ năm đó Ngụy Hồng không phải muốn tiêu thụ số ma túy mà ông ta muốn hãm hại chú, muốn chú thân bại danh liệt"

"Trước ngày lô hàng xuất khẩu khoảng ba hôm, cha cháu có gọi điện cho chú, kể cho chú nghe toàn bộ sự thật và chú đã nhanh chóng kiểm tra lại số hàng để tránh tình trạng ngoài ý muốn. Cũng may mắn là kịp thời phát hiện ra số ma túy kia, tuy là một lượng không lớn nhưng nếu để bị cảnh quan phát hiện thì tội này cũng đủ để khiến danh tiếng của công ty bị phá nát"

"Sau đó thì Ngụy Hồng biết chuyện này nên ông ta đã lấy cớ này để tìm đến Diệp gia..."

"Lúc đó, chú vẫn còn đang mắc phải một dự án lớn ở nước ngoài nên không có mặt ở Đế Thành, lúc chú về đến nơi thì đã nhìn thấy cảnh tượng Diệp gia nhuộm màu máu đỏ rồi. Mọi thứ đã muộn rồi"

Nói đến đây, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Diệp Vô Tâm, hai hòn châu đã ngưng đọng lại trong khóe mắt cô từ lúc nào.

"Tại sao Ngụy Hồng muốn hại Tống gia nhưng Diệp gia lại phải gánh chịu hậu quả?"

Tống Chính Ngạn điếng người, ông hiểu, ông hiểu sự oán trách từ trong thâm tâm cô gái nhỏ. Ông biết sự mất mác kia đã đánh một đòn chí mạng vào cô

"Tiểu Diệp, chú thừa nhận mọi chuyện Ngụy Hồng làm đều là vì chú mà ra, mục đích của ông ta là vì muốn hãm hại chú. Nhưng không ngờ lại liên lụy đến cả nhà họ Diệp, là chú có lỗi với cháu, có lỗi với nhà họ Diệp"

Diệp Vô Tâm đứng bật dậy, trong ánh mắt kia vốn đang tồn tại một ác quỷ, một kẻ khát máu người "Tống Chính Ngạn, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu thôi"

Tống lão gia đau lòng đứng lên, ông nhìn thẳng vào ánh mắt đang oán giận của cô, cánh môi run rẩy nhè nhẹ "Cháu hỏi đi"

"Nếu tôi muốn dùng mạng ông để đổi lại mạng từng người của Diệp gia, ông dám không?"

Tống Chính Ngạn không cần suy nghĩ, ông gật đầu ưng thuận ngay "Được"

Vừa dứt lời, Diệp Vô Tâm rút trong người ra một khẩu súng, cô thẳng tay hướng khẩu súng vào đầu của Tống lão gia. "Cạch"...khóa nồng cũng được mở

Hành động này nhanh như chớp, không một người nào có thể nhìn kịp từng cử chỉ của cô. Điều này xảy ra bất ngờ làm ai cũng thất kinh hồn vía. Tất cả mọi người đều đứng bật dậy trong một sự khiếp đảm

Tống Tiểu Tình là người phản ứng đầu tiên, cô vừa tính nhào đến thì bị Tống lão gia đẩy mạnh ra ngoài làm cô ngã xuống bộ sofa "Cha, cha làm gì vậy?"

Tống lão gia vội cắt lời cô "Con không được làm bậy, năm đó là vì cha mà Diệp gia mới tan nhà nát cửa, nếu như Tiểu Diệp muốn lấy mạng cha thì đó cũng là chuyện đương nhiên, con không được manh động"

"Quân Hạo, cháu giữ Tiểu Tình lại"

Ngoại trừ Tiểu Tình ra thì ba người đàn ông còn lại dường như vẫn giữ được một cái đầu lạnh. Vẻ mặt bên ngoài vẫn không biến sắc, vô cùng khó đoán

Người đó là cha cô, làm sao có thể bảo cô bình tĩnh, Tống Tiểu Tình quay sang nói như quát với Diệp Vô Tâm "Diệp Diệp, người hại cả nhà cô là Ngụy Hồng, không liên quan đến cha tôi, cô muốn trả thù thì tìm ông ta, tại sao lại muốn trả thù Tống gia. Cô điên rồi, cô điên rồi"

Diệp Vô Tâm không đối hoài gì tới Tiểu Tình, cô chỉ đanh mặt, ánh mắt đặt tiêu cự đúng vào người Tống Chính Ngạn

"Ông sẵn sàng chưa?"

Tống lão gia dứt khoát gật đầu, ông mở mắt trừng trừng nhìn trực diện vào Diệp Vô Tâm.

Trong lúc đó, Tống Tiểu Tình vẫn không ngừng gào lên, cô không cho phép bất kỳ người nào làm tổn hại đến cha mình "Diệp Vô Tâm, nếu hôm nay cô nhất định phải giết một người của Tống gia thì giết tôi, cô giết tôi đây này...Tôi chết thay cho ông ấy. Diệp Vô Tâm, cô đừng làm vậy"

Diệp Vô Tâm vẫn bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Tống Tiểu Tình, cô dứt khoát nổ súng.

"Đừng mà...." Tống Tiểu Tình gào lên trong vô vọng

Đoàng....

Khẩu súng trên tay Diệp Vô Tâm thật sự đã nổ, cô thật sự bóp cò. Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười lạnh nhạt rồi bình thản rời đi trong khi trên tay vẫn còn giữ khẩu súng ấy, nòng súng vẫn còn vương vấn lại làn khói mờ mờ ảo ảo.

Giết người là một việc quá quen thuộc, nhưng lần này cảm giác của cô lại khiến cô vô cùng khó chịu.

Cánh cửa Tống Trạch mở toang, chiếc xe màu đỏ kia thẳng thừng rời khỏi. Xuyên qua tán cây lớn là hình ảnh một bầu trời đầy sao và một mặt trăng nằm lẻ loi cô độc.