"Thì ra cách tính thời gian ở thế giới này lại rất tương tự kiếp trước!"
Vuốt vuốt một chiếc đồng hồ thủy tinh bỏ túi trên tay, Lôi Lâm nghĩ như vậy.
Chiếc đồng hồ thủy tinh bỏ túi này được chế tác cực kỳ tinh xảo, bên trong chia làm hai mươi bốn ô nhỏ, mỗi một ô đại biểu cho một tiếng thời gian.
Hắn không chỉ đoạt được từ tay đám quý tộc thiếu niên theo đi theo Âu Lâm vũ khí, mà còn có cả chiến lợi phẩm có giá trị mấy ngàn kim tệ, chiếc đồng hồ quả quýt này, chính là một tên mập cống hiến đấy.
Còn việc bị gia tộc trả thù, Âu Lâm thuộc gia tộc Đông Lan, ở vương quốc Ba Ngoại, khoảng cách tới lãnh địa của Ước Hàn tử tước mấy vương quốc, hơn nữa hai quốc gia luôn ở trạng thái đối địch.
Chớ nói chi tới việc học tập trở thành Phù Thủy, tối thiểu cần mấy năm thời gian, giao thông thư tín cũng cần vài năm mới có thể truyền về.
Lôi Lâm chỉ nghĩ một chút rồi mặc kệ Âu Lâm cùng gia tộc của hắn.
"Lần này xem như buôn bán lời được món lợi nhỏ! Vẫn còn ma thạch, đây là tiền tệ thông dụng của Phù Thủy, rất hữu dụng đối với học đồ!"
Lôi Lâm lấy ra một khối ma thạch, cầm trong tay loay hoay, xúc cảm lạnh như băng không ngừng truyền đến.
Dựa vào Chip đo lường tính toán trước đó, ma thạch này mặc dù có một lượng phóng xạ nhỏ, nhưng ảnh hưởng đối với thân thể là chính diện, có thể tăng cao hoạt tính thân thể.
"Chẳng qua! Từ sau khi việc đánh bại Âu Lâm bị truyền đi, thái độ của đám người chung quanh đối với mình đều thay đổi, mình nên nói đây là thế giới sùng bái lực lượng sao?"
Lúc này cách sự kiện lần trước đã qua hai ngày, mà chiến tích của Lôi Lâm cũng được lưu truyền ra trong vòng các quý tộc thiếu niên.
Đặc biệt là cảnh tượng mỉm cười rồi đánh gãy cánh tay Âu Lâm kia, càng trở thành ác mộng của đám thiếu niên ở đây, sau khi Âu Lâm trở về đã lập tức trốn trên xe ngựa dưỡng thương, mà các thiếu niên quý tộc khác nhìn thấy Lôi Lâm là lập tức run rẩy, bước nhanh chạy đi.
"Này! Lôi Lâm, muốn cùng đi chơi sao?"
Một thiếu nữ quý tộc ngồi cùng xe đi tới, cô nàng mặc lễ phục quý tộc, chân dài còn mặc tất chân tương tự như kiếp trước của Lôi Lâm, rất có sức hấp dẫn.
Phong tục lúc này vẫn là sùng bái cường giả, hiện tại Lôi Lâm đã cảm giác bầu không khí trên xe ngựa đã khá hơn nhiều, cũng không còn cùng nhau cô lập hắn nữa.
Thậm chí, còn có mấy thiếu nữ quý tộc gửi lời mời với hắn.
Thiếu nữ này ngồi cùng với hắn trên một cỗ xe ngựa, tên là Lỵ Lỵ.
"Cám ơn! Nhưng bạn của tôi đến rồi!" Lôi Lâm nói với vẻ xin lỗi.
"Ồ! Là em thất lễ! Vậy em sẽ chờ lần sau rồi tới mời anh, mấy người Mạt Lỵ đều cảm thấy rất hứng thú về anh!"
Thiếu nữ chân dài cười duyên, lại cầm làn váy hoàn thành một lễ nghi quý tộc.
"Các bé gái thời nay thật sự là trưởng thành sớm!"
Lôi Lâm thầm cười khổ.
"Ha ha... Tôi nhìn thấy gì đây? Tình thánh Lôi Lâm của chúng ta đang từ chối nữ sinh mời mọc?" Tiếng kêu đầy khoa trương truyền đến.
"Tôi có thể vượt được cậu sao? Tóc vàng sư tử Tát Đinh- Đại danh của cậu còn truyền lưu giữa toàn hội con gái trong đoàn xe đấy !" Lôi Lâm trợn trắng mắt.
"Cậu không phải là không muốn bị mọi người cô lập, hiện tại không sợ nữa à?" Phương Minh nhìn Kiều Trị đi tới.
"Hiện tại cậu rất nổi tiếng trong doanh địa đây! Không ít cô gái đều có hứng thú với cậu, Lỵ Lỵ khi nãy rất không tệ, tôi có thể khẳng định, chỉ cần cậu có lòng, trong ba ngày có thể cưa đổ được cô nàng!"
Kiều Trị cười: "Còn nữa, chúc mừng cậu báo thù xong!" Hắn vung tay ném đi, một bình thủy tinh xẹt thành đường vòng cung, bị Lôi Lâm đón được vững vàng.
Rút ra nút cao su, một mùi hương rượu cồn bay ra, Lôi Lâm không nhịn được hít sâu một hơi.
"Rượu táo! Mấy tháng này, tôi rất hiếm được uống rồi!"
"Không sai! Hơn nữa, đây là đặc sản của Liên Bang chúng ta đấy, tối giữ đến giờ cũng không dễ dàng đâu!" Kiều Trị mở bình rượu trên tay mình ra.
"Vì Lôi Lâm của chúng ta! Cạn ly! ! !"
"Cạn ly! ! !" Lôi Lâm cười, bình rượu chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Còn nữa, cám ơn cậu!" Lôi Lâm chân thành nói.
Mặc dù Kiều Trị có thực lực kỵ sĩ dự bị, trong nhóm thiếu niên quý tộc ở đây thì hắn cũng có thân phận là người dẫn đầu, lúc trước chỉ cần hắn ra tay, có thể dễ dang xử lý được Âu Lâm.
Nhưng hắn chiếu cố cảm xúc của Lôi Lâm, chỉ âm thầm trợ giúp Lôi Lâm tăng thực lực lên, hơn nữa, che dấu quan hệ của hai người, lại để Âu Lâm không kiêng dè gì, lần nữa đến gây phiền toái với Lôi Lâm, cuối cùng trợ giúp Lôi Lâm báo thù.
Việc này đã bảo vệ được lòng tự trọng của quý tộc.
Từ việc này cũng có thể thấy được tâm tư của hắn, hơn nữa rất biết để ý tới cảm xúc của người ta.
"Đây cũng không phải là lôi kéo lòng người, mà là dùng chân thành để đả động người khác, tôi nên nói, thật không hỗ là gia tộc Tát Đinh Hoàng Kim sư tử, làm dê đầu đàn của liên minh Kim Tước Hoa sao!" Lôi Lâm âm thầm nghĩ.
"Không cần cám ơn! Chúng ta đều là một thành viên của liên minh Kim Tước Hoa, sao có thể nhìn cậu bị đám phương bắc kia bắt nạt chú! ! !" Kiều Trị cười, uống một hơi cạn sạch rượu táo trong bình.
"Đáng tiếc! Hiện tại càng lúc càng đi sâu vào chốn hoang dã, chúng ta đã thật lâu không đi qua thành phố lớn rồi, ngay cả tiếp tế đều khó tìm!"
Kiều Trị dường như đang nhớ lại hương vị của rượu táo, có chút tiếc nuối.
"Đúng rồi! Đêm nay chúng ta muốn tổ chức một bữa yến hội thịt nướng, đều là quý tộc Kim Tước Hoa chúng ta, cậu muốn tới sao?"
Kiều Trị mời.
"Đương nhiên! Đây là vinh hạnh của tôi!" Lôi Lâm mỉm cười đáp lại. Dùng thân phận quý tộc liên minh Kim Tước Hoa của hắn, cũng chỉ có thể gia nhập vòng tròn này.
Khi lực lượng yếu ớt, gia nhập đoàn thể cũng là một biện pháp cam đoan an toàn.
Thời gian vào đêm, trên bầu trời đầy ánh sao, khiến cả vùng đất được dát một tầng ánh bạc.
Mà trong doanh địa, thiếu niên thiếu nữ kết bạn thành đoàn, ngồi cùng một chỗ quanh đống lửa, vui cười đùa giỡn, rất là vui vẻ.
Mấy tháng sinh hoạt chung khiến bọn hắn đã rất thân cận.
"Ra đây, Lôi Lâm, tôi giới thiệu với cậu, đây là Ước Phu Hàn, con trai trưởng của Bá tước Nùng Mễ Nhĩ!"
"Chào cậu! Chuyện Lôi Lâm cậu hành hung Âu Lâm, tôi kính ngưỡng đã lâu rồi!" Ước Phu Hàn mỉm cười, đưa tay ra.
"Chào cậu!" Lôi Lâm nở nụ cười chân thành, bắt tay với Ước Phu Hàn.
...
"Đây là Côi Lâm, em gái của Côi Lệ, hai người họ đều là người ngưỡng mộ cậu đấy!" Kiều Trị dẫn theo Lôi Lâm, như Hồ Điệp bay qua bụi hoa vậy, đi chung quanh đống lửa, thỉnh thoảng giới thiệu người cho hắn.
"Chào anh! Lôi Lâm tiên sinh!"Hai chị em Côi Lâm, Côi Lệ giống nhau như đúc, một đôi mắt màu xanh lục sáng lấp lánh, lời nói hành động cũng trăm miệng một lời, trên mặt đều đỏ ửng.
"Các nữ sĩ xinh đẹp! Chào các em! Lần đầu gặp gỡ, rất là vinh hạnh! ! !" Lôi Lâm đặt tay lên ngực, làm ra một lễ nghi quý tộc ưu nhã.
Nhìn hai thiếu nữ đỏ mặt chạy đi, Kiều Trị tỏ vẻ sắp té xỉu.
"Tiểu tử! Cậu thật có phúc! Hai người bọn họ hình như rất hứng thú với cậu! Đây chính là song bào thai! Song bào thai đấy!" Kiều Trị khua tay múa chân nói, lại tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
"Tốt rồi! Tôi nghĩ, trong tình huống vật tư bắt đầu thiếu thốn mà cậu tổ chức yến hội này, chỉ sợ không phải đơn giản vì tìm tình nhân nhỉ!"
Lôi Lâm hỏi lại.
Đối với dục vọng của mình, hắn vẫn luôn có thể khắc chế, tuy không ngại ngẫu nhiên buông lỏng, nhưng cũng phải xem địa điểm.
"Cậu cũng có thể nhìn ra điểm ấy, thật sự là quá tốt!" Kiều Trị nói ra, vẻ vui cười trên mặt biến mất, dần lộ ra khí thế của người lãnh đạo.
Bước vào trong sân, gõ cái thìa màu bạc trên tay.
"Các nữ sĩ, các tiên sinh! Xin lỗi quấy rầy một phát, mong mọi người chú ý tới đây nào!"
Kiều Trị rõ ràng có uy tín rất cao trong nhóm người này, đám người chung quanh đều ngừng công việc trên tay, quay đầu nhìn đến trong sân.
"Đầu tiên! Chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh đồng bạn mới gia nhập! Hắn chính là Lôi Lâm! ! !" Kiều Trị vừa nói vừa vỗ tay đầu tiên.
Ba ba ba! ! ! Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên chung quanh.
Lôi Lâm đứng dậy, hành lễ với bốn phía.
"Được rồi!" Kiều Trị phất tay, đè tiếng vỗ tay xuống, tiếp tục nói: "Chúng ta thành lập liên minh nho nhỏ này, là vì cam đoan từng học đồ Kim Tước Hoa chúng ta đều có thể an toàn đến học viện, trở thành Phù Thủy đại nhân được người khác tôn kính, mà hiện tại, đồng bạn, phiền phức của chúng ta đến rồi!"
Trên mặt Kiều Trị có chút ít âm trầm, lời nói cũng trầm thấp xuống, bị hắn lây nhiễm, bầu không khí xung quanh cũng yên lặng, chỉ có Kiều Trị vẫn đang nói.
" Hiện tại chúng ta đã sắp đi ra khỏi khu vực hoang dã, tiến vào thảo nguyên tử vong, đây là một đoạn lộ trình cuối cùng của chúng ta, cũng là một đoạn đường nguy hiểm nhất! ! !"
"Đại thảo nguyên Tử Vong?" Lôi Lâm cả kinh, lập tức lật xem ký ức trước kia của công tử bột.
Căn cứ vào ký ức lúc trước Chip sửa sang ra, phiến đại lục mà Lôi Lâm đang sống này vô cùng rộng lớn, trên đó có rất nhiều công quốc, cũng không có danh xưng thống nhất.
Mà liên minh Kim Tước Hoa của Lôi Lâm tử tước trước kia ở hướng Đông Nam trên phiến đại lục này. Bọn hắn là một đám học đồ đi tương đối sớm, mà đoàn xe một đường đi về hướng bắc, xuyên việt không ít công quốc, vương quốc, đã đến phía bắc đại lục.
Sau khi xuyên qua khu vực hoang dã, lại đi về phía bắc chính là một mảnh thảo nguyên rộng lớn mà hẹp dài, nghe nói đối diện thảo nguyên chính là biển cả.
Mà mảnh thảo nguyên này đầy rẫy nguy cơ, cho tới bây giờ đều là vùng cấm của nhân loại! Nghe nói, trên thảo nguyên có vô cố dã thú hung tàn, ngay cả mã tặc cùng hung cực ác nhất đều không dám tiến vào thảo nguyên, mà dưới mỗi một cọng cỏ, đều có thi cốt của lính đánh thuê, nhà mạo hiểm, lữ hành nhà! ! !
Hiện tại, đoàn xe chở học đồ Phù Thủy chính là cần đi ngang qua mảnh đại thảo nguyên Tử Vong này, đến đường ven biển.
"Có áo đen cùng áo trắng đại nhân bảo vệ! Chúng ta nhất định có thể đi qua!" Đám người rối loạn tưng bừng, lập tức có một tên mập nói ra.
"Không sai! Có Phù Thủy đại nhân cùng kỵ sĩ bảo vệ, xác suất chúng ta vượt qua rất cao! Nhưng sẽ có những lúc các đại nhân sẽ không thể chiếu cố được hết, đến lúc đó sẽ xuất hiện tử vong, người này có thể là tôi, cũng có thể là mọi người, các bạn muốn tiếp nhận kết cục này sao?"
Kiều Trị hỏi.
"Đương nhiên không! ! !" Một tên mập mạp hô hào, sắc mặt lập tức đỏ bừng, ngồi xuống lại.
"Không sai! Mục đích của chúng ta là đi thông biển tới Học viện Phù Thủy, trở thành Phù Thủy tôn quý, nhưng sàng lọc tàn khốc đã bắt đầu từ hiện tại rồi, dựa vào tình báo mà cha tôi lấy được, mỗi lần xe ngựa Phù Thủy đi qua đại thảo nguyên sẽ xuất hiện thương vong!"
Kiều Trị nói tiếp, lộ ra một góc tàn khốc chân thật.
"Chúng ta... Chúng ta làm sao bây giờ?" Không ít thiếu niên thiếu nữ lập tức luống cuống tay chân, sắc mặt tái nhợt, nhìn Kiều Trị, hy vọng hắn có thể đưa ra chủ ý.