Chương 14: Cuộc Gặp Gỡ Ở Khách Sạn Rose

Nước M

Diệp Vô Tâm kéo hành lý rời khỏi sân bay, Chân Ly cũng chu đáo đến mức đặt sẵn một phòng khách sạn hạng sang cho cô.

Trước khi lên taxi, Diệp Vô Tâm nhận được một tin nhắn từ Chân Ly

[Tiểu Diệp, em xuống máy bay thì xem tin nhắn này nhé. Chị đã đặt sẵn phòng khách sạn cho em, dĩ nhiên đều là thanh toán bằng thẻ visa của em. Chúc em có một chuyến đi may mắn]

Diệp Vô Tâm "..."

Diệp Vô Tâm vừa đọc xong tin nhắn liền biết ngay "lại như thế nữa rồi". Theo địa chỉ mà Chân Ly đưa cho, Diệp Vô Tâm ngang nhiên kéo hành lý bước thẳng vào gặp tiếp tân của khách sạn Rose, nhận chìa khóa rồi nhanh chóng đi vào phòng

Cô mở laptop lên, kích hoạt một phần mềm gián điệp đã cài sẵn, tín hiệu lập tức được nhận. Diệp Vô Tâm nhíu mày nhìn vào màn hình. Hai tay nhẹ nhàng khoanh lại xếp trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên nhè nhẹ

"Vương lão đại, anh thật biết cách làm ăn, coi như đây là bồi thường chuyện của Thanh Long lần trước vậy"

Lần trước, mưu kế phá hoại của cô lại kéo Thanh Long vào cuộc, khiến anh ta sống dở, chết dở. Chuyện của Diệp gia, Diệp Vô Tâm thật sự không muốn liên lụy đến ai, cô là một người sống khá là rõ ràng. Người nào tốt với cô, cô sẽ tốt lại với họ. Người nào muốn hại cô, cô nhất định lấy mạng họ. Thanh Long tuy là con cờ bị cô lợi dụng, nhưng ít ra anh ta chưa lần nào đắc tội với cô. Vì vậy, cô muốn bù đắp một chút cho anh ta

Diệp Vô Tâm mỉm cười, sau đó dần dần lạnh mặt đi. Cô cởi bỏ quần áo bên ngoài, trên người chỉ còn đúng một bộ nội y ôm sát cơ thể. Cô cứ vậy mà thản nhiên đi vào phòng tắm

Chuyến bay tuy không phải là dài nhưng không hiểu tại sao lại khiến Diệp Vô Tâm có một cảm vô cùng uể oải.

Chắc là tại đêm qua ngủ không ngon giấc. Kệ, đi tắm trước đã.

...

Cùng lúc này, ở cổng lớn của khách sạn Rose

"Vương lão đại, khách sạn này là do tôi chuẩn bị cho ngài. Không có bất kỳ phóng viên hay người tầm thường nào có thể bước vào đây. Ngài yên tâm được rồi chứ?"

Vương Minh Hàn gật đầu như đã hiểu rõ ý tứ của Smith, xem ra lần này vì chuyện lô hàng vũ khí mà ông ta lại bỏ ra khá nhiều tâm tư. Vương Minh Hàn cũng không nói gì, chỉ tiện miệng cảm ơn ông ta rồi lại vô tâm, vô phế mà bước thẳng vào khách sạn

"Nhờ Smith tiên sinh tìm một chỗ an toàn để cất giữ số hàng này" Vương Minh Hàn nói với một ngữ điệu ba phần nhờ vả, bảy phần ra lệnh.

Dù ông ta có địa vị lớn thế nào ở nước M này thì sao? Cuối cùng vẫn phải dựa vào Vương Minh Hàn để kiếm một mớ lãi to. Trước đây cũng vậy, lần này cũng vậy.

"Vương lão đại cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp mọi thứ. À, thôi ngài đi đường cũng suốt đêm qua rồi. Tôi đã chuẩn bị một phòng tổng thống cho ngài. Mời ngài lên nghỉ ngơi trước, còn chuyện làm ăn chúng ta có thể nói sau"

Vương Minh Hàn nghe Smith nói vậy lại cảm thấy khá hài lòng vì thái độ của ông ta, thêm vào đó phải ngồi xe cả đêm để từ bìa rừng chạy thẳng vào thành phố đã khiến anh có phần mệt mỏi. Vì thế, Vương Minh Hàn lập tức bước vào phòng mà Smith chuẩn bị trước để ngủ một giấc.

Diệp Vô Tâm sau khi tắm xong cũng tự tặng cho mình một giấc ngủ sâu. Nhưng mà...

Trong lúc mơ màng, cô lại nhìn thấy thảm cảnh của Diệp gia vào mười tám năm trước.

Văng vẵng bên tai của cô chính là giọng nói thì thào của người anh trai đã mất của mình - Diệp Viễn

"Tiểu Diệp đừng sợ, có anh ở đây"

"Tiểu Diệp đừng sợ, có anh ở đây"

"Tiểu Diệp đừng sợ, có anh ở đây"

Diệp Vô Tâm hốt hoảng, choàng ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, khóe mắt đỏ hoe. Hai bàn tay cô bấu chặt vào mép chăn, hơi thở gấp rút, dồn dập bất ổn.

Sau một lúc cố gắng bình tĩnh, cuối cùng cô cũng dần lấy lại tâm trí, hơi thở trở nên chậm rãi hơn.

Diệp Vô Tâm thở dài một hơi rồi vén chăn, bước chân xuống giường.

Cô mở hành lý ra, chọn cho mình một chiếc đầm body màu đen ôm sát cơ thể làm tôn lên dáng người quyến rũ của mình.

Ngủ một giấc cũng đã xế trưa, Vương Minh Hàn cũng thư giản bằng cách trầm mình trong bể tắm nước nóng, bọt xà phòng lấp đầy mặt nước

Là vì tâm linh tương thông hay vốn đã sinh tình. Thời khắc này, anh đột nhiên có một cảm giác rất nôn nóng. Nôn nóng muốn nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo, đanh đá của cô.

Vương Minh Hàn ngẩn người nhìn xuống làn nước, lần này anh lại nhìn thấy một đứa bé gái xinh xắn, nhưng ánh mắt của đứa bé ấy lại mang đầy sự uẩn khúc, chất chứa hận thù...

Anh nhíu mày đập mạnh tay xuống mặt nước như muốn xóa tan những suy nghĩ linh tinh lại vô tình áp đặt trong đầu. Nhưng sau cú đập tay đó, Vương Minh Hàn lại không đành lòng mà buộc miệng thốt lên hai từ

"Tiểu Diệp"

Sau khi tẩy rửa bụi trần. Vương Minh Hàn tự tay chọn ra một bộ âu phục đen lịch lãm, phụ kiện đi cùng là một chiếc kính đen

Thanh Long đợi sẵn trước cửa, Vương Minh Hàn chậm rãi bước ra

" Lão đại"

Thanh Long vừa cúi đầu chào, cùng lúc này, cửa ra vào ở căn phòng đối diện cũng từ từ mở ra.

Vương Minh Hàn và Thanh Long đều theo quán tính hướng mắt nhìn về phía đối diện.

Đó là một cô gái mang một khí chất cao quý lạ thường, toàn thân toát lên một vẻ đẹp quyền quý, quyến rũ. Vương Minh Hàn đảo mắt nhìn cô liền nở một nụ cười chào hỏi thân thiện

"Tống tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

"Vương lão đại, là anh sao? Thật trùng hợp"

Người vừa lên tiếng chào hỏi chính là vị Tống tiểu thư trong truyền thuyết, cô ấy là Tống Tiểu Tình, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Tống thị, hiện cô ấy đang thay cha mình đảm nhiệm chức vị Chủ tịch.

"Tiểu Phó đâu? Cậu ấy không đi cùng cô sao?" Vương Minh Hàn gặp Tống Tiểu Tình lại giở cái thối thích trêu ngươi người khác của mình.

Nghe Anh hỏi vậy, Tống Tiểu Tình giả vờ tỏ thái độ không hài lòng mà giễu cợt lại "Tại sao gặp tôi thì Vương lão đại ngài lại nhắc đến Phó Quân Hạo vậy? Là anh cố tình trêu chọc tôi sao?"

Vương Minh Hàn tỏ vẻ vô tội nhún vai "Không phải trêu chọc, tôi thấy cậu ấy lúc nào rảnh rỗi lại chạy đến chỗ cô, chỉ là buộc miệng hỏi thôi...Tôi không có ý gì khác"

Nói xong, cả hai lại phá ra cười trông rất thân thiết. Ngay cả Thanh Long đứng bên cạnh cũng không khỏi có phần ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên tận mắt trông thấy lão đại của bọn họ lại tỏ vẻ khách khí với một cô gái như vậy.

Lần trước là Bạch Hổ nhìn thấy Vương lão đại phải nhún nhường với Diệp Vô Tâm

Lần này là Thanh Long nhìn thấy Vương lão đại tươi cười chủ động chào hỏi một cô gái.

Thanh Long cơ hồ lại tự ngẫm trong bụng "Đúng là thời thế đảo điên"

Vừa lúc này, một người đàn ông khá lớn tuổi cũng từ phòng của Tống Tiểu Tình bước ra, trên tay ông tay kéo theo một vali đựng quần áo. Ông ta từ từ tiến đến trước mặt Tống Tiểu Tình cúi đầu lễ phép

"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi"

Tống Tiểu Tình gật đầu với người trợ lý đó "Cháu biết rồi"

Vương Minh Hàn nhìn thấy hành lý của Tống Tiểu Tình không khỏi tò mò

"Tống tiểu thư, cô chuẩn bị đi rồi sao?"

Tống Tiểu Tình gật đầu, mỉm cười với anh "Phải, phải. Lần này, tôi đến đây chỉ để ký hợp đồng với đối tác lớn. Anh cũng biết đó, Tống thị đang đứng bên bờ vực nguy hiểm, tôi không thể ngồi yên chờ chết. Nhưng cũng không ngờ là gặp Vương lão đại ở đây"

Vương Minh Hàn cong nhẹ khóe môi mà cười cười "Phó Quân Hạo là anh em tốt của tôi, vợ của cậu ấy gặp chuyện, lý nào tôi lại làm ngơ. Sau này, có khó khăn gì, cô cứ nói, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn"

Nghe Vương Minh Hàn nói vậy, Tống Tiểu Tình không những không vui mà ngược lại mặt đen như lọ nồi "Gì mà vợ của Phó Quân Hạo, tôi có nói là sẽ lấy anh ta sao?"

Vương Minh Hàn nhướng mày như đang rất bất ngờ "Ồ...thế hai người không phải là mối quan hệ gì gì đó sao?"

Tống Tiểu Tinh càng đen mặt hơn "Cái gì mà gì gì đó? Vương lão đại, còn nói nữa là tôi sẽ trở mặt thật đó"

Vương Minh Hàn thấy bộ dạng đã nghiện còn ngại này của Tống Tiểu Tình càng khiến anh không khỏi khoái chí mà cười sang sảng, ngay sau đó, anh lại làm ra bộ dạng nghiêm túc như ban đầu

"Phó Quân Hạo là một người đàn ông tốt, tin tôi đi...Gả cho cậu ấy, cô sẽ không phải hối hận"

Tống Tiểu Tình mỉm cười khẽ gật đầu "Tôi biết rồi. Thôi sắp đến giờ bay rồi, tôi phải đi trước. Tạm biệt anh"

Vương Minh Hàn nhếch miệng cười "Được rồi, đi đường cẩn thận"

Sau khi Tống Tiểu Tình rời đi, Thanh Long liền tiến đến trước mặt Vương Minh Hàn tỏ rõ thái độ thắc mắc "Cô ta có phải là Tống tiểu thư mà lần trước Phó tiên sinh nhắc tới?"

Vương Minh Hàn không nói chỉ lẳng lặng gật đầu. Sau đó, anh không nói không rằng trực tiếp bước dọc theo hành lang khách sạn.

Khi bước đến cửa căn phòng bên cạnh, bất ngờ từ bên trong có một người cũng vừa đi ra khỏi mà vô tình va phải anh.

"Xin lỗi" Người va phải Vương Minh Hàn như không cố tình liền lên tiếng xin lỗi trước. Nhưng giọng nói này lại vô tình khiến Vương Minh Hàn trăm lần, ngàn lần cũng không tin đây là thật.

Là cô ấy...Diệp Vô Tâm

Diệp Vô Tâm ngẩn mặt lên, tầm mắt cô vừa hay lại thu hết nét mặt của người đàn ông này.

Là anh ta...Vương Minh Hàn